“Đừng để cảm xúc nhất thời anh không kiểm soát được hay những thứ anh không thể chắc chắn trói buộc lấy tự do của anh trong tương lai.”

Lúc quay về phòng, câu nói cuối cùng của Lâm Triều Sinh vẫn quanh quẩn bên tai Lục Thần Phong. Mặc dù sau khi nghe lời ấy anh đã không thể sắp xếp suy nghĩ của mình và trả lời kịp thời, nhưng theo một góc độ nào đó mà nói, Lục Thần Phong buộc phải chấp nhận Lâm Triều Sinh nói rất đúng.

Nếu còn ở lứa thiếu niên mười mấy tuổi đầu, ở độ tuổi sống để yêu và vẫn còn cất giữ sự liều lĩnh bốc đồng trần trụi của tuổi đôi mươi, có lẽ khi gặp được người mình thích, thì bằng bất cứ giá nào Lục Thần Phong cũng sẽ liều mình tiến tới.

Nhưng sự thật là, đến giờ phút này anh mới gặp được Lâm Triều Sinh.

Hàm ý trong lời Lâm Triều Sinh nói với anh trên sân thượng rất dễ đoán —— Lâm Triều Sinh cảm thấy tình cảm của anh chỉ là mới mẻ nhất thời, một hứng thú bộc phát.

Ngay cả khi bị hiểu lầm và định nghĩa như vậy Lục Thần Phong cũng không lấy làm khó chịu. Anh bình tĩnh pha cho mình một tách trà quýt, lấy vài miếng bánh hoa tươi Giản Y vừa đưa đến đặt lên chiếc bàn trà nhỏ ngoài ban công, ngồi vào ghế thảnh thơi sưởi nắng.

Không ai hiểu rõ Lục Thần Phong hơn chính anh.

Nếu như nói tuổi mười tám lông bông chưa trải chuyện đời, vẫn còn giữ tình cảm thuần khiết nhất mà đem lòng yêu thích một ai đó là điều rất hiếm thấy và đáng trân quý. Thì ở tuổi ba mươi hai đã từng theo đuổi danh lợi sự nghiệp, trước khi quyết định bất cứ điều gì đều phải cân nhắc thiệt hơn mà còn có thể dứt bỏ mọi vướng bận, yêu thích một người theo cách thuần khiết nhất là điều nói luôn dễ hơn làm.

Lục Thần Phong cũng không vội, anh vẫn còn năm ngày được ở cùng Lâm Triều Sinh. Về phần em ấy có quá khứ thế nào, từng trải ra sao, phải làm gì mới có thể khiến em ấy rung động và thay đổi suy nghĩ, vậy cần phải từ từ lên kế hoạch.

Đã rất lâu rồi không gặp thấy cảnh tượng núi non biển hồ và ánh mặt trời rực rỡ che khuất tầm mắt. Chớp mắt vài cái, Lục Thần Phong chợt nghĩ ra, lấy điện thoại mở Wechat kiếm trang của Lâm Triều Sinh. Anh tì khuỷu tay trên đầu gối, dựa lưng vào ghế.

Số lượng bài viết khá ít, mỗi tháng ít nhất một bài, nội dung gồm bốn phần: Giới thiệu bài hát, một vài bức ảnh, một dòng chữ ngắn gọn và đoạn quảng cáo homestay.

Nhanh chóng lướt đến cuối trang, Lục Thần Phong muốn xem từ dưới lên, vì vậy ấn vào bài đăng đầu tiên.

Tiêu đề bài viết là “Say hi với homestay Giai Tịch”, trừ phần nhạc và quảng cáo, có mấy bức ảnh: cầu vồng trên ngôi nhà gạch mái ngói, con nhím nhảy vào sân, chuông gió thủy tinh, ghế sofa đắt tiền, chiếc sọt trúc đầy ắp cánh hoa hồng, mẻ bánh nướng nhân hoa tươi đầu tiên —— Phía dưới là dòng chú thích nho nhỏ: Nướng cái quỷ gì vậy trời?

Vài miếng bánh khét lẹt, Lục Thần Phong không nhịn được cười, đoạn nghĩ ngợi hẳn tài khoản này được lập cùng thời điểm homestay Giai Tịch kinh doanh, đến nay cũng đã hai năm rồi.

Rốt cuộc trước đây Lâm Triều Sinh làm gì? Lục Thần Phong không khỏi trầm tư, một người có thể chăm chết cả xương rồng, vậy công việc phải bận rộn đến mức nào.

Anh tiếp tục lướt lên, nhấp vào khúc piano tên Flowers được đề cử ở bài viết thứ hai, mấy bức ảnh phía dưới là: studio ghi âm quay chụp Lãng Mạn Xưa, máy hát cổ điển, những bông cúc dại mọc bên bờ hồ, chú sẻ nhỏ đậu trên cột điện, chim uyên ương và hải âu, chiếc xe đạp màu trắng bóc —— Chú thích: Thôi luôn, mình mua phải kiểu dáng cho nữ rồi?

Mười mấy phút sau, gương mặt Lục Thần Phong bị ánh mặt trời hấp cho ấm nóng lên, bên tai là giai điệu thuần khiết đẹp đẽ, khóe môi cong lên chưa từng hạ xuống.

Bài đăng thứ sáu. Hộp thư trên tường sân, hoàng hôn dưới bóng cây, dãy Thương Sơn ngoài khung cửa sổ, con cá vàng trong lọ thủy tinh, cây nấm với hình thù kì lạ, móc khóa gấu trúc Giản Y tặng —— Chú thích: Gu thẩm mỹ của đứa nhóc này cần phải cải thiện.

Con gấu trúc mập ú với tạo hình lạ kì, tay nghề còn kém, không đáng yêu chút nào, Lục Thần Phong âm thầm tán thành.

Đoán chừng Giản Y thấy mình bị “dìm”, cho nên nội dung của bài tiếp theo, Lâm Triều Sinh muốn “lấy lòng” đứa nhóc này, đăng toàn là hình chụp cậu.

Thiếu niên mười tám tuổi đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, lạnh lùng ngầu lòi đứng trước cửa homestay tạo đủ các loại dáng hờn dỗi, chăm chỉ quảng cáo cho Giai Tịch.

Đến gần trưa, Lục Thần Phong đã lướt đến bài đăng gần nhất. Anh ấn vào, những bức ảnh mang đậm hương vị sinh hoạt hiện lên trước mắt, nhưng nội dung trong những bức hình ấy đã không còn quá xa lạ với anh.

Mũ rơm cũ nát, khu chợ náo nhiệt, đám trẻ đá cầu, làng chài tĩnh lặng, hộp kẹo bạc hà, xe đạp và xe điện, cơm trái dứa, kẹo mút cùng khuy măng sét bông tuyết, đường phố thành cổ, bưu thiếp cánh đồng hoa, cùng với…

Chậu hoa nhỏ vẽ cảnh núi non biển hồ cùng áng mây ngũ sắc.

Lục Thần Phong khóa chặt hàng dòng chú thích nhỏ phía cuối cùng, ngón tay tì trên màn hình mỗi lục một nghiến chặt xuống, gần như muốn đâm thủng cả màn hình để cảm nhận lấy nhiệt độ của từng con chữ.

“Vào sinh nhật thứ hai mươi chín ấy, tôi gặp một người khiến tôi đem lòng yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cầu nguyện với mây ngũ sắc rằng, ước gì người ấy có thể dừng chân ở Giai Tịch nhỉ.”

Khi màn hình tự động tắt đi, tiếng tim đập rộn ràng ầm ĩ vẫn kéo dài bên tai. Lục Thần Phong chưa kịp hoàn hồn, trong lòng đầy ắp thứ cảm giác nào đó chưa từng có, làm anh kinh hãi, cũng làm anh mừng rỡ khôn xiết.

Mất một buổi trưa ở lì trong phòng bình tĩnh lại tâm trạng, gần tối, Lục Thần Phong ra sảnh trước, tìm thấy Lâm Triều Sinh ngồi trên ghế cao ở đài quan sát, tay ôm một tách trà sứ trắng tinh. Anh đẩy cửa đến bên cạnh, mời Lâm Triều Sinh như mọi lần: “Sắc trời tốt thế này, cậu muốn đi dạo một chút không.”

Lâm Triều Sinh đứng dậy, đi sát phía sau Lục Thần Phong.

