Tối hôm đó, Mikazuki trở lại căn phòng quen thuộc một phần của tư trang đồ sộ Tsuchimikaido. Một gian phòng cũng tương đối vừa phải với cánh cửa kéo truyền thống Nhật một thời làm nên trang sử vàng của nền kiến trúc thời Edo xưa…… nhưng bên trong thì khác nào một thế giới theo kịp thời đại từ tấm thảm lót chân hay giấy dán tường cũng khiến người khác khi bước vào đều có chung một cảm nhận nơi này thật hiện đại. Bộ bàn ghế đơn giản kê gần cửa sổ nơi Mikazuki học bài, nếu có nhã hứng thì chỉ việc đứng lên, kéo cửa bước ra ngoài cửa sổ để ngắm biển thôi. Còn có một chiếc tủ đựng sách đặt sát vách tường sau lưng bàn học, ở đó, Mikazuki đặt những cuốn sách về hội họa, từ phương pháp dành cho người mới nhập môn đến những bài tập đơn giản rồi nâng cao dần dần

Chiếc giường đơn dành cho hai người là cao với tấm ra giường màu xanh nhẹ như biển, trên đó có thêu dệt những vết dài tương tự cơn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt nước…… kể ra cũng đúng chất một người lãng mạn, thậm chí hai chiếc gối kê đầu giường cùng tông màu không kém

Để xem còn gì nữa nhỉ, nhìn kỹ hơn vào gian phòng này thì……….. à, có cả một giá gỗ được dựng ngay trước cửa sổ kính lớn, nơi Mikazuki vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp...... khi ngay phía dưới chân giá vẽ là những tấm tranh được cuốn vải tránh chưa dùng đến, những lọ màu chưa khui còn mới……. thậm chí là cọ vẽ và nhiều thứ linh tinh khác….. Nói chung, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Mikazuki có cảm hứng thì cô ấy sẽ bật đầu dậy, tay phải cầm cọ, bút chì, tẩy, ruột bánh mỳ v...v…, tay trái cầm khay màu xanh đỏ tím vàng, vẽ nên những thứ đang hiện hữu trong trí tưởng tượng ra thôi

Nhưng có vẻ như bữa nay, nàng họa sĩ không có cảm hứng lẫn ý tưởng để hoàn tác chuyên môn của mình. Nhìn thoáng qua dáng vẻ mệt mỏi lè phè khi cô ấy nhẹ nhàng kéo cánh cửa phòng một cách nặng nề ủ dột cho đến lúc thả phịch toàn bộ thân thể của mình lên chiếc giường êm xốp đã được dựng sẵn chờ đợi chủ nhân trở lại sử dụng. Mikazuki chán nản đến mức úp hết cả mặt vào chiếc gối đầy bông nằm bất động một hồi dường như trên 1 phút, đôi lúc không biết cô ấy có khó chịu vì bị ngộp thở không nữa

Mikazuki bất thình lình quay người lại, một tay nằm gọn trên tấm chăn để cảm nhận vẻ êm xốp của nó, một tay đặt lên trán mình che đi ánh sáng chói từ bóng đèn tường làm khó chịu, và đôi mắt chuyển hướng lên trần nhà, nơi có dán một bức tranh khổ lớn về biển xanh…. Một bức tranh đằng xa là núi cao hùng vĩ nhưng không che đi rặng mặt trời từ từ xuất hiện sưởi ấm cho biển xanh gợn sóng ngay đó. Một bức tranh khổ lớn do chính tay Mikazuki vẽ nên vào một buổi sáng sớm cô bắt gặp khi vừa mới ngủ dậy

Nhưng đây không phải là tâm trạng của một người tự đắc với thành quả của mình hay cương vị của người chiêm ngưỡng. Sâu tận trong đôi mắt xanh như biển ấy tồn tại một nỗi u phiền xa xăm…… một nỗi muộn phiền vì dường như cô đã gặp phải chuyện gì đó. Đi từ dưới lên, chiếc áo thun dài tay trắng có những sọc đen hở ra bờ cổ trắng như tuyết, đồng thời cũng che đi phần nào dải băng bó vết thương phần bả vai……. Cho đến đôi môi xinh cuốn hút chợt thở dài một cái….. những đặc điểm ấy đủ để chứng minh Mikazuki đang cực kỳ não nề, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Điều gì khiến cô trở nên như thế? Từ một Mikazuki luôn vui vẻ hoạt bát, đặt niềm tin vào cuộc sống lại thành ra vậy

_ Lẽ ra mình không nên hỏi Chisaki về điều đó mới đúng…… lẽ ra mình không nên biết thêm về những bí mật xung quanh ba phân gia để rồi đây cái cảm giác hụt hẫng chán nản này thật khó chịu…… Quả nhiên không phải lúc nào cuộc sống cũng như mình mong muốn, còn tùy vào từng số phận từng người khổ cực hay hạnh phúc thôi!

Thì ra đó là nguyên nhân khiến Mikazuki trở nên chán nản như vậy, thật sự sau khi nghe truyền thuyết về nguồn gốc người cá và câu chuyện bi thương đầy thảm kịch giữa Kiếm Vũ Sư cùng người được bảo vệ. Nào có ai vui được khi trong thâm tâm cảm thấy thương tiếc cho số phận bi đát đầy trái ngang của hai người yêu nhau nhưng không thể bên nhau, nó tương tự như một mối tình giữa Romeo và nàng Juliet vậy. Nhất là khi nghe đến cái tên Tsubaki Minamiya, tận giây phút này, Mikazuki vẫn chưa hết ngạc nhiên khi biết người được mệnh danh “ thiên tài hội họa” lại xuất thân từ phân gia Minamiya, một gia tộc nổi tiếng không thua kém gì nhà Tsuchimikaido hay Kurahashi và có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ cho nền kinh tế Nhật Bản…… Cả bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” cũng thế, có ai ngờ đâu bức tranh ấy được vẽ nên dựa theo hình tượng nàng Juliet từ giã cuộc đời này để Romeo sống trong dằn vặt đau khổ. Tại sao cuộc sống này đến với nhiều người thật quá dễ dàng yên lành…..nhưng cũng thật tàn nhẫn với những người khác…… nghe giống như mình đang lấy đi niềm may mắn của Tsubaki Minamiya vậy

Mà nhắc đến chuyện này, Mikazuki lại chợt nghĩ ra một chuyện khá quan trọng. Nói đến Kiếm Vũ Sư, con trai của trưởng tộc Minamiya, thì phải nhắc đến người tên Lumina, mà khi liên tưởng đến người giống mình như hai giọt nước thì…….

