Chính lúc này, một thanh âm trầm ổn từ sau lưng hắn vang lên :” Trần chủ nhiệm, buông hắn ra!”.
Trần Kiến đang tức giận, vốn định quay lại khiển trách cái tên gia hỏa nào can đảm ra lệnh cho hắn, nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn rõ gương mặt của người vừa lên tiếng thì lời vừa định thốt ra đã vội vàng nuốt trở vào.
Đứng phía sau Trần Kiến là một lão giả khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm đeo một cái kính gọng đen, trông rất có khí độ của học giả.
Trên người lão giả cũng là một cái áo bờ lu trắng của bệnh viện Ung Thành, trước ngực cũng có một cái bảng tên ghi rõ thân phận: Nhạc Tử Mẫn, thường vụ phó viện trưởng bệnh viện Ung Thành.
Vụ tai nạn giao thông này cực kỳ nghiêm trọng, Nhận được điện thoại cấp cứu, bệnh viện Ung Thành không dám chậm trễ, không chỉ phái ra nòng cốt của khoa cấp cứu, đồng thời còn phái thêm một thường vụ phó viện trưởng đến áp trận, dĩ nhiên là mong sao có thể tận khả năng tốt nhất cứu chữa cho người bị thương.
Thấy người tới là Nhạc Tử Mẫn, Trần Kiến vội vàng thu liễm bộ dạng bất mãn, buông cánh tay của Trương Văn Trọng ra, bước nhanh tới Nhạc Tử Mẫn nói :”Nhạc phó viện trưởng, người xem, tên gia hỏa này một mực gây cản trở chúng ta tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, ta bảo hắn tránh ra mà hắn không nghe, nếu như chậm trễ thời cơ cứu chữa bệnh nhân …”
“Đủ rồi, câm miệng cho ta!” Nhạc Tử Mẫn quát lên, từ đầu đến giờ ánh mắt của hắn đều tập trung lên cánh tay Trương Văn Trọng đang thi châm, căn bản không để mắt đến Trần Kiến.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy khiếp sợ.
"Cái...!Cái gì...!?" Trần Kiến nghe vậy không khỏi sửng sốt, vẻ mặt thoáng chốc rất khó coi.
Từ khi Trần Kiến từ Đức trở về, tại Ung Thành bệnh viện từ đi làm tới giờ, cao tầng của bệnh viện đều đối với hắn lịch sự lễ độ có thừa.
Mặc dù hắn viết các bài báo kêu gọi xóa bỏ Trung Y trên các tạp chí y học khiến cho bệnh viện rước lấy rất nhiều phiền phức không cần thiết, nhưng cao tầng của bệnh viện cũng không có trách cứ hắn.
Dù sao với y thuật cùng bằng cấp của hắn, nếu hắn không phạm sai lầm đặc biệt nghiêm trọng thì cao tầng của bệnh viện cũng không làm khó hắn.
Chính là Trần Kiến không thể ngờ được, Nhạc Tử Mẫn bình thường vẫn ôn hòa với hắn, lại vì một tiểu tử không biết từ nơi nào xuất hiện không chút khách khí quát bảo hắn im lặng.
Trong nhất thời, Trần Kiến còn hoài nghi không biết có phải bản thân hắn nghe lầm không nữa.
Mang vẻ mặt khó tin, Trần Kiến không cam lòng hỏi lại :” Nhạc phó viện trưởng, ngươi …ngươi … vừa rồi nói cái gì?”
"Ta nói để ngươi im lặng! Im lặng! Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy sao? Hay là ngươi ở nước ngoài thời gian đã lâu nên nghe không hiểu tiếng Trung Quốc?” Một người lúc nào cũng tao nhã, không hề sợ hãi như Nhạc Tử Mẫn lúc này trong lòng lại cực kỳ kích động, hắn nhìn thẳng vào Trần Kiến nói :” Vị tiên sinh này nói một chút cũng không sai, ngươi đúng là đang gây trở ngại cho hắn cứu chữa người bị thương.
Có lẽ ngươi nên làm theo lời hắn nói, đi xem tình hình của những người bị thương xung quanh mà không phải ở chỗ này gây trở ngại hắn.”
"Cái...!Cái gì? Ta gây trở ngại hắn? Nhạc phó viện trưởng, ngươi có lầm lẫn không? Ngươi còn nói ta gây trở ngại hắn?"
Tức giận và kinh ngạc đến nỗi nói cũng không được.
Trần Kiến thật sự muốn hỏi Nhạc Tử Mẫn, có phải hay không lão đang hồ đồ cho nên mới tại chỗ này nói mê nói sảng? Trần Kiến hắn chính là tinh anh nhân tài tốt nghiệp tại Hải Đức Bảo đại học, trong lĩnh vực cấp cứu của y học quốc nội cũng coi như là có chút danh tiếng là một chủ nhiệm khoa, một học giả chuyên khoa.
Một người như thế mà bị nói là gây cản trở cho một tên Trung Y dùng “Vu Thuật” cứu người sao!
Chuyện này đối với Trần Kiến quả thực là khó có thể tin được.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, Trần Kiến lúc này thật sự muốn phát hỏa rồi, nhưng cuối cùng hắn cũng đem lửa giận nuốt xuống bụng.
