“Chuyện gì vậy? Sao lại bất động?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn bốn phía, dưới ánh sáng dạ quang thạch chỉ có thể nhìn thấy những sinh vật phù du chậm rãi trôi trong nước như bụi bặm. Trong nước phi thường yên tĩnh, ngoài đám bụi bặm đó thì ngay cả một con cá nhỏ cũng không có.

Điều này quá kỳ quái, kể cả là bất động thì trong nước cũng không thể có không khí trầm lặng như vậy được. Kim Phi Dao cẩn thận thò ngón tay ra khỏi minh quang bong bóng, làn nước im lặng bên ngoài khiến nàng cảm thấy rét lạnh. Nàng đầy bụng nghi hoặc thu lại ngón tay, chà xát lên đó, cẩn thận xem xét, không có gì dị thường.

Không có dòng nước, vậy thì tự mình bơi thôi. Ngồi xếp bằng trong minh quang bong bóng, vỗ vào Mập Mạp lúc này đã hiện thân hình, nói: “Mập Mạp, hiện tại trông cậy vào ngươi. Ngươi ra ngoài đẩy minh quang bong bóng trôi đi.”

“Ộp.” Mập Mạp kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt khó tin.

“Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Kim Phi Dao nhíu mày, “Ngươi không đi chẳng lẽ ta đi sao? Ngươi là ếch, khí lực lại lớn, ngươi không đẩy thì ai đẩy?”

“Ộp ộp.” Mập Mạp chỉ vào thủy đạo tối như mực nhìn không thấy đầu, mở to hai mắt ra nhìn. Đáng tiếc nó có mở to mắt hơn nữa cũng không thay đổi được bộ dáng ngốc nghếch vốn có.

Nghe nó phản bác xong, Kim Phi Dao vẻ mặt không tin nhìn nó: “Ngươi lại nói tối quá nên sợ? Không phải ta nghe nhầm chứ? Thế này thì có gì mà sợ. Có đường đi, yêu thú không có, hơn nữa ngươi là đẩy ở phía sau, kể cả phía trước có yêu thú gì thì còn có ta chống đỡ, sợ cái gì mà sợ! Ngươi cũng không cần phải lo lắng, chỉ thò thân mình ra ngoài minh quang bong bóng thôi, đầu vẫn ở trong là sẽ không chậm trễ cả hô hấp lẫn bơi lội.” Nói xong, Kim Phi Dao vỗ vỗ lưng nó cổ vũ, sau đó liền tung một chưởng, đẩy Mập Mạp ra khỏi minh quang bong bóng.

Mập Mạp không đề phòng, bị nàng một chưởng đẩy ra ngoài, nó tức giận hoa chân múa tay tỏ vẻ bất mãn với Kim Phi Dao. Kim Phi Dao cong khóe môi, cười cười không nói gì.

Cuối cùng, Mập Mạp không còn cách nào, đành phải làm một tư thế kỳ quái, cắm đầu vào trong minh quang bong bóng, sau đó thân mình ở ngoài đẩy minh quang bong bóng về phía trước. Không quản là nhìn từ hướng nào thì đều giống như cái bong bóng to này mọc thêm một đôi chân đang quẫy đạp ở phía sau.

Có Mập Mạp đẩy phía sau, minh quang bong bóng bắt đầu tiến về phía trước, tốc độ tuy không nhanh nhưng còn hơn là bất động. Nhìn Mập Mạp đang ra sức, Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói: “Ngươi cố bơi một chút, ta sẽ bảo Đại Nữu làm thức ăn ngon, nướng thịt yêu thú cho ngươi ăn. Lại nói tiếp, lúc trước ngươi không tiến vào Cảnh Thiên huyễn bồn là vì có ý định này sao, thật sự là trung thành và tận tâm nha.”

Mập Mạp khổ không nói ra lời, tâm lý ham chơi hại chết con ếch a! Nó hung hăng trừng mắt lườm Kim Phi Dao, khép chặt cái miệng rộng, yên lặng đẩy minh quang bong bóng, dùng trầm mặc để thể hiện sự bất mãn của mình.

Kim Phi Dao nhàn nhã ngồi trong minh quang bong bóng, có chút nhàm chán, ngáp một cái rồi lười biếng tựa vào minh quang bong bóng, nói chuyện phiếm với Mập Mạp, “Mập Mạp này, vài năm gần đây dường như ngươi luôn không hài lòng khi phải làm việc, nhớ lại năm đó ngươi ăn xong liền thành thật làm việc, không quản ta ra mệnh lệnh gì, ngươi đều lập tức đi làm, không nói hai lời, tuy rằng thường xuyên châm chọc khiêu khích ta nhưng làm việc cũng coi như nhanh nhẹn, sao giờ lại càng ngày càng lười?”

