EDIT: YI

BETA: LP

…………..

Phượng Dương tiêu hết hai mươi sáu tệ để mua bánh mì, sau đó cậu đi siêu thị mua một bộ đồ dùng cá nhân hàng ngày mới từ bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm,… Mặc dù đây chỉ là một cái vỏ ngoài cho cậu dùng nhưng cậu vẫn cảm thấy khó xử, cho nên tiền này không thể tiết kiệm.

Cuối cùng cậu đưa Hoa Thành đi ăn mì thịt bò.

Hiện tại không thể ăn ve sầu, ăn chút thịt bò cũng tốt.

Về phần quần áo, cậu vẫn quyết định không mua.

Chủ yếu là ở các trung tâm thương mại gần đây không có quần áo rẻ tiền, đặc biệt là nơi cậu vừa vào mua bánh mì, quầy hàng nào cũng bán từ mấy trăm tới mấy nghìn tệ một chiếc.

Nếu mua xong một cái chắc cậu phải đi uống gió Tây Bắc mà sống mất.

Hoa Thành còn có dế ăn, nhưng ve sầu của cậu vẫn đang ở trong đất.

Vì vậy trước mắt cậu vẫn phải tiết kiệm.

Phượng Dương quyết định quần áo bình thường sẽ mua vào lần sau nhưng thứ hai nên mua thêm một bộ đồng phục.

Một tuần có sáu ngày phải đến trường, bộ đồng phục cũ của cậu đã bị giặt đến bạc màu.

Quan trọng là Tiểu Phượng Dương đã cao hơn khá nhiều so với lúc mới vào cấp ba nhưng vẫn mặc đồng phục cũ.

Quần lót cũng phải mua mấy cái, nhưng không thể quá đắt.

Phượng Dương đang thầm tính toán chi tiêu, Hoa Thành nhìn thấy không khỏi cảm thấy buồn bực.

Tuy rằng trước đây Thái tử của bọn họ không được Phượng Vương đối xử tốt nhưng bản thân cậu có thực lực rất mạnh mẽ nên chưa bao giờ thiếu cái ăn cái mặc, không giống như bây giờ quần áo đã chẳng có cái nào chấp nhận được, nhà cũng chẳng sống được mấy ngày.

Cũng may Thái tử là người dễ thích ứng với hoàn cảnh, chịu được khổ chứ nếu đổi thành Phượng Hi thì đã kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi.

“Thái tử, hay là ngài nghe lời con đi, đừng đi học nữa.

Mỗi ngày chúng ta ra ngoài xem bói cũng có thể sống rất tốt.” Hoa Thành nghĩ hôm nay cậu kiếm tiền rất dễ dàng.

Mặc dù ban đầu hơi cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ cần quen một chút là được.

“Không phải ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Nhưng nếu một ngày nào đó tất cả linh khí đều biến mất, ngươi nói ta sẽ phải làm sao?” Phượng Dương nói: “Hơn nữa xem bói cũng không hoàn toàn là do năng lực của bản thân ta, ít nhiều cũng phải tiêu hao linh khí.

Ở đây có quá ít linh khí, tuy rằng Cỏ Tiên Giác trong linh thức vẫn đang không ngừng hấp thu linh khí cho ta sử dụng nhưng còn lâu mới đủ.

Mỗi lần ta sử dụng linh lực đều có thể cảm nhận được, xem quá khứ, tính nhân duyên, thôi miên… chỉ cần sử dụng một lượng nhỏ linh khí.

Nhưng muốn trị thương, thiết lập kết giới và thực hiện một số pháp thuật lớn hơn sẽ phải cần đến rất nhiều linh khí.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ chúng ta phải đi tìm một nơi linh khí dồi dào sao?”

“Ở phàm giới này làm gì còn nơi nào có linh khí dồi dào.

Mà cho dù có, hiện tại chúng ta cũng không thể đi được.

Nếu ta dịch chuyển tức thời, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể trở về thần giới.” Phượng Dương nói: “Hơn nữa chỉ với linh khí thôi thì chưa đủ, cho nên bây giờ chúng ta phải để số mệnh bước vào vòng tuần hoàn tốt.

Để làm được thì chúng ta phải làm nhiều việc thiện, chỉ cần có nhiều thiện duyên thì sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn.”

“Được rồi, vậy sau này con cũng sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt.”

“Làm chuyện tốt gì?” Phượng Dương kéo đuôi Hoa Thành: “Đến tiệm ăn của người ta giúp bắt gián à?

“Không phải! Con không ăn gián đâu nhá!” Hoa Thành tức giận nhảy dựng lên, toàn thân nổi phồng tròn vo như quả bóng.

Phượng Dương thấy nhóc tức giận cũng không nói thêm gì nữa.

Thật ra cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đi học.

Không phải vì thích mà là bởi vì có quá nhiều yếu tố không thể xác định.

Từ lần đầu tiên sử dụng linh lực của Cỏ Tiên Giác, cậu đã phát hiện mình không thể hoàn toàn hấp thu được thứ này.

Dường như Cỏ Tiên Giác có suy nghĩ và sinh mệnh riêng, bất cứ ai cũng không thể khống chế.

Phượng Dương không thể nói rõ lý do, nhưng cậu luôn cảm thấy một ngày nào đó Cỏ Tiên Giác sẽ rời bỏ cậu.

Thấy Phượng Dương im lặng, Hoa Thành lại chạy xuống đất tìm dế.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng nhóc cũng tìm được một con dế đực rất to.

Nhóc không vội ăn mà đi lấy bánh mì mua lúc chiều ra.

Nhóc mổ một lỗ trên túi rồi lấy một cái bánh mì nhỏ, xé một chân dế đặt lên đó rồi lấy một chiếc bánh mì nhỏ khác đặt lên, dùng hai miếng bánh mì kẹp chân dế lại rồi mới bắt đầu ăn ăn.

Phượng Dương nhìn thấy cảnh tượng này không nói nên lời.

Đây là ăn bánh mì kẹp thịt dế à?

Hoa Thành ăn rất ngon lành.

Sau khi ăn xong chiếc bánh mì kẹp thịt tự làm, nhóc tìm trái tìm phải một lúc, chọn được chỗ ngủ thoải mái liền lăn ra ngủ.

Mập lắm rồi, làm gì có chỗ nào không mập?

Phượng Dương ngồi trên giường không cảm thấy buồn ngủ chút nào, liền đi tìm bộ quần áo cũ cho Hoa Thành.

Nhóc mở hé mắt nhìn cậu, mặc quần áo vào rồi lại tiếp tục ngủ.

Tiểu Phượng Dương thích sạch sẽ, lại siêng năng, cho nên trong căn nhà này chất rất nhiều phế phẩm nhưng vẫn luôn được thu dọn sạch sẽ.

Tuy nhiên vẫn còn một luồng hơi ẩm làm người ta khó chịu, việc tắm rửa cũng quá bất tiện.

Phượng Dương quyết định ngày mai phải kiếm tiền thuê nhà cho quý tiếp theo, dù thế nào cũng phải chuyển nhà.

Trước khi ngủ cậu cứ có cảm giác mình đã quên cái gì đó nhưng lại không nhớ ra nổi.

Vậy nên cậu dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Ngày hôm sau gió khá lớn.

Sau khi ngủ dậy tắm rửa sạch sẽ, Phượng Dương muốn xem đồng hồ.

Nhưng khi cầm điện thoại lên mới nhận ra mình vẫn chưa sạc điện cho thứ này.

Cậu còn phải dùng WeChat và phần mềm chỉ đường nên vội vàng cắm sạc, khởi động máy.

Mở ra WeChat, bên trong hiển thị có hơn chục tin nhắn mới.

Ngoại trừ hai tin nhắn từ Lâm Tĩnh Vân, những tin nhắn còn lại đều được gửi từ vị khách đầu trọc ngày hôm qua.

Khách số 1: Cậu em à, cậu còn ở đó không?

Khách số 1: Cậu về rồi à? Lúc tôi quay lại thì không thấy cậu đâu nữa.

Khách số 1: Lẽ ra tôi nên xin số điện thoại của cậu.

Khách số 1: Ngày mai cậu có còn ở đó nữa không?

Khách số 1: Sao cậu không trả lời tin nhắn?

Khách số 1: Sao tôi không gọi điện thoại được cho cậu?

Khách số 1: ……

Các tin nhắn đều có nội dung tương tự nhau, Phượng Dương cảm thấy nếu không phải ngày hôm qua mình nói nhiều như vậy, nhất định người này sẽ nghi ngờ mình là kẻ lừa đảo.

Điện thoại di động của Tiểu Phượng Dương đã cũ, không có chức năng sạc nhanh và tốc độ sạc cũng tương đối chậm.

Phượng Dương lười ngồi chờ nên chỉ gửi một tin nhắn cho Đầu trọc, nói với anh ta hôm nay cậu vẫn sẽ tới, trước đó là do điện thoại hết pin nên không liên lạc được.

Sau đó, cậu đưa Hoa Thành đến cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Cách đây không xa có một cửa hàng đồ ăn ăn sáng, bánh bao lúc trước cậu mua cũng là ở đây.

Phượng Dương mua hai cái bánh nhân thịt như lần trước trước, lại gọi thêm một cốc sữa đậu nành.

Ăn xong cậu liền về nhà, lấy điện thoại di động vừa sạc được 30% rồi đi ra ngoài.

Cậu ngồi trên xe bus công cộng đi tới con phố cạnh trung tâm thương mại hôm qua.

Lúc này mới tám giờ sáng nhưng Đầu trọc đã đợi sẵn ở cổng trung tâm thương mại với chiếc áo khoác bông mà em gái anh ta từng mặc khi còn nhỏ.

Anh ta nhìn thấy Phượng Dương, lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi đi tới chào hỏi: “Cuối cùng cậu em cũng đến rồi.

Tôi còn lo sẽ không tìm được cậu nữa.”

Phượng Dương vẫn mặc y hệt như ngày hôm qua, bởi vì bộ quần áo đặc biệt không đáng tin trong mắt người khác lại là bộ trông được nhất mà hiện giờ cậu có thể tìm thấy.

Cậu không mặc đồng phục vì không muốn gây thêm phiền toái trong thời gian học tập sau này.

“Hôm qua lúc trở về tôi quên mở điện thoại di động ra xem, thật xin lỗi.” Phượng Dương nhận lấy quần áo Đầu trọc đưa tới: “Đều đã từng mặc rồi phải không?”

“Phải.

Đây là chiếc áo do mẹ tôi may từng mũi chỉ, chiếc mà em gái tôi thích nhất.

Nếu không phải tôi đã nhiều lần cam đoan cậu thực sự có thể tìm lại được, bà cụ sẽ không đưa nó cho tôi đâu.

Cậu xem có được không?”

“Được.” Phượng Dương nói: “Nhưng thứ này bị tôi dùng xong sẽ không lấy lại được.

Anh có thể chấp nhận được không?”

“Cái này… có thể!” Nhiều năm như vậy mà bọn họ vẫn không từ bỏ.

Nếu thật sự có thể tìm được người, một chiếc áo thì có gì mà không thể bỏ được?

“Vậy tối nay tôi sẽ nói cho anh biết kết quả.” Phượng Dương cất áo vào túi, “Trở về đi.”

“Nhất định phải đợi đến tối à? Không thể tìm luôn bây giờ sao?”

“Anh thấy quỷ ra ngoài tìm người giữa ban ngày ban mặt bao giờ chưa?” Phượng Dương cười, trầm giọng nói: “Nếu bây giờ tôi tìm người, không những tìm không được mà anh còn phải vào cục cảnh sát đưa tôi ra đấy, không đáng đâu.” Tuy cậu không sợ luật lệ của phàm giới nhưng cậu lười đối phó với những rắc rối đó.

Vì vậy, đôi khi có những quy tắc vẫn phải tuân theo.

“Éc …” Có lẽ là vì nụ cười của Phượng Dương quá quỷ dị, Đầu trọc sững lại một lúc mới nói tiếp: “Ừm, vậy thì tốt rồi, tối nay tôi sẽ đợi tin của cậu.

Người anh em, vẫn là câu nói kia, chỉ cần cậu tìm được người tôi nhất định sẽ hậu tạ.”

Phượng Dương gật đầu: “Hoa Thành, đi ra.”

Hoa Thành ló cái đầu nhỏ của mình ra khỏi tay áo Phượng Dương, bay lên vai cậu.

Có người nhìn thấy, vội vàng chỉ vào nhóc và nói với người bạn bên cạnh: “Ê, cậu nhìn con vẹt kia đi, thật đáng yêu!”

Hoa Thành được khen ngợi lại càng ngẩng cổ gào lên: “Xem tướng! Đoán chữ! Đoán mệnh! Không đúng không lấy tiền! Xem tướng! Đoán chữ! Đoán mệnh! Không đúng không lấy tiền!…”

Hai cô gái này làm việc trong trung tâm thương mại đến quá sớm nên phải đứng chờ ở đây.

Trung tâm mua sắm chính thức mở cửa vào lúc 9:20 sáng, mà nhân viên làm việc ở đó phải xếp hàng đi vào từ 8:30 sáng.

“Này, hay là chúng ta xem bói thử đi.” Cô gái đáng yêu tóc ngắn hoạt bát vừa mới khen Hoa Thành cười nói với bạn mình: “Dù sao cũng phải đợi.”

“Bỏ đi, đừng lãng phí tiền, cậu trông cậu ta nhỏ như vậy, nhìn đâu có giống thầy tướng số.” Cô gái còn lại trông tinh ranh hơn một chút, nhưng đôi mắt không trong sáng như cô gái tóc ngắn giữ chặt bạn của mình và nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa.”

“Ai da xem chơi thôi mà.” Cô gái tóc ngắn khá mạnh mẽ, trực tiếp lôi kéo bạn mình đến trước mặt Phượng Dương: “Này anh đẹp trai, cậu tính một lần bao nhiêu tiền a?”

“Tính trước đã, cảm thấy chuẩn thì mới trả tiền.” Phượng Dương nói: “Còn nếu không chuẩn thì không trả cũng được.”

“Tốt, cậu… cậu có thể giúp tôi tính nhân duyên không?”

“Ồ, cô vừa mới kết hôn không lâu, vẫn đang trong thời gian mặn nồng, còn muốn tính nhân duyên cái gì?” Phượng Dương nói: “Cô không sợ đứa bé trong bụng sẽ tức giận với cô à.”

“Hả?!” Cô gái tóc ngắn sững sờ tại chỗ.

Chuyện cô kết hôn thì có thể nghe nói ở chỗ nào đó, nhưng đứa con trong bụng thì tối hôm qua cô dùng que thử mới phát hiện được.

Hiện nay trừ vợ chồng cô và cha mẹ hai bên, e rằng không ai biết cả!

“Cậu xem, tôi đã nói là lừa đảo rồi mà.” Người bạn còn lại kéo cô gái tóc ngắn muốn rời đi.

“Ai nói là lừa đảo?” Cô gái tóc ngắn kéo bạn của mình trở lại và thì thầm với cô 

ta: “Cậu ta nói đúng đấy! Tôi thực sự có rồi, tối hôm qua vừa mới biết.