Hắn cứ như vậy, im lặng đứng một bên, hắn muốn nhìn xem cái tên gia hỏa Trung Y không rõ lai lịch này đến làm nên cái trò cười gì.
Phẫn hận không thôi, Trần Kiến trong lòng âm thầm nói :”Ta thật muốn nhìn xem cái tên giang hồ du y (bác sĩ ngoài luồng, bác sĩ lang thang) như người rốt cuộc cấp cứu như thế nào.
Hừ, Trung Y cấp cứu, nghe thật buồn cười.
Nếu như người bị thương này bị chậm trễ cứu chữa mà chết, ta phải bắt tên gia hỏa ngươi cùng với lão hồ đồ phó viện trưởng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Trần Kiến và Nhạc Tử Mẫn hai người ôm hai suy nghĩ bất đồng đều lẳng lặng đứng bên Trương Văn Trọng nhìn hắn thi châm.
Sau khi Nhạc Tử Mẫn nhìn thấy thủ pháp thi châm của Trương Văn Trọng, đôi mắt lóe lên quang mang như thấu hiểu.
Nhạc Tử Mẫn sinh ra trong y học thế gia nên đối với châm cứu y đạo cũng có nghiên cứu.
Hắn tự nhiên là có thể nhìn ra sự huyền diệu trong đó.
Mà Trần Kiến đối với châm cứu cũng không có hiểu rõ, hắn tâm trí chỉ muốn chứng kiến sự thất bại của Trương Văn Trọng, cho nên căn bản là không biết thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng cùng thủ pháp bình thường có cái gì khác nhau.
Trương Văn Trọng thi châm tốc độ rất nhanh, chừng ba phút sau, hắn đã thi châm xong rồi thu hồi cương châm đứng dậy phun ra một ngụm trọc khí (thở phào).
Nhạc Tử Mẫn kiên nhẫn chờ đến lúc này mới lên tiếng hỏi :” Vị tiên sinh này, người vừa rồi sử dụng có phải là thủ pháp châm cứu “Cố bổn bồi nguyên châm pháp”? Thanh âm của hắn có chút run rẩy, bởi vì hắn thật không ngờ thủ pháp châm cứu đã thất truyền từ lâu này dĩ nhiên hiện tại lại xuất hiện.
Bởi vậy tâm tình của hắn là phi thường kích động.
“Không sai”.
Trương Văn Trọng không chút nào phủ nhận, nhìn Nhạc Tử Mẫn có chút ngoài ý muốn nói :”Không nghĩ tới ở chỗ này cũng còn có người biết đến “Cổ bổn bồi nguyên châm” thủ pháp, người là người của Trần gia hay là Nhạc gia?”
Trần gia và Nhạc gia trong lời nói của Trương Văn Trọng chính là hai người đệ tử năm xưa hắn hành y tại thế tục thu làm đồ đệ.
Cố bổn bồi nguyên châm thủ pháp này lúc đó đã từng truyền thụ cho bọn họ.
Mà hai người này lúc đó đã hướng hắn cứng rắn mà thề: trừ chính tông đệ tử thì tuyệt đối không đem Cố nguyên bồi nguyên châm thủ pháo truyền thụ cho người khác.
Kỳ thật, lúc đó Trương Văn Trọng truyền thụ cho hai người bọn họ thủ pháp này cũng không có yêu cầu bọn họ giữ bí mật như vậy.
Nhưng hai người này xem Cố bổn bồi nguyên châm thủ pháp là y thuật cực kỳ trân quý cho nên phải gìn giữ cho thật tốt mới được.
Những chuyện tương tự tại khoảng thời gian đó rất bình thường, thường thường, rất nhiều y thuật đều là chân truyền cho nội gia đệ tử, ngoại nhân cho dù là bắt chước thì trong mười năm, hai mươi năm cũng không đủ để học được bãn lãnh thật sự.
Cũng vì việc giữ bí mật một cách cực đoan này mà rất nhiều y thuật cùng y phương (phương thuốc) của Trung Y thất truyền khiến cho người khác than thở không thôi.
Trần gia và Nhạc gia học được Cố bổn bồi nguyên châm thủ pháp cũng là như thế.
Trải qua mấy trăm năm, cho dù là Trần gia hay là Nhạc gia nắm giữ Cố bổn bồi nguyên châm pháp đều đã có chút khiếm khuyết.
Nhạc Tử Mẫn cũng chỉ là từ miệng của các trưởng bối trong nhà nghe được tên cùng với công hiệu thần kỳ của Cố bổn bồi nguyên châm pháp.
Trong lòng vẫn luôn ôm ấp nguyện vọng được tận mắt chứng kiến thủ pháp này, cho đến hôm nay mới được toại nguyện trên tay Trương Văn Trọng.
“Ta là Nhạc gia Nhạc Tử Mẫn, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào? Là Trần gia đệ tử sao?” Nhạc Tử Mẫn hướng Trương Văn Trọng chắp tay, thái độ phi thường khách khí, khiến cho Trần Kiến đang đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc.