Tiên Sở

Chương 30: Thập diện mai phục

"Tiền bối, chậm một chút, chậm một chút..." Bầu trời xanh biếc, mây trắng ung dung. Cuồng phong phần phật đập vào mặt, Sở Dịch thân bất do kỷ, tại trên cao cấp tốc lao nhanh. Cúi đầu nhìn lại, quần sơn như "loa kế" nước sông tựa "ngân đái" *, ở dưới chân vùn vụt lướt qua, phút chốc đã ngàn dặm.

Trong đan điền, sở cuồng ca, lí chi nghi đối với tiếng kêu sợ hãi của hắn dĩ nhiên là không nghe thấy, chỉ lo đấu khẩu với nhau, tự khoa ngự phong thuật của mình hơn hẳn đối phương.

Vì vậy, sở dịch chốc lại khoa tay, chốc lại dậm chân.Không ngừng biến hóa các loại thừa phong diệu pháp của đạo ma lưỡng môn, ở trên trời cao vạn trượng liên tục khoa chân múa tay làm ra nhiều điệu bộ biến tốc phi hành, nghiễm nhiên trở thành vật nghiệm phẩm cho hai người bỉ đấu, dọa cho lũ chim trên trời kinh phi tứ tán.

Lúc trước, Sở Dịch mặc dù cũng đã đằng vân giá vũ, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn nên không kịp cảm thấy sợ hãi, quan trọng là đều dựa vào người ở bên cạnh, không cần tự mình bận tâm.

Còn hơn trước mắt thần trí thanh tỉnh nhưng lại không thể tự chủ, trong lòng bối rối hoảng loạn, tự nhiên không bằng.

Mắt nhìn thấy thiên toàn địa chuyển, dưới chân hư không, hắn lá gan có to, cũng không khỏi sợ hãi không nguôi, hai chân đạp loạn trên không, muốn kêu to lên, lại bị cuồng phong đập vào mặt khiến không thể kêu được.

Lí Chi Nghi không kiên nhẫn được, mắng: "Xú tiểu tử, ngươi bốn chân hướng thiên đạp loạn cái gì? Mẹ ngươi chứ, có chúng ta trong người, còn có thể ngã chết ngươi hả?"

Theo sát một bên là Đường Mộng Yểu liền phì cười, híc híc nhất tiếu, hạ ý thức đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, muốn cho hắn định tâm lại.

Nhưng đột nhiên lại nhớ tới chính mình một thân xuất gia nữ nhân, như vậy chủ động nắm lấy một nam nhân sờ sờ, có phần quá mức hoang đường đột ngột, định bụng rút tay về, nhưng đã bị hắn như ngọn cỏ cứu mệnh ( cứu mệnh đạo thảo ) túm chặt lấy, không thể động đậy, trên mặt tức khắc một trận đỏ bừng.

Qua nửa ngày, Sở Dịch đáy lòng sợ hãi hoang mang đã dần dần lùi đi, dần dần bị sự việc mới lạ hấp dẫn.

Hai vạt tay áo phần phật bay theo gió, nhìn lên hư không bát ngát, nhìn xuống đại địa mờ mịt, hắn dường như đã hóa thành phi điểu, biến thành mây trôi, tự do tự tại, trong lòng thoái mái không nói lên lời, Tâm nghĩ: "Khó trách như vậy nhiều người muốn làm thần tiên, cảm giác bay lượn tự do như thế này quả thực cảm thụ không tồi..."

Đột nhiên cảm giác thấy mình đang nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, nhu nhược vô cốt, Sở Dịch trong lòng đột nhiên đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, liền chạm vào ánh mắt Đường Mộng Yểu nhìn tới, hai người trên mặt bất giác đỏ bừng, buông tay ra, rồi lại nhịn không được đồng loạt bắt đầu nở nụ cười.

Ánh dương quang chiếu lên tiếu dung của Đường Mộng Yểu, tỏa ra ánh sáng thanh khiết.