Trời má, hình như cậu ta thực sự là thầy tướng số đó.”

Dường như cô gái kia vẫn không tin, luôn cảm thấy chàng trai trẻ trước mắt này có làn da rất trắng, cũng rất đẹp trai.

Nhưng mà với vẻ ngoài như vậy, khí chất này trông thế nào cũng không giống đại tiên, lại càng không giống đạo sĩ.

Cô gái tóc ngắn bị khơi gợi sự tò mò, nói với Phượng Dương: “Vừa rồi thật xin lỗi cậu.

Tôi chỉ muốn xem thử cậu có thực sự tính được không.

Vậy, vậy tôi còn có thể tính lại không?”

Phượng Dương nói: “Được.”

Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi muốn tính xem, trong bụng tôi là trai hay gái.”

Phượng Dương cười nói: “Cô là người hiền lành, đương nhiên là cầu được ước thấy.”

Cô gái tóc ngắn muốn có con gái, bố mẹ chồng sinh được năm đứa con trai lại không ra con gái, mẹ chồng cũng mong có cháu gái.

Bây giờ nghe thấy cậu nói vậy chẳng cần biết là thật hay giả, cô đều cảm thấy rất vui vẻ: “Tôi không mang theo tiền mặt, có thể thêm WeChat của cậu được không?”

Phượng Dương sạc pin điện thoại chủ yếu là để nhận tiền, nghe vậy đương nhiên đồng ý.

Hơn nữa cậu biết, cậu và vị khách trước mắt này không chỉ có duyên phận một lần.

Vì vậy, cậu nhanh chóng thêm bạn tốt, ghi chú: Khách số 2.

Cô gái tóc ngắn không hào phóng như anh trai ngày hôm qua nên câu hỏi cũng không quá khó.

Huống chi cô muốn biết cậu nói đúng hay không còn phải đợi sinh con ra mới biết được.

Vì vậy, cô chỉ chuyển cho cậu 66,66 tệ coi như lấy may.

Phượng Dương nhận tiền xong, đang định rời đi.

Nào ngờ cô gái tóc ngắn kia lại đi tới.

Cô đưa cho Phượng Dương một cái thẻ, nhỏ giọng nói: “Đây là thẻ cắt tóc mà cửa hàng chúng tôi tặng cho các thành viên mới.

Tôi cho cậu một cái, cậu đi cắt tóc sẽ không mất tiền.

Tóc cậu dài quá rồi.”

Phượng Dương cầm lấy nhìn thoáng qua, nói cảm ơn.

Chờ hai người rời đi, cậu mới xoay người nhìn về phía cửa kính sáng bóng.

Trên đầu của cậu có thêm một cái đầu!

Đậu má!

Phượng Dương vội vàng xoay người lại nhìn người đàn ông không biết đã đứng ở sau lưng cậu từ khi nào.

Hiện giờ y đang đứng rất gần cậu, vừa vặn cao hơn cậu một cái đầu: “Làm cái gì đấy?”

Người đàn ông nhìn thấy băng gạc trên đầu Phượng Dương, lập tức lạnh mặt hỏi: “Ai làm?”

Dứt lời, y còn giơ tay muốn giờ.

Phượng Dương hất tay y ra, cảm thấy khó hiểu: “Anh là ai? Chúng ta quen nhau à?”

Người đàn ông trước mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Dáng người y cao lớn, dung mạo anh tuấn, khí chất trên người rất đặc biệt, khiến cho Phượng Dương cảm giác được một áp lực vô hình hiếm thấy.

Nếu không phải lời y quá điên khùng thì tốt rồi.

Bộ dạng của y hung dữ như muốn ăn thịt người, gào lên hỏi Phượng Dương: “Nói cho tôi biết! Rốt cuộc là ai bẻ gãy sừng rồng của em!”

Phượng Dương sờ sờ băng gạc trên đầu, vẻ mặt mơ hồ: “Anh nói gì vậy?”.