_ Phải nhỉ…… sau cùng thì lí do gì mà tên Kazuto Minamiya lại biết Lumina? Lẽ nào hắn cũng gặp cô ấy trước đây ư?

Xem ra Mikazuki vẫn chưa nhận ra điều gì quan trọng, chưa nhận ra thân phận thật của Kazuto Minamiya chính là Tsubaki Minamiya. Điều này cũng đỗi dễ hiểu bởi rằng Chisaki chẳng nói gì thêm cả, dù cho vấn đề này rất dễ suy tưởng ra…… Có vẻ như Mikazuki thuộc loại người đơn giản không suy nghĩ đến những điều phức tạp

……………………………………

……………………………………

Còn về Chisaki, không chỉ đơn giản là người kể chuyện mà còn là nhân vật đã từng tận mắt chứng kiến ngoài đời thật, dường như đó đã trở thành một cuộn phim ký ức chiếm lấy hơn 60% bộ nhớ trong não, có cố cách mấy cũng không thể quên đi được khoẳng khắc đầy bi tráng ấy…… khi nghĩ lại, Chisaki không làm chủ được cảm xúc của mình…. Có thể trước mặt Tsubaki thì mình phải tỏ ra mạnh mẽ vì bản thân cô biết nếu mình không vững vàng thì Tsubaki sẽ không có chỗ dựa tinh thần. Nhưng khi bên cạnh Mikazuki, xin hãy cho tôi được trở nên yếu đuối vì phải gồng mình đè nén cảm xúc của mình quá nhiều

Hiện tại bây giờ, ngay thời điểm này, cung chủ nhà Tsuchimikaido khẽ đắm mình trong khung xúc cảm hỗn loạn, lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại. Chỉ vì chuyện của tên phiền phức đó mà Chisaki vẫn chưa thể bình tâm lại một cách hoàn toàn. Nhưng nhiêu đó đủ để chứng minh một điều, niềm tin của cô đối với hắn lớn như thế nào, Chisaki vẫn luôn lo lắng, chờ đợi từ Tsubaki một điều gì đó……… dù không thể biết rõ đó là gì

_ Lumina………… Tsu – kun vẫn ngày đêm đau khổ, cậu ấy không bao giờ ngừng khóc, gào thét trong tuyệt vọng suốt 3 năm qua……… Mình biết cậu không trách Tsu – kun, nhưng liệu có cách nào để Tsu – kun trở về như ngày xưa không? Mình không muốn thấy cậu ấy lầm đường lạc lối hơn nữa!

Không phải là vấn đề của Tsubaki…….. à mà cũng có thể xem đó là vấn đề của hắn, nhưng hướng nghĩ của Chisaki lại đến Lumina, hướng đến người đã khuyết để được xin lời khuyên….. một lời khuyên mà cô cung chủ nhỏ biết sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời

Chisaki chợt ngã thân hình mình lên chiếc giường êm, hướng ánh mắt xa xăm phiền muộn lên trần nhà với một tâm trạng hệt như Mikazuki

Có vẻ như đây sẽ là một đêm cực dài đối với hai người thiếu nữ mang cùng một tâm trạng không mấy tươi vui

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Đêm nay trên vịnh Kyuushi thật quá đỗi tuyệt vời, tuy không có mặt trăng lớn nhưng những vì tinh tú trên cao sẽ đảm nhận phần soi sáng nhân gian. Thêm tiếng sóng tràn bờ ào ào từng đợt pha kèm với vài âm thanh còi tàu tu tu ngoài khơi nữa, tất cả thêu dệt lên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp không nơi nào có được ngoài vịnh biển Kyuushi này. Quả nhiên không sống tại Kyuushi thì thật là một phí phạm lớn nhất trong cuộc đời làm người

Thôi thì miêu tả một chút về không gian để hiểu thêm về khoảng thời gian hiện tại là lúc nửa đêm, màn đêm che phủ toàn bộ bầu trời mang đến giấc ngủ ngon cho tất cả mọi người không chỉ trong thị trấn mà còn trung tâm thành phố Tokyo nữa. Để họ chìm đắm trong những giấc mơ đẹp và qua ngày hôm sau thật mới mẻ nhiều niềm vui. Vịnh Kyuushi lúc này chỉ còn tồn tại những ánh đèn nhân tạo từ những cột đèn xếp ngay hàng thẳng lối dọc hai bên đường có một bên là núi, một bên chính là mặt biển xanh, ngoài ra thì không còn bất cứ ai lai vãng trên tuyến đường đó

Và cũng trong không gian êm đềm không lai vãng tạp âm do con người tạo ra, nhân vật chính trong mọi vấn đề, thiên tài hội họa “ Tsubaki Minamiya”………. Không, bây giờ tên hắn là Kazuto Minamiya….. dù đã từng hùng hồn tuyên bố sẽ bỏ cái danh Minamiya, nhưng sau cùng thì hắn vẫn giữ lại cái họ đó….. có phải trong thâm tâm, Tsubaki đang chờ đợi mong mỏi điều gì không? Chẳng ai có thể hiểu được

Tsubaki lại thả trôi mình theo cơn gió biển, dùng vị mặn ngoài đó để lấn át đi hương cay đắng ẩn chứa trong trái tim, dùng tiếng sóng ồn để thông thoáng cho đôi tai không thể nghe được điều gì khác ngoài tiếng gào thét trong tuyệt vọng, và cùng đôi mắt để nhìn nơi giao nhau giữa đất liền với biển. Đôi lúc Tsubaki tự hỏi, người cá là loại có thể vừa sống trên biển lẫn đất liền, vậy liệu có khi nào người bình thường như chúng ta cũng làm điều tương tự hay không? Cho đến thời điểm này, con người chỉ có thể xuống biển nhưng chưa thể sống trong mực nước như thế mà không cần đến sự trợ giúp của các loại máy móc dụng cụ….. Người cá thật là loài phát triển hơn con người một bậc

