Bản tâm hay còn gọi là bản chất của một kẻ tu hành, những kẻ tu hành chú trọng nhất chính là tâm ma của bản thân.

Nếu tâm ma không ổn định trong lúc bế quan tu luyện sẽ bị phản phệ, nhẹ thì nội thương, nặng thì thành phế nhân.

Nếu không muốn chuyện đó xảy ra thì phải giải quyết tâm ma, cho nên những tu giả trong thế giới này dù là bị sỉ nhục, không ít thì nhiều thì họ sẽ giết kẻ đã sỉ nhục họ.

Vạn sự đều phải giải quyết tận cùng, đó là điều mà những tu giả đều phải ghi nhớ.

Nhưng bản thân Thần Vũ lại chưa từng được ai nói cho điều này, nên khi Hỗn Nguyên Khí trì trệ hắn lại không biết làm thế nào.

Lúc này đây trong Thanh Sơn Lâm, một cái kén linh khí khổng lồ đang trôi nổi, cũng chính là Thiết Sát Lang Vương đang tiến giai thành bát tinh ma thú.

Từ khí tức truyền ra lại không chỉ là bát tinh ma thú bình thường.

Ít nhất có lẽ là vô địch trong bát tinh ma thú, cũng bởi vì Thiết Sát Lang Vương lại được chính Hỗn Nguyên Khí của Thần Vũ chữa trị nên mới xảy ra thay đổi như thế.

Kế bên Thiết Sát Lang Vương lúc này chính là Thần Vũ.

Hắn đang cảm ngộ bản tâm, bởi vì không có ai nhắc nhở, hơn nữa tâm tính của Thần Vũ đã xảy ra chuyển biến.

Vì điều này nên hắn muốn cảm ngộ chính mình.

Thần Vũ nhắm mắt định thần, bắt đầu suy tưởng ra những khung cảnh ngày trước hắn còn sống trong Ngũ Đại Gia tộc với danh một phế vật.

Ngũ Đại Gia thành rộng lớn hàng nghìn dặm lại được phân ra năm phần, tương ứng với vị trí năm gia tộc ngự trị, đối với những người sinh sống trong ngũ đại gia thành năm gia tộc Vương, Huyết, Trần, Vu, Thanh là tồn tại chí cao, không ai dám mạo phạm.

Nhưng 16 năm trước lại có một sự việc ảnh hưởng đến danh tiếng toàn Vương gia, khi đó khắp nơi đều là lời bàn tán, điều đó khiến gia chủ Vương gia nổi trận lôi đình, khắp nơi trong Vương gia đều kinh sợ.

Sự việc này cũng là bởi Thần Vũ gây ra, nhưng lại không phải trực tiếp do hắn.

Vào một đêm đông tuyết trắng, một nhân ảnh nữ tử vận bạch y đang từng bước bước đi trên con đường ngũ đại gia thành.

Người nữ tử này ngũ quan tinh xảo, dù là một tông sư cũng chưa thể tạc nên nét xinh đẹp của người nữ tử này.

Dáng người của nữ tử này thướt tha, lại vô cùng có sức hấp dẫn, chắc chắn rằng là một nam nhân thì không ai có thể cưỡng lại sức hút này.

Nhưng đôi mắt bạch sắc của người nữ tử này lại mang đến sự vô hồn như bất cứ điều gì đều không thể hấp dẫn cô.

Trong vòng tay người nữ tử này lại đang ôm một đứa bé, đứa bé này lại như chỉ vừa đủ một tuổi, làn da hồng hào không bị chút lạnh giá nào ảnh hưởng.

Đứa bé lúc này nằm ngủ trong vòng của nữ tử bạch y lại vô cùng được nuông chiều, từ ánh mắt khi nhìn cậu bé có thể biết được cô chính là mẫu thân của đứa bé.

Những tu giả tu hành có thể bế quan ngàn năm, họ có thể tịch cốc cũng có thể không ngủ.

Trong đêm đông đó tại Ngũ Đại Gia thành cũng đang chứa hàng vạn tu giả, nhân ảnh khắp nơi trong thành.

Nhưng khi người nữ tử kia bước vào Ngũ Đại Gia thành tất cả mọi tu giả như bị ngưng đọng, hai tu giả đang luận bàn cũng như bị một đại thủ vô hình bắt lấy không thể cử động, thậm chí một hoa tuyết đang rơi cũng dừng lại giữa không trung, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Chỉ có người nữ tử kia là vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nơi cô hướng đến lại là nội phủ của Vương gia.

Không có bất kỳ cản trở nào, người nữ tử ấy lại vô cùng kỳ dị, chỉ cần một bước đã đến nội viện Vương gia.

Nội viện Vương gia bây giờ cũng như những kẻ khác trong thành, đều không cử động, đến cả gia chủ Vương Gia cũng không khác biệt.

Ánh mắt người nữ tử chuyển dời ra phía sau cùng hậu viện, ánh mắt lúc này lại chứa đựng sự tiếc nuối, không muốn vô cùng dày đặc.

Người nữ tử đấu tranh suy nghĩ một hồi cũng quyết định tiến ra phía sau hậu viện.

Cũng chỉ cần một bước người nữ tử này đã tiến tới hậu viện, cô nhìn thấy một thân ảnh lão giả râu tóc bạc phơ, khí chất lại điềm đạm.

Người lão giả lúc này lại đang từ từ uống rượu không hề biết sự tồn tại của nữ tử bạch y, lại nói không phải ông có thể cử động mà là vì người nữ tử đã tạo ra một không gian tách biệt cho ông, nhưng lão giả không hề hay biết.

Đến khi phản ứng lại có người tiến tới thì ông liền quát một câu.

- Là ai ! không phải ta đã ra lệnh không được tiến vào phủ của ta rồi sao !?

Ánh mắt lão giả quay sang, khi thấy người nữ tử vận bạch y lại sững sờ trong chốc lát, bất quá ông rất nhanh tỉnh lại, lại phát hiện ra đối phương là một kẻ lạ mặt, ông không chút do dự liền muốn tiến tới tấn công nữ tử bạch y.

Bởi vì trong suy nghĩ của lão giả này thì người nữ tử này là một kẻ đột nhập, phải mau chóng bắt lại nếu không ông sẽ bị hỏi tội.

Người nữ tử lúc này lại vung tay lên, lão giả cảm thấy thân mình như mất khống chế liền bị ném về chỗ ngồi.

Lão giả ánh mắt kinh hãi, dù là gia chủ cũng chưa thể một cái hất tay đã khiến ông bay đi như vậy, từ khi nào Vương gia lại chạm tới một người tu vi khủng bố thế này ?

Lão giả tự hỏi liệu nữ tử này chẳng lẽ có tu vi Phân Thần cảnh trong truyền thuyết, nếu là như vậy thì Vương gia lúc này chỉ sợ là gặp đại kiếp nạn.

- Tại hạ Vương Tôn, là một trưởng lão của Vương gia, không biết tiền bối tu vi cao thâm, đa lỡ mạo phạm, xin tiền bối thứ lỗi.

Vương Tôn quỳ xuống, chấp tay muốn tỏ ý xin lỗi vị tiền bối trước mặt này.

Nhưng nằm ngoài suy tính của lão giả là nữ tử bạch y không hề nói gì, lại không có một chút tức giận nào vì bị mạo phạm.

Vương Tôn trưởng lão thấy thế lại nói tiếp.

- Không biết tiền bối đại giá quan lâm có chuyện gì, nếu có gì mạo phạm tiền bối Vương Tôn vãn bối xin ra sức bồi tội, chỉ xin tiền bối tha cho mọi người trong Vương Gia.

Vương Tôn vô cùng kính cẩn, thế giới này thực lực vi tôn, dù là nữ tử này trông rất trẻ nhưng ông lại không dám thất kính.

Nhưng khi ông nói xong ông liền thấy không đúng, đối diện một người tu vi cao hơn ông lại dám ra điều kiện, trừ khi ông chán sống rồi.

Một lúc sau ông vẫn không nghe tiếng người nữ tử trả lời, vừa muốn nói tiếp thì người nữ tử giơ tay chặn lại.

Vương Tôn thấy thế cũng không nói gì nữa.

Chỉ là lúc đó người nữ tử lại đưa tay ra, nâng đứa bé trên tay lại đưa cho Vương Tôn.

Vương Tôn không dám chậm trễ tiếp đón, ông nhìn thấy trong tay mình là một đứa bé da trắng hồng hào, lại có chút đáng yêu không thể cưỡng lại.

- Đây ….đây là ….

Vương Tôn mờ mịch không hiểu, vừa muốn hỏi người nữ tử thì khi ông ngước nhìn lên người nữ tử đó đã biến mất.

- Người đâu ?

Vương Tôn nhìn xung quanh vẫn không thấy ngưởi nữ tử ấy.

- Chẳng lẽ…đây là con của người nữ tử đó, vậy chẳng phải hiện tại ta phải nuôi dưỡng nó đến khi vị tiền bối đó quay lại sao ?

Vương Tôn khó hiểu suy nghĩ, đó là một tiền bối tu vi cao thâm nhưng tại sao lại để con cho mình nuôi dưỡng.

Bất quá ông suy nghĩ đến thế nào cũng không biết được nên ông đành nhận trách nhiệm này.

Chỉ là ông vẫn chưa biết tên của đứa bé này, vốn định đặt tên cho nó thì phát hiện một cái ngọc bội và một mảnh giấy được đặt chung với đứa bé.

Miếng ngọc bội bạch sắc lại vô cùng tuyệt mỹ, Vương Tôn muốn thăm dò bên trong ngọc bội nhưng dù ông cố thế nào cũng không thể để tia linh hồn mình xâm nhập vào.

Vương Tôn liền biết đây là một chí bảo, nhưng ông ko dám đoạt lấy, chỉ vì sợ vị tiền bối kia sẽ lại xuất hiện.

Nhưng ông vẫn giữ đó, bỏ vào một hộp gỗ, ông quyết định giữ hộ đứa bé sau này sẽ giao lại.

Còn lại là một mảnh giấy, Vương Tôn cẩn thận mở ra lại chỉ thấy trong đó có hai chữ “ Thần Vũ ”.

Theo ông suy đoán thì đây có thể là tên đứa bé, nên ông quyết định gọi đứa bé là Thần Vũ.

Ông quyết định kiểm tra linh căn của Thần Vũ, nhưng rất nhanh ánh mắt của ông mau chóng thất vọng, bởi vì Kiểm Căn thạch không sáng lên điều này chứng tỏ đứa bé không có linh căn, không thể tu luyện.

Vương Tôn nghĩ có lẽ vì lí do này nên người nữ tử kia mới giao lại cho ông nuôi dưỡng.

Ánh mắt ông buồn rầu, lại thở dài nhìn vào đứa bé.

Cả đời ông có một đứa con trai, nhưng dạo trước khi đi lịch luyện đã phải mất đi, thê tử của ông cũng vì chuyện này đổ bệnh không có thuốc linh nào chữa được mà qua đời.

Ông vô cùng đau buồn nên hằng ngày đều uống rượu, ông cũng không cho ai tiến vào gia phủ của mình.

Nhưng lần này khi nhìn đứa bé tên là Thần Vũ, ông lại không kìm lòng được mà vuốt nhẹ đứa bé, cuối cùng ông nhận đứa bé này làm cháu của mình, quyết định nhận nuôi Thần Vũ.

Chỉ là sự việc không đơn giản như vậy, nếu ông muốn nhận nuôi đứa bé thì phải bẩm báo với gia chủ, nhưng Thần Vũ không có linh căn cho nên sẽ rất khó thuyết phục gia chủ, việc đó sẽ cản trở rất nhiều nếu ông muốn thu nhận Thần Vũ.