"Ngài Ninh, đây cũng không phải là vấn đề tiền nong..." Quản lí đổ mồ hôi hột.

Người trước mặt là thiếu gia nhà họ Ninh, đương nhiên ông ta hiểu rất rõ người này không thể đắc tội được, nhưng mà vị thiếu gia kia, càng không thể đắc tội hơn...

Ninh Dịch Thần hiểu vấn đề, cười lạnh một tiếng: "Nói như vậy, là tôi không đủ tư cách hả?"

"Đương nhiên không phải! Ngài Ninh, ngài không nên hiểu lầm." Quản lí lau mồ hôi nói, "Tôi thật sự không còn cách khác, xin ngài tiếp nhận sự áy náy này của tôi."

Ninh Dịch Thần mấp máy môi: "Tôi không gây khó dễ cho ông, chỉ cần ông nói cho tôi biết, là ai muốn tranh chai rượu đó với tôi?"

Quản lí chảy mồ hôi lạnh.

Tô Liên Hề không nhịn được, tức giận nói: "Này, chẳng lẽ ông không biết cái gì gọi là đi trước đến sau sao? Chúng tôi đã đặt cọc tiền rồi, ông lại thay đổi! Có phải ông cảm thấy chúng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?"

"Tiểu thư Tô, thật xin lỗi..." Quản lí thật sự khóc không ra nước mắt.

"Thôi, Liên Hề." Ninh Dịch Thần cười trấn an cô ta, sau đó nói với quản lí, "Cầm một chai Latuor đến đây, tiền đặt cọc cũng không cần trả lại."

Quản lí mừng rỡ, sau khi nghe được câu nói đó, xoay người rời khỏi phòng.

Tô Liên Hề vẫn tức giận: "Dịch Thần, vì sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?"

"Có người muốn gây khó dễ cho anh, thì anh làm khó một quản lí để làm gì." Ninh Dịch Thần cười lạnh, "Không sao đâu, trong lòng anh đã có sự tính toán."

Lúc này Tô Liên Hề mới thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không vui như trước.

Sự việc này khiến Tô Quốc An và Lâm Thục Nguyệt hơi mất hứng, Tô Chỉ Hề chỉ như đang xem một màn kịch vui, khẩu vị vừa trở lại, vì vậy ăn liên tục không coi ai ra.

Lúc này, quản lí lại đi vào lần nữa.

Ông ta đẩy xe đi vào, trên xe có một chai rượu đỏ ướp trong đá, trong phòng mọi người không nghĩ nhiều, cho rằng đó là chai Latuor Ninh Dịch Thần vừa gọi.

Ai biết, quản lí lại đẩy xe đến gần Tô Chỉ Hề, gian nan mỉm cười nói: "Tiểu thư Tô, đây là... Khách ở phòng bên muốn tôi đưa cho cô."

Tô Chỉ Hề sững sờ, những người khác cũng đều ngẩn ngơ.

Quản lí lau mồ hôi lạnh, cầm bình rượu đỏ lên, vài ánh mắt tập trung trên thân bình, rất nhanh, Ninh Dịch Thần giận quá hóa cười: "Lafite 82 năm?"

Quản lí run rẩy.

Tô Chỉ Hề cũng nhịn không được nữa há to miệng: "Đưa cho tôi?"

"Phải..." Quản lí nở một nụ cười tươi tắn, lấy dụng cụ mở chai ra, "Phụt" một tiếng, nút chai mở ra, sau đó rót nửa ly rượu đỏ đưa đến trước mặt Tô Chỉ Hề, "Mời tiểu thư thưởng thức."

Lúc rót rượu, tay của ông ta hơi run.

Nói thật, lúc vị thiếu gia kia muốn chai rượu này, ông ta cũng không có cảm giác gì, nhưng khi ông ta biết rõ người này muốn đưa chai rượu này cho ai, thì thiếu chút nữa ngã quỵ.

Chân trước ông ta vừa xin ngài Ninh thông cảm, chân sau đã đem chai rượu đỏ "Xảy ra chút chuyện" đưa cho người khác ở trong phòng. Quản lí cũng nhịn không được nghi ngờ vị thiếu gia kia có phải là một ác thú không.

(*) Từ chân trước, chân sau là biểu thị thời gian cách nhau rất gần.

Tô Chỉ Hề sững sờ nhìn chằm chằm ly rượu đỏ tinh khiết và thơm mát trước mặt, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ... Nghe nói trước đây Lafite 82 năm đã được bán với giá mấy trăm nghìn tệ...Mấy trăm nghìn tệ một chai rượu đỏ, má ơi thật quá xa xỉ.

Đợi quản lí và người đẩy xe rời đi, bàn ăn yên tĩnh đến nỗi cái kim rơi cũng có thể nghe.

Vì vậy, Tô Chỉ Hề bình tĩnh nâng ly lên, uống một ngụm... Cô uống không phải là vì thưởng thức, mà là vì tiền!

"Tô Chỉ Hề." Ninh Dịch Thần lạnh lùng nói, "Cô có ý kiến gì với tôi sao?"

"Có phải là thiếu gia Hách?" Đột nhiên Tô Liên Hề nghẹn ngào kêu lên.

Cô vừa dứt lời, Tô Quốc An và Lâm Thục Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt.