Đón khách cư là nơi chiêu đãi khách của Nam Dương Vương phủ, bọn hạ nhân sau khi dâng trà liền đi ra ngoài, chỉ còn một mình Mi Nhi ở trong phòng chờ Triệu Đoạt.

Trên người Mi Nhi mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, lẳng lặng mà dựa vào cửa sổ lại đem cửa sổ mở ra thẳng đến khi thấy Triệu Đoạt vội vàng mà đến lúc này mới an tâm đóng cửa sổ làm như không có việc gì mà ngồi lên trên ghế, uống trà.

“Mi Nhi, Mi Nhi” người còn chưa vào nhà mà đã vội vàng kêu gọi. Mi Nhi híp híp mắt, ngay sau đó liền nở ra nụ cười tươi sáng, đặt ly trà xuống bàn đứng dậy đi ra ngoài.

“Đoạt ca ca”

“Mi Nhi” Triệu Đoạt đẩy cửa tiến vào, thấy Mi Nhi một thân hồng nhạt, nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng ngực, không đợi nàng lại mở miệng, liền hôn xuống.

Vương công công vốn dĩ đi theo phía sau Triệu Đoạt phía sau, còn chưa bước vào liền nhìn thấy một màn kia, lập tức thức thời đi ra ngoài đóng cửa lại.

Triệu Đoạt đem Mi Nhi đè ở trên tường, dùng sức cắn từ khóe mắt đến bên môi, lại từ bên môi đến cổ.

Dục vọng bị đè nén trong thời gian dài bởi vì thân hình mềm mại kia mà sinh sôi. Mùi hương nhàn nhạt, da thịt mềm mại ấm áp đều làm cho Triệu Đoạt cơ hồ không thể khống chế.

“Mi Nhi, sao muội lại tới đây?” Triệu Đoạt một bên hỏi, một bên không ngừng hôn nàng giống như chỉ cần buông lỏng tay người trong ngực sẽ hóa thành làn khói mà bay đi.

“Đoạt ca ca, huynh phải giúp muội, phải giúp muội” Mi Nhi một bên nói, một bên chảy nước mắt.

Triệu Đoạt thấy nàng chua xót, lập tức buông ra nàng, thấp thở gấp nói: “Thực xin lỗi, Mi Nhi, mấy ngày này ta có chút vội, trong phủ xảy ra chút chuyện, cho nên mới trì hoãn chuyện của muội. Bất quá ta đã phái người đi giám thị Hoa phủ, một khi có cơ hội, ta nhất định sẽ ngăn cản hôn sự của muội cùng Hoa Bẩm Hiên.”

“Đoạt ca ca, muội”

Mi Nhi gắt gao lôi kéo vạt áo của Triệu Đoạt.

Triệu Đoạt lại không cho Mi Nhi nói, mà là vươn một ngón tay để ở trên môi nàng, nghiêm túc nói: “Mi Nhi, muội đừng nói nữa, ta nói giúp muội, liền nhất định sẽ làm được. Ta nói sẽ thay muội dẹp đi tất cả chướng ngại, ta sẽ không quên đâu.”

Mi Nhi lắc đầu, vội la lên: “Đoạt ca ca”

“Mi Nhi, cho ta được không?” Âm thanh của Triệu Đoạt mềm nhẹ tựa như thỉnh cầu, nhưng hắn lại không cho Mi Nhi cơ hội lựa chọn, trực tiếp dùng miệng phong bế miệng nàng, dùng tay xốc vạt áo của nàng lên, dùng tay đi vào tiện đà tùy ý xoa nắn.

Hai người lăn lên giường lớn, Triệu Đoạt cởi xuống ngọc quan,vẫn không quên kéo xuống màn lụa.

Hắn nằm ở trên người nàng, điên cuồng đòi lấy. Trên giường, chăn mỏng nhăn lại thành một mảnh, quần áo bị vứt ở bốn phía trong rất hỗn độn. Tiếng thở dốc và rên rỉ hòa chung vào nhau.

Hết thảy chậm rãi trôi qua, Triệu Đoạt đình chỉ động tác, Triệu Đoạt nằm cạnh Mi Nhi thở hổn hển rồi lại đem Mi Nhi ôm vào trong lòng ngực.

Bỗng nhiên, Mi Nhi nhíu nhíu mày, đột nhiên đẩy ra hắn, ngồi dậy nôn khan không ngừng.

Triệu Đoạt khẩn trương mà ngồi dậy theo, một bên vỗ lên lưng nàng, một bên quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có muốn ta gọi người đến hay không?”

Mi Nhi nghe vậy, lắc lắc đầu: “Không cần, muội chính là ngửi được huynh ‘ cái kia ’, cảm thấy có chút tanh thôi.”

Nói xong, Mi Nhi mặt thế nhưng có chút đỏ.

Triệu Đoạt nhìn Mi Nhi, bỗng nhiên lại nhớ tới Hoa Tưởng Dung đang ở ám phòng. Nàng cũng là như vậy đẹp a, đặc biệt là lúc mặt đỏ, như là có loại ma lực đặc thù, luôn hấp dẫn hắn đi tới gần, đi tìm kiếm.

Chính là, nàng thật là quá không biết tốt xấu, cư nhiên dám quyến rũ nam nhân khác, cư nhiên dám mang theo mục đích khác vào Nam Dương Vương phủ. Nàng nhất định là cố ý, nàng cố ý làm hắn chú ý, cố ý tiếp cận hắn để đạt được mục đích của nàng.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Triệu Đoạt liền nồng đậm hận ý, hắn không tự chủ được mà cắn chặt khớp hàm, nắm tay thật chặt giống như muốn bóp chết ai đó.

“Đoạt ca ca, đoạt ca ca ô a”

“Mi Nhi, muội vẫn là tìm người đến xem đi, muội luôn muốn ói mà không thể, có phải hay không ăn sai rồi thứ gì rồi?”

Mi Nhi dùng tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của Triệu Đoạt, cười nói: “Ngốc tử,huynh thật là ngốc không thể chịu được.”

“Ta làm sao?” Triệu Đoạt bị Mi Nhi làm cho mê muội, không rõ nguyên do.

Mi Nhi lôi kéo tay Triệu Đoạt đặt lên bụng của nàng, vẻ mặt hạnh phúc mà nói: “Đoạt ca ca, nơi này giống như là đã có Tiểu Đoạt, huynh sờ sờ có cảm giác được không?”

“Muội nói là thật sự?” Triệu Đoạt nghe vậy, lắp bắp kinh hãi,“Muội vì sao không sớm nói cho ta biết? Lúc nãy, có phải ta quá dùng sức”

Mi Nhi cúi đầu, giả ý thẹn thùng không nói lời nào, Triệu Đoạt lại vui vẻ mà cười rộ lên, giống như hài tử ăn vụng mứt hoa quả, cười đến sáng lạn vô cùng. Hắn dùng tay vỗ nhẹ lên bụng của Mi Nhi, không khỏi cảm thán nói: “Thật thần kỳ nha, trong này cư nhiên có cốt nhục của ta.”

Mi Nhi nhìn Triệu Đoạt đang vui vẻ, trong mắt tràn đầy đắc ý nhưng rồi lại xụ mặt, thở dài nói: “Nhưng mà Đoạt ca ca, đứa nhỏ này muội không thể để, muội còn chưa có gả chồng, truyền đi ra ngoài sẽ bị người ném chết. Huynh giúp muội lấy chút dược tới, muội muốn bỏ hắn.”

“Cái gì?” Triệu Đoạt mở to hai mắt nhìn, không thể hiểu được mà nhìn Mi Nhi, bá đạo mà mệnh lệnh, “Sinh hạ, ta muốn muội đem hài tử sinh ra. Chuyện hiện giờ, ta tuyệt không thể để tùy ý muội nữa. Đã có hài tử, như vậy ngày mai ta liền tiến cung đi thỉnh chỉ, muội cần phải gả cho ta!”