"Rất xin lỗi." Tô Chỉ Hề nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

Ninh Dịch Thần sững sờ, dường như không nghĩ tới cô sẽ chấp nhận chịu thua nhanh như vậy.

"Tôi đã xin lỗi rồi, anh có thể buông tay ra chưa?" Tô Chỉ Hề tươi cười nói.

Bây giờ Ninh Dịch Thần mới ý thức được mình vẫn đang nắm cổ tay cô.

Cổ tay của cô rất nhỏ...Không hiểu vì sao Ninh Dịch Thần lại lóe lên suy nghĩ này, sau đó anh ta buông tay.

Ngay lúc Ninh Dịch Thần buông tay cô ra, đột nhiên cô dùng hết sức lực của mình, nhanh như chớp trở tay tát Tô Liên Hề một cái.

Một tiếng "Bốp" chua chát, lập tức trên mặt Tô Liên Hề xuất hiện dấu tay rõ ràng.

Tô Liên Hề ôm lấy gò má nóng bỏng, không dám tin mở to hai mắt, ngay cả Ninh Dịch Thần cũng kinh sợ. Sau cái tát đó, Tô Chỉ Hề đã nhanh chóng lùi về sau vài bước, ngăn không cho Ninh Dịch Thần có cơ hội tiếp cận cô.

"Tôi đã nói xin lỗi thì phải tát cô ta một cái mới cảm thấy không thiệt thòi." Tô Chỉ Hề mỉm cười, xoay người nghênh ngang rời đi.

Tô Liên Hề tức giận run cầm cập, trong mắt chứa đựng sự thù hận, cô ta hận không thể xông lên báo thù cho chính mình. Nhưng Ninh Dịch Thần đang ở đây, cô ta đành buông xuống, vứt bỏ hết thù hận, vờ như sắp khóc nói: "Dịch Thần..."

Ninh Dịch Thần rất đau lòng, nhìn dấu tay trên mặt Tô Liên Hề, anh ta vừa tức giận vừa hối hận.

Trong giây phút đó, anh ta đang ngẩn người, thế nên không kịp ngăn cản Tô Chỉ Hề.

"Liên Hề, anh đưa em đi bệnh viện. Món nợ này, sớm muốn gì anh cũng sẽ đòi lại cho em." Ninh Dịch Thần hung hãn nói.

Nghe được câu nói này trong lòng Tô Liên Hề dễ chịu hơn nhiều, cô ta nói: "Dịch Thần, nếu biết sẽ như thế này em sẽ không đi tìm chị ấy, em còn coi chị ấy như chị ruột của mình, nhưng mà trong lòng chị ấy, em lại là kẻ thù."

"Em quá đơn thuần rồi, lòng dạ Tô Chỉ Hề hẹp hòi, cô ta hận mẹ của em, sao có thể đối đãi với em như chị em thân thích được." Ninh Dịch Thần xót xa ôm cô ta vào trong lòng.

Nhưng trong đầu anh ta lại bất ngờ xuất hiện nụ cười rực rỡ của Tô Chỉ Hề trước khi rời đi.

Giống như, cuối cùng cô cũng loại bỏ được cái gì.

Ninh Dịch Thần hơi hoảng hốt, cái cảm giác này lại xuất hiện một lần nữa, khiến anh ta thấy phiền muộn trong lòng.

Anh ta nắm tay Tô Liên Hề rời khỏi quán trà, cố gắng loại bỏ cảm giác kỳ quái đó.

...

Sau khi Tô Chỉ Hề rời khỏi quán trà, cô quay về trường học.

Tay phải vẫn đau rát, đây là lực tác dụng ngược, tuy tát Tô Liên Hề nhưng tay của cô lại sưng phồng lên, đau rát.

Nhưng mà cô cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Cô đưa tay lên môi thổi phù, đột nhiên góc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tô Chỉ Hề dừng bước, nhìn thấy bác Lý mặc tây trang phăng phiu, mỉm cười đi đến trước mặt cô: " Tiểu Thư Tô, chúng ta lại gặp mặt."

Tô Chỉ Hề vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên cách cây nhãn không xa, có một chiếc xe Bentley màu đen đang đậu ở đó.

Cô hơi tức giận, lạnh giọng nói: "Bác là ai?"

Bác Lý mỉm cười nói: "Tôi là ai không quan trọng, tiểu Thư Tô, mời lên xe."

Tô Chỉ Hề cắn răng xoay người, không để ý tới ông.

Hách Kính Nghiêu thật quá đáng. Hôm qua cô giúp anh giải quyết, không phải lúc đó anh đã đồng ý sau này coi như không quen biết cô rồi sao?

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng tắm tối hôm qua, bất giác gò má Tô Chỉ Hề nóng lên.

P.s: hôm nay up truyện muộn. Định không up sợ mn ngủ hết rồi nhưng thôi vẫn up =))