Hai người ở cạnh nhau, men theo con đường ven hồ mà đi. Lục Thần Phong nghịch nghịch chiếc bật lửa kim loại trong tay, Lâm Triều Sinh khi thì nhìn ngắm phong cảnh, khi lại nhìn người bên cạnh, tầm mắt lướt nhìn gò má anh, bao nhiêu lần muốn nói rồi lại thôi.

Lục Thần Phong hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Giọng nói trầm lại nặng nề, Lâm Triều Sinh thấp thỏm cau mày, sáng nay mình đã quá thẳng thắn, có phải đã khiến anh ấy khó chịu rồi không. Y lắc đầu: “Không có gì.”

Lục Thần Phong đưa mắt nhìn y một cái: “Bây giờ không nói, sau này lại không còn cơ hội.”

Anh nghiến mạnh từng chữ, tim Lâm Triều Sinh như chùng xuống, rũ mắt nhìn mặt đường dưới chân, vờ như thản nhiên hỏi: “Anh… giận sao?”

Lục Thần Phong: “Ừm.”

Lâm Triều Sinh: “…”

Họ dừng nơi bến tàu Lục Thần Phong tìm thấy ngày thứ hai sau khi đến Đại Lý, xung quanh vẫn vắng lặng không một bóng người, rất phù hợp để tâm sự. Bên cây dong riềng nở hoa đỏ như ngọn lửa bập bùng, Lục Thần Phong hút điếu thuốc vừa mới châm, quay người ngồi vào ghế dài phía sau, tay cầm điều thuốc gác trên đầu gối, đưa mắt nhìn Lâm Triều Sinh đứng trước mặt mình.

Lâm Triều Sinh không đối diện với Lục Thần Phong, cũng không ngồi xuống bên cạnh anh.

“Tôi đã nghĩ về mấy lời cậu nói với tôi sáng nay rất lâu, bây giờ mới có thể trả lời cậu.” Lục Thần Phong nói trôi chảy chậm rãi, “Nếu có xúc phạm gì đến cậu, cậu có thể ngắt lời tôi bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, Lâm Triều Sinh mới nhìn lại, gặp thấy ánh mắt chăm chú lại dịu dàng của Lục Thần Phong.

“Trước đó, cậu trả lời tôi một câu hỏi.” Khói thuốc tan theo làn gió, Lục Thần Phong nói: “Những ngày chúng ta chung đụng cùng nhau đây, cuối cùng sẽ theo cái định nghĩa “cũng chỉ như thế” của cậu mà nhanh chóng bị lãng quên sao?”

Khóe mắt Lâm Triều Sinh thoáng rũ xuống, vội trả lời: “Không.”

Lục Thần Phong nói: “Vậy cậu đứng trên lập trường gì khẳng định tôi sẽ như thế?”

Trong nháy mắt yên lặng, Lâm Triều Sinh gấp gáp siết chặt tay.

“Đối với tôi mà nói, đây là chuyến du lịch của tôi, nhưng tôi đã bước vào cuộc sống của cậu.” Giọng điệu Lục Thần Phong ôn hòa, không có chút gợn sóng, cũng không mảy may có cảm xúc khác thường nào, “Đương nhiên tôi biết ý định của cậu, cũng nhận ra tiếng lòng mình, nhưng nếu vẫn xem như không có gì xảy ra và cứ thế rời đi…”

“Tôi sợ anh thích lầm người.”

Đôi mày càng cau sâu thêm, Lâm Triều Sinh vô thức gồng chặt vai mình.

Ánh chiều tà tan đi và hoàng hôn dần nhạt phai. Dừng lại vài giây, Lục Thần Phong bất chợt nở nụ cười, dụi tắt tàn thuốc: “Lâm Triều Sinh, em hư thật.”

Trong lòng chột dạ, Lâm Triều Sinh vốn không chen vào được, chỉ có thể thật nghiêm túc ngoan ngoãn.

“Em biết rất rõ những gì mình đã làm.” Lục Thần Phong thu lại ý cười, giọng điệu trở về vẻ hờ hững ôn hòa, “Bây giờ tôi sẽ liệt kê từng cái ra, em nói xem tôi phân tích có đúng hay không.”