Khi thoáng nghĩ đến biển, Tsubaki sẽ liên tưởng đến người con gái mà mình luôn yêu thương, người con gái mang đến cho mình niềm hạnh phúc suốt hơn chục năm qua, hắn nhớ đến người mang tiếng cười và mở cửa trái tim mình……. Cũng là người khiến mình không bao giờ sống trong yên bình sau này, người khiến mình phải luôn hối hận trong dằn vặt cái tâm hồn heo hắt cô quạnh này. Mà khi nghĩ đến Lumina, trong đầu hắn nhớ lại khoảng thời gian cùng cô gái tên Mikazuki mang hình hài giống Lumina như hai giọt nước. Cũng trong căn phòng đằng sau lưng mình kia, tấm sàn lông thú đó và cả vết thương trên vai mình bây giờ nữa, tất cả đều là minh chứng cho việc Tsubaki đã gặp gỡ Mikazuki…. Minh chứng cho việc Tsubaki trở nên điên loạn mất kiểm soát khi thấy cô ấy……. là minh chứng cho việc hắn nhầm tưởng Mikazuki là Lumina……… Nhưng đôi lúc Tsubaki tự hỏi, liệu có thật cô gái đó chỉ là một người làm trong tư trang Tsuchimikaido hay Chisaki vẫn còn đang giấu mình chuyện gì? Giống nhau một cách lạ lùng, một cách trùng hợp như thế……. là người trong cuộc, mình không thể không quan tâm

Nhưng rồi hắn lại thở dài ngao ngán với một hướng suy nghĩ khác

_ Quan tâm làm gì nữa, mình bây giờ không còn là người trong phân gia Minamiya, không quan hệ với nhà Kurahashi, và mối thân thương với gia tộc Tsuchimikaido cũng rạn nứt từ lâu. Trừ những người mình thân tín, Tsubaki này chỉ là cái gai trong mắt ba nhà ấy. Cho cô ấy có thật sự là người cá, mình không quan tâm…… mình không muốn dính dáng thêm vào nữa!

Miệng thì nói thế, nhưng bao ẩn ý thì hiện lên hết trên gương mặt một cách rõ rành rạch. Trong thâm tâm, hắn vẫn còn vương vấn đến điều đó, vẫn suy tư xa xăm để rồi giờ đây ủ dột phiền muộn. Nếu hiểu theo một khía cạnh nào đấy, có lẽ…….. Tsubaki muốn được làm gì đó thì phải……. liệu hắn có còn muốn cầm Katana, đeo cái danh “Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư” một lần nữa hùng bá thiên hạ hay không?

_ “Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư” Nó đã theo Lumina đến cực kia của thế giới, mình sẽ không bao giờ trở thành Kiếm Vũ Sư nữa……… không một lần nào nữa hết!

Đôi mắt đó thật xa xăm buồn bã, Tsubaki phải luôn tự nhủ bản thân mình như vậy để không phải đau khổ vì những ký ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ

……………………………………….

Nhưng những hồi âm từ quá khứ đang trỗi dậy trong tâm trí Tsubaki sau thời gian ngủ yên bỗng dưng bị ngắt đoạn bởi tiếng chuông điện thoại di động reng lên trên chiếc bàn khách đặt chung bộ sofa giữa phòng. Không biết ai lại rảnh hơi gọi điện vào giờ này? Thật không biết phép lịch sự để đâu mất rồi, chẳng lẽ người đang cầm di động gọi vào máy mình kia không hiểu được rằng đây là thời gian nghỉ ngơi của mọi người sau thời gian làm việc dài mệt mỏi hay sao? Nhưng trong thâm tâm, Tsubaki cảm thấy biết ơn người đã gọi đến, nhờ sự làm phiền đó mà mình nhanh chóng rời khỏi sự day dứt bất chợt

Tsubaki thở dài ngao ngán, lặng bước vào căn phòng tối âm u nhưng tràn đầy hơi gió mát và hương mặn của biển. Mọi thứ chìm vào màn đêm thật yên lặng đến đáng sợ….. nhưng nó hoàn toàn phù hợp với một kẻ như tên phiền phức lắm vấn đề này

Tsubaki với tay cầm chiếc di động lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào dòng tên màu xanh được hiển thị trên màn hình trong khi nó cứ rung liên tục báo cuộc gọi chưa kết thúc. Là ai? Những người Tsubaki quen chỉ có thể là Tsukusa, mẹ Malisa, Chisaki, Hajima thôi, nhưng giờ này thì chắc họ không dở người đến mức gọi điện cho mình vào giờ này đâu…… vậy thì cuộc gọi này có thể là ai…… mà nhìn mặt Tsubaki trông rất chán nản như thể không muốn bắt chuyện một chút nào cả. Nhưng sau cùng thì cũng phải chịu kê gần tai, bấm nút trả lời

_ Đã lâu không gặp!

_ Kazuto – kun, lâu quá không gặp, cậu vẫn khỏe đó chứ?

Đó là một tiếng nói oang oang chợt phát ra đến khét cả tai, nó bất ngờ làm cho Tsubaki phải đưa điện thoại ra xa mà vẫn còn nghe rất rõ giọng phát ra một cách bất ngờ mà chẳng khác gì tiếng quạ kêu nên khiến Tsubaki cảm thấy kinh hoàng……. Và điều đó dẫn đến cái chán nản không muốn nói chuyện đối với Tsubaki

_ Muốn gì đây tên khốn? Giờ này ở Nhật Bản đang là ban đêm đấy, nếu gọi chỉ để nói chuyện xưa thì phắn dùm, mai sẽ tiếp tục!

_ Hầy hầy, trở về Nhật Bản rồi mà vẫn còn khó tính như thế à Kazuto – kun. Nhưng yên tâm, tôi biết hiện giờ đang là ban đêm, và cũng biết đây là khoảng thời gian duy nhất mà cậu rảnh nên mạn phép xin ít phút. Chắc cậu chưa ngủ ngay đâu nhỉ!

Tsubaki khẽ ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, cái thở dài cùng sự chán nản ngán ngẫm vẫn không biến mất trên gương mặt lạnh lùng đó

_ Ờ, vẫn chưa……. Làm như ở Anh lâu quá đâm ra đã quen với giờ giấc bên ấy cho nên chưa thể theo kịp nhịp sống của Nhật Bản. Giờ này thì lẽ ra chúng ta đã cùng trên lớp hội họa mới đúng nhỉ!

_ Ô ra, vậy là Kazuto – kun vẫn nhớ, cậu bạn tôi, điều đó làm tôi cảm thấy chúng ta gần với nhau thêm được chút đấy, hạnh phúc quá!

Bỗng dưng, có một luồng khí lạnh chạy dọc theo chiều xương sống từ dưới lên trên, hệ quả của nó là toàn thân Tsubaki cảm thấy ớn lạnh, khẽ run người một cái mất tự chủ và tay chân nổi toàn da gà. Mặt mũi hắn bỗng tối sầm lại như thể vừa trải qua một điều rất kinh khủng. Tsubaki đưa di động ra xa khỏi phạm vi của mình, hai ngón tay đặt lên phần nắp kiểu tư thế chuẩn bị gập điện thoại ngắt cuộc nói chuyện với cục tức nổi trên đầu

_ Ấy ấy Kazuto – kun, đừng tắt máy, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Mấy tháng không gặp, tôi cứ tưởng cậu sẽ thích kiểu đùa này chứ?

Tsubaki lại để di động áp sát bên tai, miệng thở dài một cái rõ dài mang hư âm u ám tẻ nhạt

_ Vậy cậu muốn gì ở tôi đây? Không phải gọi điện chỉ để khoe cái trò đùa vớ vẩn của cậu đó chứ hả?

_ Lạnh lùng quá Kazuto – kun, nhưng thôi, tôi không thèm cãi lý với cậu cho nó mỏi mồm tốn sức tốn mỡ. Cho tôi hỏi này, trở về Nhật Bản cậu cảm thấy thế nào? Có thoải mái không?

_ Không, mọi thứ vẫn đáng ghét như thế, vẫn tiếng ồn ào từ xe cộ, bụi khói đầy đường, những tòa nhà cao chọc trời che đi một không gian rộng lớn, rồi cả tiếng nói đinh tai nhức óc của con người nữa……. Nói chung vẫn không tệ hại khác gì ở Anh quốc!

Chợt Tsubaki hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, về nơi biển xanh… tuy nó đã chìm đắm vào trong màn đêm lạnh thăm thẳm, nhưng vẫn ngập tràn tiếng sóng xô bờ như thể sức sống của nó vẫn không ngừng tăng lên. Tiếng còi tàu tu tu thường ngày đôi lúc vang khắp vịnh Kyuushi để ngày mai, những món quà từ biển sẽ đến đất liền. Thêm cơn gió mát lạnh mang vị mặn của muối phảng phất qua thị trấn nhỏ, tới căn phòng này và khẽ luồn qua mái tóc tài tử, lấy đi sự phiền muộn, nặng nề canh cánh trong lòng về với đại dương thăm thẳm. Và tâm trạng của Tsubaki đã chuyển sang một trang khác……. Một trang hoàn toàn mới mang chút hương vị nhẹ nhàng thanh thản đến mức biểu hiện trên gương mặt hắn cũng trở nên hiền lành hơn

_ À, cũng không hẳn, nơi đây vẫn còn gì đó đọng lại, vẻ đẹp của biển, của tạo hóa và những thứ đến từ đại dương. Có vẻ như không đến nỗi là chán ngắt!

_ Hể……. nghe thú vị quá nhỉ, người khó khăn như cậu mà cũng nói được điều đó thì chắc hẳn Nhật Bản, nơi cậu ở là một chỗ tuyệt vời ha?

_ Cái đó còn tùy vào quan niệm của mỗi người, đối với tôi thì chỉ duy nhất chỗ này, vị trí này là thú vị……. nhiều khi cậu lại chẳng ham cũng nên!

_ Uầy, tôi không có kén cá chọn canh như cậu đâu Kazuto – kun……. Bản thân tôi thì trước đây đã từng nghe nói Nhật Bản rất đẹp, đặc biệt là biển xanh vào sáng sớm còn tuyệt hơn cả ở Anh nữa thì phải. Cho nên tôi đã quyết định……. sẽ đến Nhật một chuyến để thỏa mãn sự tò mò về cái đẹp!

Hình như mình vừa nghe nhầm điều gì thì phải, do pin chỉ còn dưới 10% hay sóng điện thoại bị nhiễu bởi từ trường hay sao mà dường như mình vừa nghe thấy một thứ một thứ khủng khiếp thì phải

_ Nghe không hả Kazuto – kun, tôi sẽ đến Nhật Bản trong nay mai đó, chuẩn bị ra mà nghênh đón tôi cho đàng hoàng tử tế vào!

Ôi chết tiệt, câu thứ hai mang hàm ý giống hệt câu trước, vì thì đích thị không phải do mình nghe nhầm rồi. Tsubaki bỗng nhưng bất động như tượng đá vài giây, cơn gió vi vu thoáng thổi qua một cách lạnh lẽo đến rợn cả người

_ Cậu đùa phải không?

_ Không……. tôi nói thật đấy, không đùa đâu!

_ Cậu sẽ đến Nhật bản thật ư?

_ Thật 100% không thiếu 0.1!

Tsubaki đưa tay lên trán, hai ngón ấn ấn vào huyệt gần kẽ mắt hai bên sống mũi, rồi thì thở dài một cách ngán ngẫm thêm một lần nữa

_ Này này, bộ muốn rời Anh đến Nhật một cách đơn giản như thế ư? Làm như học viện Nghệ Thuật đồng ý cấp phép nghỉ cho cậu xả hơi một thời gian dài vậy!

_ No no my Kazuto – kun, cậu nghĩ tôi là ai? Dù sao thì tôi cũng là sinh viên ưu tú với tài năng được xếp đầu học viện cho đến khi cậu xuất hiện. Thời điểm hiện tại thì tôi đã thi xong kỳ thi cuối rồi, chỉ còn đợi ngày cấp bằng thôi……. Thời gian đó mà để không thì hơi phí, nên tôi chọn cách đi du lịch một chuyến trước khi nhận bằng…. và tôi chọn Nhật Bản, quê hương của những trang lịch sử hào hùng, huyền thoại về các samurai. Cậu cũng biết tôi hâm mộ tinh thần võ sĩ đạo như thế nào mà!

_ Tôi quên mất năng lực của cậu không phải hạng xoàng, kể ra thì chuyện lấy được bằng cấp ngay ở độ tuổi này chỉ là vấn đề ăn bánh xơi trà một cách nhanh gọn mà đơn giản…… vậy thì chính xác hôm nào cậu sẽ bắt chuyến bay đến Nhật?

_ Sao sao? Cậu cần biết ngày để lấy xe ra đón tôi à? Kazuto – kun thật tốt quá!

_ Không, tôi cần biết chính xác thông tin để ngày đó còn chạy trốn chỗ khác được!

_ Quác, thế thì thật tàn nhẫn đó Kazuto – kun, cậu nỡ lòng để tôi cù bất cù bơ lẻ loi một mình ở một nơi đất khách quê người thế này ư? Tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu lấy gì đền cho bố mẹ tôi đây?

_ Mua bảo hiểm nhân thọ đi, đảm bảo sau khi chết, bố mẹ cậu sẽ được số tiền hậu hĩnh để lo tang chay cho cậu. Còn nếu không muốn bị lạc thì thuê một hướng dẫn viên theo chỉ đường!

Thêm một tiếng thở dài khẽ ngân lên trong gian phòng tối

_ Nhật Bản thì không rộng như Anh Quốc nên chẳng thể nào lạc được đâu, với lại một khi đã đến đây thì có rất nhiều chỗ đáng để thăm quan. Tôi chẳng biết có thật là do cậu hâm mộ tinh thần samurai mà chọn đi Nhật hay không…… nhưng bản thân tôi cũng công nhận rằng đó là một quyết định rất đúng đắn. Đến đây đi, tôi sẽ bổ sung thêm kiến thức cho cậu về đất nước phương Đông!

Chàng trai tóc đen dường như đang khẽ cười hếch khi nói những lời như vậy, giống thể đang có chút vui vui trong lòng hay sao ấy

_ Yep, nhất định rồi, khi nào biết chính thức giờ bay, tôi sẽ báo cho cậu ngay…… khi ấy hãy cho tôi xem Nhật Bản có gì hay ho đúng như những gì cậu nói!

_ Ờ chắc chắn!

_ Vậy thôi nhé, lâu ngày không nghe thông tin gì về cậu nên gọi điện hỏi thăm xem như thế nào. Quả thật bỗng dưng trốn về Nhât khi ngay cuộc họp báo mà không nói một lời thì có đến thánh cũng không hết lo. Nay được nói chuyện với cậu thì xem như cậu vẫn ổn…… trở về Nhật dĩ nhiên là rất thoải mái đúng không? Mái nhà nơi chôn rau cắt rốn của mình mà!

Tsubaki phì cười một cái rất nhẹ và nhạt

_ Ờ, rất thoải mái, bao nhiêu kỷ niệm hồi nhỏ như thể đồng loạt trở về như một cuốn Album dày cộm vậy!

_ Hừm hừm, tốt tốt, thôi, tôi tắt máy để cậu đi ngủ, không lại bảo tôi làm phiền cậu nữa…… ngủ ngon nhé Kazuto – kun!

_ Cảm ơn, cậu cũng thế!

Tsubaki khẽ dập máy, xem ra cuộc nói chuyện cũng đến lúc kết thúc, trả lại hắn khung cảnh êm ả yên bình để nhìn nhận lại bản thân. Tsubaki đảo ánh mắt lạnh nhạt hờ hững về nơi phía chân trời xa, nơi tiếng sóng biển vẫn vỗ tràn bờ hòa cùng cơn gió se lạnh của đêm thâu dưới những ngôi sao sáng kia

Vài phút nữa thôi, gã phiền phức khẽ dựa đầu ra sau lưng ghế sofa, mắt nhắm lại kèm theo tiếng thở dài mang đầy tâm trạng não nề

_ Vẫn thế…… tên đó….. cứ thích thọc mũi vào chuyện của người khác một cách vô tội vạ!

Miệng mở lời trách móc nhưng sao nét môi mở rộng sang hai bên, thể hiện một nụ cười nhếch tỏ ý hài lòng thì phải

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Màn đêm đi qua, nhường lại vị trí cho một ngày hoàn toàn mới, một ngày đầy nắng ấm và không khí se lạnh vẫn còn vương lại sau một đêm dài. Đúng như những gì chúng ta đã tiên đoàn từ trước, bầy chim mòng biển thi nhau sải đôi cánh dài bay đi thật xa, thật cao về một nơi nào đó để rồi trở về vào đêm tối. Những chiếc thuyền sẽ thay phiên nhau cập bến đất liền nhằm mục đích giao các món quà từ biển như tôm cá mực chẳng hạn, báo hiệu rằng sẽ có một phiên chợ nhộn nhịp khách hàng, mua may bán đắt đây

Và cũng như thường lệ, ngay khi tiếng chim ríu rít trên những ngọn cây cao xum xuê lá rì rào theo chiều gió nhẹ nhàng, Chisaki tươi tắn trong bộ trang phục Miko áo kimono trắng dài tay đi cùng chiếc quần Hakama đỏ trông thật phù hợp, làm tăng thêm vẻ trang trọng quyền quý cho cung chủ nhà Tsuchimikaido. Cũng theo lịch trình được đặt sẵn hằng ngày, cứ vào sáng sớm, Chisaki thức dậy thật sớm từ những lúc mặt trời mới mọc trước đó vài ba phút, dành ra gần như một tiếng đồng hồ để cùng cây chổi thân yêu quét những chiếc lá rơi rụng vương vãi ngoài sân sau một đêm gió lạnh

Đây dường như là công việc ưa thích của Chisaki thì phải, sáng dậy sớm, thay trang phục tiểu Miko rồi đứng đây quét sân một cách tự nguyện tự do mà không phải do ai bắt ép hay nhờ vả. Dậy sớm có rất nhiều cái hay của nó chẳng hạn như rèn luyện cho bản thân tính tự giác, sức khỏe dẻo dai, thì không khí trong lành rất tốt cho phổi và tim mạch….. đối với một võ sĩ đạo thì sức khỏe là điều cực kỳ quan trọng, cơ thể mà yếu thì làm sao cầm nổi được một thanh Shinai đơn giản. Hơn nữa, khung cảnh biển xanh ồ ạt sóng tràn bờ tại vịnh Kyuushi thế này, khác nào một khung cảnh thiên nhiên hiếm hoi trong đời, nhìn nó mà tâm hồn mình cũng trở nên thư thái hơn, tĩnh lặng nhẹ tựa như biển vậy. Với lại, dậy sớm thì Chisaki mới có cơ hội được tận mắt chứng kiến cảnh Mikazuki hớt ha hớt hải chạy từ trong nhà ra vì trễ chuyến xe, cũng nhiều cái thú vị lắm

A vừa nói xong là điều mong mỏi được thần linh thấu hiểu và đáp ứng, tiếng kéo cửa trong nhà vang lên lấp đi âm thanh xào xạc quét lá là Chisaki có thể đoán ra được ngay. Nhưng hình như không có những câu đại loại như “ Á thôi chết, trễ mất” “ Chisaki sao không gọi tớ dậy sớm hơn”, mà tất cả vẫn đều rất im ắng nhẹ nhàng thanh bình y hệt như không khí lúc sáng nay

Chisaki khẽ quay lại, nhìn cô gái giống Lumina như hai giọt nước với nụ cười xinh thân thiện ngày nào

_ Chào buổi sáng Mikazuki, hôm nay cậu dậy sớm thế?

_ Chào Chisaki! Mikazuki cũng mỉm cười chào lại _ Chỉ là hôm nay đến phiên tớ trực nhật nên phải tới lớp sớm hơn bình thường may ra mới kịp!

_ Nhưng vẫn còn sớm mà phải không? Cậu đã ăn uống đàng hoàng chưa? Không là lên lớp lại xỉu vì đói thì mình rất lo đó!

_ Đừng lo đừng lo, mọi thứ đã xong hết rồi, bây giờ tớ chỉ việc thong thả ra trạm xe thôi, không cần phải chạy thục mạng như mấy ngày trước nữa!

_ Ừ, vậy cậu đi cẩn thận nhé!

_ Chiều gặp lại!

Và rồi cuộc chia tay tạm thời giữa hai người bạn bắt đầu từ đây

…………………………………

Tiếp tục bước đi trên con đường quen thuộc, cảnh vật xung quanh vẫn cứ tồn tại hiện hữu như thế, chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là những hàng cây rì rào đung đưa theo gió, tiếng sóng vỗ bờ hòa cùng tiếng chim mòng biển tạo thành một giai điệu tuyệt vời của thiên nhiên đã quá đỗi quen thuộc nên chúng ta sẽ không bàn sâu vào thêm nữa

Điều quan trọng ở đây là Mikazuki đã đứng sẵn chờ ở trạm xe buýt, chỉ có một mình mình thôi, hôm nay chẳng có ai lai vãng quanh đây, có ngó nghiêng hết trái phải, đằng sau đằng trước cũng không xuất hiện nổi một bóng người. Cũng đúng mà nhỉ, bây giờ là 6h kém 5, ngoài việc dọn dẹp hàng hóa chuẩn bị một ngày kiếm tiền vất vả nhộn nhịp thì hiếm khi có ai đi ngang qua đây, kể cả người hay tập thể dục buổi sáng chắc cũng không chọn tuyến đường giao thông chính để làm tắc nghẽn đâu

Ngồi đung đưa đôi chân dài đi tất đen, Mikazuki bỗng dưng hướng ánh mắt về nơi bệ đá đối diện phía bên kia đường. Đó là nơi cô đặt cả hai tay lên, là nơi cô gặp một tên kỳ lạ có sở thích tập bơi vào buổi sáng……. Một tên bị tự kỷ trầm cảm nặng nề và luôn miệng nhầm lẫn mình với người tên Lumina…… một tên con trai thần kinh giai đoạn cuối được biết đến với cái tên Kazuto Minamiya. Không biết hôm nay, hắn có lại giở trò điên bơi lội tung tăng vào sáng sớm để rồi trôi bì bõm vào bờ như nhánh củi hay không? Không khéo thì bị cảm lạnh nữa thì sẽ tiếp tục mất thêm một ngày nghỉ trên lớp. Nghĩ đến đó, Mikazuki giật mình lắc đầu qua lại, thậm chí còn dùng hai tay tự tát vào mặt mình để thoát khỏi những suy nghĩ lung tung. Cô nắm chặt tay, ánh mắt phừng phừng lửa kiểu hạ quyết tâm

_ Mặc kệ hắn……. chuyện của tên đứt dây chằng thần kinh ở các bộ phận xung quanh não ấy không liên quan đến mình. Giờ hắn có chết mình cũng mặc kệ!

Mạnh miệng thật, có vẻ như Mikazuki vẫn không thể quên được những chuyện đã xảy ra vào hôm qua.. Cũng phải, làm thế nào có thể cho qua không cái hành động và thái độ khi thẳng tay tàn bạo làm bị thương một cô gái chân yếu tay mềm, giờ nghĩ lại thì vết thương ở bả vai đang nhói lên liên hồi đây………… Nhưng khi nghĩ đến hắn ta điên loạn, rồi gào thét cái tên Lumina trong tuyệt vọng như thể không còn gì để mất. Thâm tâm Mikazuki lại hiện lên một lối suy nghĩ khác, thấy cảm thông cho tên đó…… tất cả cũng chỉ vì Lumina đã không còn trên thế giới này nữa nên hắn mới trở thành như vậy…. Mà rút cuộc tay Kazuto này có quan hệ thế nào với Lumina? Người yêu chắc chắn không phải bởi rằng Lumina là hôn thê của Tsubaki Minamiya kia…… suy cho cùng thì mọi thứ càng lúc càng phức tạp, hy vọng đây không phải mối tình tay ba đầy trắc trở

_ Mong sao tên dở người đó không gây ra thêm điều gì điên khùng nữa, hành hạ bản thân đến mức đó thì…………..

_ Thì làm sao hả đồ não phẳng?

Một giọng nói trầm lạnh pha chút khàn khàn sặc mùi đáng ghét và quá đỗi quen thuộc từ phía sau lưng Mikazuki chợt cất lên khiến cô giật thót cả mình. Cái cách nói chuyện ngang tàng khinh thường người đối diện này thì chắc chắn là hắn rồi…… cái tên điên vừa nhắc đến Tào Tháo là có mặt ngay lập tức

Mikazuki từ từ quay lại, ráng nở một nụ cười gượng gạo pha chút điên tiết trong lòng, nhìn cái nét tối sầm trên mặt thì biết ngay

_ Không…… không sao hết, chào buổi sáng Minamiya – san!

Sau một ngày nghỉ rong chơi ở nhà lấy lý do bị cảm bởi trò lội nước sáng sớm lúc mặt trời chưa mọc, cuối cùng thì Tsubaki cũng chịu tay cắp sách, lết cái mông đến trường đi học lại dù rằng cái mặt tỏ vẻ không thích cho lắm. Hôm nay vẫn như thường lệ, một chàng trai vóc dáng khuôn mình không khác gì một diễn viên tài tử, với mái tóc đen chĩa xuống che đi nửa ánh nhìn của mắt, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng bí ẩn xung quanh con người ấy…… và các cô gái bị hút hồn bởi chính đặc điểm đó. Bộ trang phục cao trung It. Harm Sokyuran đặc trưng bởi màu đỏ chiếc áo khoác dài tay bên ngoài, chiếc áo sơ mi cổ trắng bên trong cùng chiếc cà vạt tông đỏ, cuối cùng là chiếc quần tây đen như mực ấy nữa. Có thể nói Tsubaki và Mikazuki là một mẫu hình tượng nam nữ của trường cũng không sai