“Đang nói chuyện với ngươi đó, giải thích cho ta nghe nguyên nhân ngươi hóa lười xem. Chẳng lẽ…” Kim Phi Dao đột nhiên ngồi dậy, xấu xa cười nói.

Nhìn nàng cười gian, Mập Mạp không còn sức mà bơi lội nữa, khẳng định người này lại đang có ý nghĩ bất lương gì đó.

Kim Phi Dao híp mắt lại, cười thập phần ái muội: “Mập Mạp, có phải ngươi muốn cưới Đại Nữu nên không có tâm tư làm việc? Nếu vậy thì ta sẽ chọn thời gian làm một hôn lễ như trong thế tục cho hai ngươi, sau này ngươi phải nhớ là không được sinh quá nhiều, ta không nuôi nổi đâu.”

“Hả? Sao lại ngừng lại? Mập Mạp, cao hứng thì cao hứng, bơi lội cũng không thể ngừng nha.” Kim Phi Dao đột nhiên phát hiện minh quang bong bóng đã ngừng lại, mà Mập Mạp lẳng lặng chìm trong nước, không chịu du động nửa phân, một cỗ khí thế hung ác lan tràn ra bốn phía.

Thấy ngay cả gân xanh ở cổ Mập Mạp cũng nổi lên, Kim Phi Dao thầm kêu không tốt, chẳng lẽ đùa dai rồi, người này căn bản không có ý với Đại Nữu? Tuy nhiên, nàng lập tức cảm thấy bất mãn, Đại Nữu có gì không tốt, đều là ếch, lớn lên cũng… cũng giống ếch, lại biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác, thật là một hiền thê lương mẫu, hơn nữa mông lại to, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, còn ghét bỏ cái gì?

Cùng thuộc một giới tính, cho nên Kim Phi Dao tự dưng thấy bất bình cho Đại Nữu.

Nàng vừa định giáo huấn Mập Mạp đã thấy Mập Mạp hét lớn một tiếng, hai chân nhanh như thiểm điện, trước mắt chỉ nhìn thấy tàn ảnh, sau đó minh quang bong bóng đột nhiên tăng tốc, bị nó đẩy đi như bay.

“Chuyện này có gì mà tức giận đến mức đó, cứ thế này thì lát nữa mất sức biết làm sao?” Thấy Mập Mạp trợn mắt, Kim Phi Dao khẽ nói, trong lòng thì oán thầm: “Ngươi không cưới ếch, chẳng lẽ muốn cưới phượng hoàng?”

Chỉ cần không quản Mập Mạp, tốc độ này khiến Kim Phi Dao phi thường vừa lòng, vừa rồi nàng luôn cảm thấy Mập Mạp bơi quá chậm, muốn tới được thành trấn kia thì còn phải đi vài năm, bây giờ thì quá tốt, với tốc độ như phi thảm hiện tại thì có khi chưa cần vài tháng đã tới nơi.

Ngay lúc Kim Phi Dao còn đang ôm mộng đẹp với tốc độ cao thì Mập Mạp đột nhiên rụt đầu lại, hai tay và hai chân đồng loạt đá vào minh quang bong bóng, Kim Phi Dao liền vọt đi. Sau đó thì trước mặt nàng bỗng tối sầm, Mập Mạp biến mất trong thủy đạo.

Đẩy minh quang bong bóng đi, Mập Mạp trôi nổi trong thủy đạo, đột nhiên bừng tỉnh. Thủy đạo này đã đi được nửa ngày, bằng vào số không khí nó đã hút thì không thể bơi trở về. Trong lúc giận dữ đẩy Kim Phi Dao đi, giờ phải tìm không khí ở đâu đây? Đúng là tự mình làm bậy không thể sống mà. Mập Mạp tức giận vạn phần, đành phải nhìn xem cái gì đã nuốt mất Kim Phi Dao, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.

Phía trước, cách nó không xa, thủy đạo bị một cái gì giông giống tảng đá bám đầy bèo và rong rêu, chặn kín thủy đạo. Lúc trước nó nhìn từ xa còn tưởng rằng thủy đạo bị một tảng đá chặn lại, muốn giáo huấn Kim Phi Dao một cái, để nàng đụng vào tảng đá, phá vỡ minh quang bong bóng cho sặc mấy ngụm nước.

Ai ngờ, sau khi nó dùng đại lực đẩy minh quang bong bóng đi, đúng lúc sắp chạm vào tảng đá thì tảng đá đột nhiên hé miệng, nuốt luôn minh quang bong bóng. Sau đó hai bên tảng đá mở ra một đôi mắt to như cái chậu, nhìn chằm chằm vào Mập Mạp.

Mập Mạp cảm thấy choáng váng, tảng đá đó lại là yêu thú! Kim Phi Dao đã bị nó đẩy đi nuôi yêu thú! Nó dùng cách nghĩ của Kim Phi Dao, bắt đầu tự giải thích với bản thân, là Kim Phi Dao tự nói rằng nếu phía trước có yêu thú thì nàng sẽ chống đỡ. Hiện tại nàng thật sự đi cản, cho nên đây chính là làm theo lời nàng, nó không hề sai.

Nhưng nghĩ lại, nếu không có minh quang bong bóng thì nó cũng không có bản sự quay về. Nó đành phải hô to lên với con yêu thú kia, “Ộp ộp ộp ộp.”

Dùng ngôn ngữ của yêu thú thì có một vài loài có linh trí cao có thể trao đổi lẫn nhau một chút, thế nhưng con yêu thú trong thủy đạo này lại khiến Mập Mạp phải thất vọng. Rõ ràng là linh trí của nó không cao, dưới sự uy hiếp của Mập Mạp, đòi nó phun chủ nhân ra mà nó ngay cả mắt cũng không động một cái. Thấy cứng rắn không được, Mập Mạp đành phải bắt đầu mềm mỏng, tỏ vẻ đáng thương cầu xin.

Mập Mạp ở bên ngoài hết mắng lại cầu, mà Kim Phi Dao lại không phát hiện mình đang ở đâu. Mập Mạp đột nhiên biến mất trước mắt, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy là Mập Mạp bị yêu thú nào đó ăn, không hề ý thức được là mình bị yêu thú nuốt. Nàng cầm dạ quang thạch, dùng linh lực thúc giục minh quang bong bóng, bơi qua hướng Mập Mạp biến mất.

Nhưng vừa bơi được một đoạn thì đã bị một thạch bích chặn lại. Kim Phi Dao khó hiểu nhìn mặt thạch bích, chẳng lẽ vừa rồi trước mắt bỗng tối sầm là do thủy đạo bị sụp? Nhưng trông thạch bích chỉnh tề như vậy, vừa thấy đã biết là nó đã ở trong này rất nhiều năm, còn có bèo và rong rêu mọc dài ngoằng nữa mà.

Đúng rồi, cơ quan! Đây hẳn là cơ quan, đột nhiên ngăn cách chúng ta, xem ra nơi này quả nhiên thông tới thành thị, nếu không thì không thể có cơ quan. Đã là cơ quan thì chắc chắn có cách mở thạch bích ra, Kim Phi Dao cầm dạ quang thạch bắt đầu tìm kiếm xem nơi nào khả nghi, trước tiên phải kéo Mập Mạp vào rồi nói.

Nàng cầm dạ quang thạch chiếu lên thạch bích mà tìm kiếm, đợi đến lúc tìm đến mặt sàn thì cảm thấy có chút không đúng.

Theo lý mà nói, đây là thông đạo dưới nước, kể cả sàn không phải là mặt đá bóng loáng thì cũng nên phải phủ đầy bùn mới phải. Nhưng dưới ánh sáng dạ quang thạch, mặt sàn lại giống như thịt vậy, còn co duỗi phập phồng. Kim Phi Dao nhìn đến ngẩn người, thuận tay lấy ra một cây chủy thủ, phi xuống. Phụp một tiếng, chủy thủ dễ dàng chui vào mặt sàn, một thứ chất lỏng màu xám đen liền phun ra, xen lẫn vào nước.

“Yêu thú? Trong bụng yêu thú?” Kim Phi Dao nói thầm vài câu, lúc này mới ý thức được là mình đã bị yêu thú ăn. Đúng lúc này, từ dưới mặt sàn thịt bắt đầu có chất lỏng màu vàng phiêu tán ra như sương khói, làm vẩn đục nước bốn phía.

“Đây là thứ gì? Dịch dạ dày sao?” Nhìn làn nước dần dần vẩn đục, Kim Phi Dao nhảy dựng lên, nếu không nghĩ được cách ra ngoài thì sẽ bị ăn luôn.

Nàng trước tiên dùng thần thức quét qua yêu thú một cái, con yêu thú này cũng quá dài, độ dài phần thân phía sau đã vượt qua phạm vi thần thức của nàng, như vậy là có thể hiểu nó dài đến mức nào. Hơn nữa, trên người nó lại có yêu lực rất nhỏ, bảo sao trước đó Kim Phi Dao không phát hiện ra ở đây có một con yêu thú cực lớn.

Chỗ này hẳn là miệng nó, Kim Phi Dao còn nhớ hướng này là hướng mà nàng đi vào. Nếu đây là yêu thú thì đây chính là miệng nó, chỉ cần phá mở cái này là có thể ra ngoài.

Kim Phi Dao đứng trong minh quang bong bóng, ném ra một đống minh quang bong bóng vào nước, sau đó để bong bóng tụ tập thành một cái bong bóng lớn, dán lên miệng yêu thú. Sau đó ngón tay khẽ bật, một ngọn Minh hỏa lập tức bốc cháy bên trong minh quang bong bóng, bắt đầu thiêu đốt miệng yêu thú.