Tiên Y

Chương 11: Tiểu Giáo Y Không Đơn Giản

“Cất kĩ đơn thuốc này, nhớ phải đúng giờ rịt thuốc cho bọn họ, tôi đi, sau này còn gặp lại.” Trương Văn Trọng nhìn Nhạc Tử Mẫn gật đầu, đi nhanh ra bên ngoài phòng bệnh.

Lúc này hắn vẫn còn muốn chạy tới phòng y tế của đại học Ung Thành để đi làm, dù sao đến muộn tuy rằng cũng bị trừ điểm, nhưng đỡ hơn bị trừ cả ngày nghỉ làm.

Hiện tại hắn đang rất cần tiền để mua dược liệu, để chế thuốc làm thân thể suy nhược này trở nên cường kiện hơn.

“Chờ một chút!” Nhạc Tử Mẫn không để ý tới Trần Kiến còn đang sững sờ bên trong phòng bệnh, bước nhanh đuổi theo Trương Văn Trọng chạy ra ngoài phòng, nói: “Trương tiên sinh, hiện tại thời gian cũng đã sắp đến buổi trưa, không bằn anh nể mặt một chút, cho tôi mời ăn bữa cơm, xem như cảm kích hôm nay anh đã giúp cứu lại hai người người bệnh bị trọng thương.”

Bước chân Trương Văn Trọng khựng lại, kinh ngạc nói: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Nhạc Tử Mẫn giơ tay phải lên nhìn vào cổ tay nói: “12 giờ kém 5 phút!

“Lần này xem ra thực sự là nghỉ làm, bị trừ 50 đồng tiền là chắc chắn.” Vẻ mặt Trương Văn Trọng sầu não.

Nhạc Tử Mẫn nhịn không được muốn lau mồ hôi, người này vừa cự tuyệt 10 vạn đồng đầy mê hoặc của Trần Kiến, hiện tại lại vì 50 đồng tiền mà thương tâm.

Nếu như để Trần Kiến nhìn thấy một màn này, khẳng định sẽ vô cùng phiền muộn.

Bất quá hành vi như vậy cũng thích hợp với câu ngạn ngữ: “Quân tử chỉ yêu tài mà giữ đạo.”

Nhạc Tử Mẫn hiếu kỳ hỏi: “Trương tiên sinh, anh đang làm việc ở đâu?”

Kỳ thực trước đó, Nhạc Tử Mẫn đã muốn cướp Trương Văn Trọng gia nhập bệnh viện Ung Thành.

Dù sao Trương Văn Trọng bày ra y thuật phi phàm, so với bất cứ bác sĩ nào bên trong bệnh viện cũng đều mạnh hơn nhiều.

Cho nên hắn mới gọi Triệu viện trưởng tới, vốn định giới thiệu Trương Văn Trọng cho Triệu viện trưởng.

Đáng tiếc, không ngờ Trương Văn Trọng mắng chửi Triệu viện trưởng đến hôn mê.

Tuy rằng trong lòng Nhạc Tử Mẫn vỗ tay trầm trồ khen ngợi hành vi của Trương Văn Trọng, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, trải qua chuyện vừa rồi, nếu Trương Văn Trọng muốn gia nhập bệnh viện Ung Thành hầu như là chuyện không thể.

Bất quá căn cứ theo sự suy đoán của Nhạc Tử Mẫn, cho dù có được cơ hội tiến nhập bệnh viện Ung Thành, nhưng nếu hắn có mời chào Trương Văn Trọng phỏng chừng cũng chỉ có kết quả thất bại.

Nếu những lời này có nói ra ngoài, có thể không có người nào tin tưởng, dù sao tại Ung Thành, thậm chí trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, vô số người nghĩ vỡ đầu, cũng chỉ vì nghĩ cách có thể gia nhập vào bệnh viện Ung Thành.

“Phòng y tế của trường đại học Ung Thành.” Trương Văn Trọng cũng không hề giấu diếm thân phận thật sự của mình, cười dài đáp: “Tôi là một giáo y.”

“Giáo y…?!?!” Nhạc Tử Mẫn không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng: “Đây tột cùng là thời buổi gì vậy, giáo y không ngờ cũng có được y thuật tài hoa đến như vậy.

Ai, đáng tiếc không thể đoạt được hắn kéo qua bệnh viện của ta, bằng không, với y thuật của hắn, nhất định có thể làm cho trình độ của bệnh viện đề thăng không ít.”

Nhạc Tử Mẫn suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, Trương tiên sinh, hôm nay để tôi mời anh một bữa cơm.

Buổi chiều, tôi đưa anh đến phòng y tế trong trường đại học Ung Thành, giải thích cho viện trưởng của anh chuyện xảy ra hôm nay, như vậy anh sẽ không bị trừ tiền lương, thậm chí còn có khả năng thu được một số tiền thưởng đó.”

Trương Văn Trọng nói: “Giải thích hay không cũng không sao, bất quá nếu Nhạc lão muốn mời tôi ăn, tôi nhất định phải thấy hãnh diện mới đúng.

Nhưng Nhạc lão, trước khi đi ăn, tôi còn một yêu cầu quá đáng.”

“Mời nói!”

“Tôi cần một ít thuốc Đông Y, nhưng hiện tại túi tiền thật ngượng ngùng, sợ là mua không được đầy đủ.

Nếu như Nhạc lão không sợ tôi quỵt nợ, tôi nghĩ tôi có thể mượn một ít thuốc Đông Y trong bệnh viện của ông hay không.

Chờ khi tôi lĩnh được tiền lương sẽ trả lại cho ông.”

Nhạc Tử Mẫn nở nụ cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì lớn, thì ra chỉ là chuyện này.

Điều này không thành vấn đề, Trương tiên sinh muốn loại thuốc nào cứ nói, tiền bạc cũng đừng nhắc tới nữa.

Ngày hôm nay anh đã giúp đỡ bệnh viện của chúng tôi, cứu sống hai người bị trọng thương, chúng tôi làm sao còn mặt mũi đi đòi tiền anh chứ!”

“Đã như vậy, tôi từ chối coi như đã bất kính.” Trương Văn Trọng cũng không khách khí, lại cầm lấy giấy bút viết tên những vị thuốc Đông Y mà mình cần.

Hắn cần những vị thuốc Đông Y này, đại bộ phận chỉ là dược vật bình thường, chỉ là liều thuốc rất nhiều, phải dùng đợn vị cân ký để lấy.

Nhạc Tử Mẫn cầm lấy đơn thuốc, nhìn thoáng qua, cũng không hề hỏi Trương Văn Trọng cần nhiều vị thuốc Đông Y như vậy để làm gì, nhấc điện thoại gọi vào phòng y tế cất thuốc Đông Y, độc lại tên thuốc cùng số lượng, đọc cho nhân viên trong phòng bảo chế, dặn dò bọn họ mau chóng chuẩn bị.

Sau khi treo điện thoại, Nhạc Tử Mẫn nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, phòng thuốc đang chuẩn bị thuốc anh cần, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Tốt.” Trương Văn Trọng cười gật đầu, tâm tình nhất thời thật tốt.

Ăn xong bữa cơm trưa đơn giản trong một tiệm cơm gần bên bệnh viện Ung Thành, Trương Văn Trọng cùng đi với Nhạc Tử Mẫn đến phòng thuốc Đông Y của bệnh viện để lấy những loại thuốc đã được chuẩn bị sẵn.

Hơn 10 ký dược liệu thuốc, nếu để Trương Văn Trọng vác túi đi bộ về phòng trọ e rằng phải tốn hao rất nhiều khí lực, vì vậy Nhạc Tử Mẫn bèn lái xe đưa hắn về nhà.

Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của Nhạc Tử Mẫn, hơn nữa hắn cũng không dự định buổi chiều tiếp tục đi làm, dù sao hôm nay đã bị trừ tiền, như vậy buổi chiều cũng nghỉ luôn cho khoẻ.

Huống chi hắn còn muốn dùng buổi chiều và buổi tối, dùng dược vật và châm cứu để dịch cân tẩy tuỷ, cường hoá cụ thân thể suy nhược hiện tại.

Tốt nhất có thể làm cho thân thể đủ cường độ chịu đựng được áp lực để tu luyện Y Giám Tâm Kinh.

Trong lúc Nhạc Tử Mẫn lái xe, vẫn không quên hướng Trương Văn Trọng lãnh giáo về những vấn đề của y đạo.

Tuy rằng tuổi của hắn lơn hơn Trương Văn Trọng rất nhiều, thế nhưng biểu hiện y thuật của Trương Văn Trọng cũng đủ làm đáy lòng hắn vô cùng bội phục.

Trương Văn Trọng rất hài lòng đối với y đức của Nhạc Tử Mẫn, bởi vậy hắn hỏi gì cũng đáp.

Hỏi qua mấy vấn đề, Nhạc Tử Mẫn càng thêm chấn kinh.

Những câu hỏi của Nhạc Tử Mẫn đều là những vấn đề khó của y học, đều đã làm phức tạp bản thân hắn cùng những y học gia trong và ngoài nước, bọn họ đều bị những vấn đề này gây khó khăn trong thời gian rất dài.

Kỳ thật hắn cũng không hề nghĩ tới có thể thu được đáp án từ chỗ Trương Văn Trọng, hắn chỉ muốn cùng Trương Văn Trọng tham khảo những vấn đề này, nhìn xem có thể từ chỗ người thanh niên này có được một ít gợi ý nào để giải quyết những vấn đề khó khăn kia không.

Nhưng làm Nhạc Tử Mẫn thật không ngờ chính là những vấn đề làm khó những y học gia lại không làm khó được gì đối với Trương Văn Trọng.

Mỗi khi Nhạc Tử Mẫn hỏi ra những câu hỏi khó khăn, Trương Văn Trọng chỉ cần dùng vài câu đơn giản đã nói ra được then chốt trong đó.

Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không nói cho Nhạc Tử Mẫn đến tột cùng phải làm sao giải quyết những vấn đề này, thế nhưng những gợi ý của hắn cũng làm Nhạc Tử Mẫn mừng rỡ nhìn thấy được ánh rạng đông để giải quyết những nan đề kia!

Nếu như không phải còn đang lái xe, Nhạc Tử Mẫn thật muốn buông tay vỗ đùi để phát tiết sự kích động và hưn

g phấn trong lòng.

“Nghe quân vương nói chuyện một buổi, cũng giống như đọc sách mười năm.

Trương tiên sinh, ngày hôm nay giao lưu cùng anh, thật làm tôi được lợi không ít, được lợi không ít a!” Khi cho xe dừng trước khu lầu cũ nơi Trương Văn Trọng ở trọ, Nhạc Tử Mẫn vẫn không thoả mãn nhìn Trương Văn Trọng nói lời cảm kích.