Mới sáng sớm ra, Tsubaki đã thở dài một cách ngao ngán đến chán nản, quả thật trông cái cảnh này là đủ hiểu nguyên ngày hôm nay sẽ không điều gì may mắn xảy đến với mình. Quan niệm của Mikazuki là như vậy, bởi gặp một người mà bản thân cực kỳ không ưa thì bất cứ điều gì xung quanh hắn cũng làm mình cảm thấy khó chịu không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi. Cô tự nhủ rằng “tốt hơn hết đừng nên dính líu với hắn nữa, mình đã quyết sẽ không dây dưa gì thêm” nên sau khi Tsubaki ngồi xuống chiếc ghế chờ xe thì Mikazuki lại lùi ra xa chừa một khoảng là 2 m 15

Tsubaki khẽ liếc nhìn cái khoảng trống không gì che lấp ấy một chút rồi chuyển hướng lên cái dáng rụt rè e ngại đang tong tỏng mồ hôi hột căng thẳng kia mà suy nghĩ mông lung điều gì. Cho đến lúc những mảnh ghép lý luận Logic đã tập hợp đầy đủ cho mình câu trả lời xác thực, Tsubaki thở dài ngao ngán

_ Này, tôi không có nhảy xuống biển bơi lúc sáng sớm đâu….. nếu có thì cũng đã tắm sạch sẽ để nước biển không còn bám trên người nữa nên cô không cần phải đề phòng như vậy!

Mikazuki giật thọt mình, cái cảm giác hơi ớn lạnh chạy khắp thân hình khiến cô khẽ run lên một đợt. Điều này càng làm Mikazuki khó xử hơn vì bỗng dưng hắn có thể nhìn được hết mọi suy nghĩ của mình, trường hợp này người xưa thường có một câu nói để mô tả là “ Đi guốc trong bụng”. Chỉ cần nhìn thoáng qua nét biểu hiện trên gương mặt và cử chỉ thì sẽ phát hiện ra được ngay

Bây giờ mình phải làm sao?...... làm gì để nói ra hắn không lên cơn tức giận hay những thứ đại loại như vậy……… ủa mà sao mình lại quan trọng hóa vấn đề một cách kỳ cục thế nhỉ? Hắn là ai mà dám nổi điên với mình? Người có quyền la mắng mình, đánh mình chỉ có bố mẹ thôi. Chẳng việc gì phải tìm cớ cả, cứ nói thẳng huỵch toẹt ra đi……… phải cứ nói thẳng những gì mình đang suy nghĩ trong lòng, hắn mà nổi xung thì mình sẽ đánh trả ngay…… tinh thần của một võ sĩ đạo không nhún nhường hay bị lăng mạ trước bất kỳ ai

_ Ai biết anh sẽ làm trò gì nhân lúc tôi không để ý…….. dù sao tôi cũng không thể tin anh được……. anh là một tên………….

_ Một tên đần độn không hơn không kém đúng không?

Bị chặn khi mình đang nói giữa chừng, Mikazuki cảm thấy rất ngạc nhiên……… không phải ngạc nhiên vì bị cắt lời, mà là do hắn tự biết bản thân không khác gì một tên đần. Chuyện này khó tin thật, người như anh ta mà cũng có thể tự nhìn thấy khuyết điểm của mình ư? Cứ tưởng chỉ biết nghĩ mình luôn luôn đúng chứ?

Tsubaki chợt lấy trong chiếc cặp da của mình ra một chiếc tai phone trắng xanh, cậu ta nối giác cắm vào chiếc di động cảm ứng một cách trơn tru gọn gàng nhẹ nhàng. Ngón tay lia xuống liên tục cho đến khi cái tên của bản nhạc mình yêu thích hiện lên thì nhấn vào. Thế là Tsubaki thưởng thức một bài nhạc du dương êm ả vào sáng sớm. Đôi mắt hắn khẽ nhắm lại, tựa lưng vào thành ghế nâng cổ lên cao, dường như muốn nhận lấy cái nắng hiu hiu của ngày sớm thì phải. Rồi giọng nói trầm lạnh ấy khẽ cất lên

_ Có lẽ cô nói đúng, người cần phải đến gặp bác sĩ tâm thần điều trị là tôi, có quá nhiều chuyện và cũng quá nhiều thứ khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Riết rồi tôi không biết thế giới này muốn tôi phải sống sao mới được. Tôi đã từng lầm tưởng về quá khứ, về hiện tại và không chừng sẽ còn tiếp tục lạc lối trong tương lai nếu như đôi tay này, tâm trí này không ngừng khao khát chạm đến hay nhung nhớ đến cô ấy. Khi đó, tôi mãi mãi chỉ là một tên đần không thể thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng!

Mikazuki ngồi bất động, lặng nhìn chàng trai này, đôi tai luôn luôn lắng nghe những hồi còn trong tim

Tsubaki từ từ mở mắt và ngắm nhìn những tia nắng nhỏ khẽ xuyên qua những tán lá trông thật lung linh nhẹ nhàng, và gương mặt đó cũng thật thanh thản làm sao, giống như đây là khoảng thời gian Tsubaki được nghỉ ngơi đúng nghĩa

_ Đầu tím, xin lỗi vì đã khiến cô bị thương, một thanh kiếm mất tự chủ sẽ không phân biệt ai là bạn ai là thù hay mục đích ban đầu của nó chỉ là muốn bảo vệ người khác. Trông tôi thật thảm hại đúng không? Chỉ vì sự điên cuồng không thể kiểm soát mà làm biết bao người xung quanh phải rơi vào rắc rối. Tôi quả thật là một tên đần hết thuốc chữa!

Những lời chê trách bản thân ấy khi nghe xong lẽ ra Mikazuki phải cảm thấy thích thú hay thỏa mãn bởi hắn là tên cực kỳ khó ưa. Nhưng sao cái thứ cảm xúc hiện diện trong tâm hồn Mikazuki lúc này lại hoàn toàn trái ngược. Nó thậm chí còn đau hơn cả vết thương mà Tsubaki đã gây ra, một vết thương trong tâm đủ để giết một con người chứ không phải ngoài da. Hiểu theo một khía cạnh nào đó, lời thú tội của Tsubaki chẳng khác nào một thanh Katana sắc nhọn đâm thẳng vào tim Mikazuki một cách tuyệt vọng

Cô khẽ quay lại, ánh mắt đưa thẳng xuống đất

_ Tôi công nhận, anh không chỉ là một tên đần mà còn cực kỳ lập dị, tàn bạo, điên khùng hết thuốc chữa, một tên tự kỷ cũng không thuốc nào cứu vãn được. Anh đau khổ vì điều gì? vì chữ tình ư? Thật sướt mướt, chẳng ra dáng một nam nhi đại trượng phu tí nào. Cứ phải bám lấy cái quá khứ đau đớn ấy để rồi tự hành hạ bản thân mình như thế, bộ vui lắm hay sao?

Tsubaki lặng nhìn những chiếc lá trên cao một thoáng và cất giọng nói ủ dột

_ Cô không thể nào hiểu được, nếu không phải là tôi thì sẽ không tài nào hiểu được….

_ Phải, tôi không phải là anh thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ khiến anh trở nên bi quan như ngày hôm nay. Nhưng tôi hiểu…… tôi hiểu một điều rằng, người anh luôn dằn vặt trong tim sẽ chẳng thể vui cười nơi chân trời xa khi cứ thấy anh chẳng khác gì một kẻ thất bại thế này. Anh mong chờ điều gì? Sự tha thứ ư? Của ai? Của người đó hay của ai? Nếu anh nói là của người đó thì tôi không đồng ý……. Dĩ nhiên tôi không thể nói lý do vì sao, nhưng tôi biết sự lựa chọn của tôi là đúng. Điều anh cần lúc này chỉ là có thể tha thứ cho bản thân mình mà thôi!

Một câu nói thật mang tính chất ngang tàng cứng rắn không sợ hãi bất cứ điều gì……. đã từ rất lâu rồi không ai nói thẳng với mình những câu như thế. Một chút tác động ấy dường như đã chạm vào tâm hồn Tsubaki được phần nào. Bỗng dưng Tsubaki cảm thấy hình ảnh người ngồi đây là Lumina chứ không phải Mikazuki, vì trước đây Lumina đã từng có thái độ giống vậy để nói chuyện với mình……. Nói đúng hơn là tán vào mặt mình mới gọi là chuẩn

Tsubaki chợt nhắm mắt lại, để cho mảnh vỡ ký ức hiện về trong tâm trí

**************************************************

Bốn năm trước, sau sự kiện Lumina xuất hiện ở vịnh Kyuushi và choảng nhau một trận với Tsubaki cùng Tsukusa, gia chủ nhà Minamiya đã đồng ý để cô ấy ở lại tư trang, dạy cho Lumina những tập tính văn hóa cũng như chữ viết của con người, dần dần biến một người cá thành một người bình thường có thể hòa nhập vào xã hội

Tính cách của Lumina khi đó cũng giống với Mikazuki bây giờ, có chính kiến của mình, biết tôn trọng bảo vệ cái đúng và không nhân nhượng trước cái sai. Hiền thì hiền, dễ thương thì dễ thương, lúc nào cũng thấy nàng cười xinh như một thiên sứ, nhưng đừng bao giờ chọc cô ấy nổi điên nếu không muốn ăn thử song kiếm. Và đặc biệt, Lumina rất khó tiếp xúc với Tsubaki, người hội tụ đủ những điểm xấu tệ hại mà Lumina dè chừng không thích……. Nhưng Lumina không tỏ ra khó chịu như Mikazuki, chỉ là hơi buồn, lo lắng khi cứ chứng kiến ngày ngày Tsubaki chôn mình trong gia trang Minamiya, khiến hắn một tên trầm cảm nay còn trầm cảm hơn

Rồi một ngày tập kiếm đạo, lão gia nhà Minamiya, Tsubaru Minamiya mở một cuộc tập giả giữa Lumina và Tsubaki. Đứng đối diện cách nhau hơn 3 mét, tầm nhìn thì bị hạn chế bởi chiếc mặt nạ bảo hộ và thanh Shinai chĩa thẳng vào nhau. Lumina dường như nhìn thấy được đôi mắt sát khí đằng đằng đằng sau mặt nạ bảo hộ kia, cô tự hỏi vì sao cậu ta cứ luôn giận dữ đến như thế…… điều gì khiến Tsubaki tức giận với thế giới này và dường như không màng đến bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh

Khi trận đấu bắt đầu, Lumina đã nói với hắn một câu…… chỉ một câu làm thay đổi con người hắn

_ Tôi không biết anh đang tức giận điều gì………nhưng xin đừng hành hạ linh hồn và bản thân mình như thế. Xin hãy tha thứ cho chính mình……. Liệu có được không, Minamiya - san!

Kể từ đó, Tsubaki như được khai sáng tư tưởng, cảm thấy người con gái đó thật đặc biệt…… cảm thấy nếu như ở bên cạnh cô ấy, mình sẽ tìm được điều gì đó thú vị thay đổi cái hương vị tẻ nhạt này

*******************************************************

Trở về với thực tại, Tsubaki lại nhắm mắt để thưởng thức âm thanh, hơi gió, những thứ thiên nhiên ưu đãi mang lại khiến cho tâm hồn mình trở nên thanh thản. Quả thật không thể tìm được đâu một nơi tuyệt vời như chỗ này

Tiếng thở dài của hắn càng gây nên sự dè phòng căng thẳng cho Mikazuki, không biết hắn sẽ làm trò gì điên khùng nữa đây…… Hắn thật sự là một kẻ cực kỳ nguy hiểm nếu không cẩn thận

_ Này đầu tím…… quả thật cô chẳng hiểu gì về tôi cả…… cô không bao giờ có thể hiểu được cái cảm giác mà tôi luôn phải nếm trải từng đêm dai dẳng như thế nào. Cảm giác hối hận, dằn vặt, đau đớn lẫn tuyệt vọng…… còn khủng khiếp hơn cái chết nữa. Cô sẽ không hiểu được bởi rằng não cô quá đơn giản!

Y như dự tính, kiểu gì thì kiểu hắn cũng nói xấu mình, với bản tính và suy nghĩ không sợ hay nhân nhượng, Mikazuki hít một hơi chuẩn bị gân cổ cãi lại thì chính bản thân Mikazuki phải kinh ngạc…… kinh ngạc vì nụ cười nhếch nhưng không chứa tà ý lẫn sự xấu xa……. Một nụ cười mang hương vị nhẹ nhàng thanh thản trong lòng

_ Nhưng đôi lúc, sự đơn giản đó cũng thật hữu dụng. Nếu tôi có thể sống mà suy nghĩ không quá phức tạp thì sự tồn tại này đối với một kẻ điên sẽ dễ dàng biết nhường nào!

Và rồi Tsubaki tự tiện đặt tay mình lên mái tóc Mikazuki mà xoa xoa khiến cô tròn mắt hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mặt mày đỏ rần rần vì lần đầu tiên có người con trai gần sát mình như thế. Lại thêm nụ cười đó…… tại sao làm cho tim mình rung động nhiều vậy

_ Cảm ơn cô, đầu tím!