"Tôi biết rất rõ." Cô ta cười, "Đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Tâm Du, là vị hôn thê của Kính Nghiêu."

Mắt Tô Chỉ Hề trợn to, nhẹ buông tay, túi quà xinh đẹp rơi trên mặt đất.

"A..." Hạ Tâm Du cười khẽ một tiếng, "Đừng sợ, tôi không tới tìm cô để tính sổ. Người như Kính Nghiêu, có người phụ nữ nào có thể nắm giữ được chứ?"

Tô Chỉ Hề cảm giác đầu ong ong, cô nắm chặt tay, mắt khép hờ nói: "Tiểu thư Hạ, thật xin lỗi, tôi không biết..."

"Cô không phải nói xin lỗi." Hạ Tâm Du thở dài, "Cô yên tâm, tôi cũng không phản đối việc hai người kết giao. Cho dù sau này tôi và Kính Nghiêu kết hôn, cô cũng không cần cố kỵ tôi."

Tô Chỉ Hề khó có thể tin được, nhìn cô ta.

"Tôi và Kính Nghiêu có đính ước, tuy tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không hề có hứng thú với tôi..." Hạ Tâm Du cười khổ, "Tôi tới tìm cô, chỉ là muốn xem người phụ nữ anh ấy thích có bộ dáng gì. Mặt khác, muốn cho cô một lời khuyên, cũng như cảnh báo, trước khi tôi và Kính Nghiêu kết hôn, cô nhất định không được mang thai. Nếu không cô sẽ gặp rắc rối, đối với cô cũng không tốt cho lắm."

Lời nói của Hạ Tâm Du...giống như lời thoại trong chương trình hài kịch, hoang đường và không chân thực.

Cái gọi là hào môn, là như vậy sao? Dù kết hôn cũng không có nghĩa là phải trung thành với đối phương.

Tô Chỉ Hề cảm giác trong đầu hơi rối loạn.

Cô vẫn không hiểu vì sao Hách Kính Nghiêu lại có hứng thú với cô như vậy, nhưng cô hiểu rất rõ ràng, bản thân cô sẽ không bao giờ chấp nhận thân phận như vậy...

"Tiểu thư Hạ, cô hiểu lầm rồi." Cô nghe thấy giọng nói cứng ngắc của bản thân, "Tôi và thiếu gia Hách không phải loại quan hệ này. Tôi cũng sẽ không làm vậy... Cô yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng tránh mặt thiếu gia Hách."

Hạ Tâm Du lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nếu như vậy, Kính Nghiêu sẽ trách tôi. Đó cũng không phải là ý kiến của tôi..."

"Bất kể là chuyện gì tôi cũng sẽ nói không biết." Tô Chỉ Hề cắn răng nói ra, "Rất xin lỗi, tôi đi trước."

Nói xong, cô xoay người đi vào trong sân trường, túi quà tặng kia cũng bị cô ném ngay tại chỗ.

Hạ Tâm Du lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu sau, cô ta nở nụ cười nhạt.

Cô nhặt túi quà kia lên, ánh mắt phiền muộn.

Thật không ngờ, trên thế giới này vẫn còn có người phụ nữ có thể tiếp xúc với Kính Nghiêu. Nếu trưởng bối nhà họ Hách biết được, hôn ước của mình và Hách Kính Nghiêu được coi là cái gì?

Hơn nữa, hôn ước này là do cha mẹ hai bên định ra, Hách Kính Nghiêu chưa từng tán thành. Trước khi Tô Chỉ Hề xuất hiện, khả năng thuận lợi gả cho Hách Kính Nghiêu đã rất nhỏ, nói gì đến bây giờ.

May mắn, người phụ nữ kia không biết gì hết.

Hạ Tâm Du đứng tại chỗ một lúc, mang theo quà túi quà lên xe, sau đó khởi động xe đi mất.

...

Lúc Tô Chỉ Hề trở lại ký túc xá, đầu óc vẫn hỗn loạn như trước.

Cô thật không ngờ thiếu gia Hách đã có vị hôn thê. Như vậy, cô đối với anh mà nói, cuối cùng có ý nghĩa gì? Một món đồ chơi nhất thời cảm thấy hứng thú sao?

Nghĩ tới đây, mũi của cô chua xót, trong nội tâm vừa khổ sở vừa tủi thân vừa phẫn nộ.

Nếu như hôm nay vị hôn thê của Hách Kính Nghiêu không kịp thời xuất hiện, chỉ sợ sớm muộn gì cô cũng động tâm với thiếu gia Hách.

Khi còn bé, bởi vì bị Tô Quốc An phản bội, cô hận những người không trung thành với hôn nhân. Dù Hách Kính Nghiêu và Hạ Tâm Du không thể bảo trì sự trung thành trong hôn nhân, cô cũng không bao giờ chen chân vào giữa hai người.

Cô cũng không cần có bất cứ sự tiếp.xúc nào với Hách Kính Nghiêu!

Dưới đáy lòng Tô Chỉ Hề hạ quyết tâm, nhưng mà cũng không hề có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, ngược lại... Càng thêm khó chịu.