Sở Dịch hô hấp chợt nghẹn lại, trước mắt đột nhiên lạihieenj lên hình ảnh Yến Tiểu Tiên thanh lệ như hoa, trong lòng chợt nhói đau.

Vào giây phút này, nàng hiện đang ở nơi nào? Thực như yêu nữ nói, đã bị Ma Môn tù cấm tại một nới bí mật ở Hoa Sơn Lạc Nhạn Phong sao?

Chính mình tới khi nào mới có thể quay lại Hoa Sơn, cứu nàng đi ra được đây?

Vừa rồi trên Ngọc Nữ Phong, Tiêu yêu nữ tuyên bố Chung Nam Sơn bố trí trọng phục, Tử Vi Chân Nhân cùng Lăng Ba tiên tử đã bị Khổng Tước lão tử dụ tới nơi mai phục. Đồng thời, Ma Môn lục tôn, cửu tổ, thập yêu siêu cấp yêu ma cao thủ cũng đều đã chạy tới Trường An thành, ám sát hoàng đế, tiêu diệt đạo môn các phái đang hội sư tại kinh thành.

Nếu so sánh sự tình, sinh tử an nguy của Yến Tiểu Tiên, tại trong mắt Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca, thật sự là không đáng nhắc tới.

Mọi người đã đem sự việc lợi hại phân tích một lượt, đều thấy được: Nếu bị Tiêu Yêu Nữ dắt mũi, trúng phải mai phục của Ma Môn, chẳng những không cứu được người, mất đi thời cơ, còn phá hư đại cục.

Vì vậy trước mắt tối quan trọng nhất, không phải là tự đâm đầu vào thiên la địa võng tại Chung Nam sơn giải cứu Trương Túc, cũng không phải là chạy tới Lạc Nhạn Phong tìm Yến Tiểu Tiên, mà là trước tiên phải mau trở lại Kinh Thành, cùng Thượng Thanh, Long Hổ chúng đạo môn các phái hội hợp, nói lại sự tình phát sinh tại Hoa Sơn, rồi sau đó đồng tâm hiệp lực, đồng loạt phá tan âm mưu của Ma Môn, tìm cách cứu ra những người bị bắt.

Vì vậy bọn họ đem Tiêu Phiên Phiên phong ấn bên trong Thiên Địa Hồng Lô, bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Trường An.

Sở Dịch trong lòng mặc dù trăm nghìn lần không muốn, hận không thể lập tức quay lại Lạc Nhạn Phong lật tung trời đất, cứu ra Yến Tiểu Tiên, thế nhưng thân bất do kỷ, mà theo lời bọn họ cũng có chút đạo lý, đành phải cố nén lo lắng trong lòng, âm thầm cầu trời bảo hộ nghĩa muội, cho nàng bình an tới khi được cứu ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng vừa tràn đầy ý nghĩ vui vẻ đã biến mất không còn chút gì, tâm trạng lại trở nên ảm đạm.

"Oanh long long..."

Xa xa tại chân trời truyền đến vài tiếng lôi kích, ánh hồng mây cuồn cuộn phi nhanh, cuồng triều cự lãng ( sóng lớn cuồn cuộn) dường như từ trên đầu bọn họ cấp tốc xuất hiện, tràn tới hướng tây.

Ngàn dặm trời xanh đảo mắt một cái đều trở thành mây đen trùng trùng, sắc trời nhanh chóng trở nên ảm đạp, Táp vào mặt là gió lạnh manh theo một ít hạt nước lạnh như băng.

Phút chốc, trên không trung bắt đầu xuất hiện những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng, càng rơi càng nhiều, lả tả rơi xuống, khi bọn họ tới được ngoài thành Trường An thì trời đất đã trắng xóa một mảnh.

"Yêu ma! Yêu ma đến rồi!"

Các thủ vệ đứng trên đầu thành đều nhìn thấy bọn họ, tức khắc náo loàn một đoàn, tiếng tù và hết đợt này tới đợt khác, cung bắn như mưa, nhằm trên không trung loạn xạ.

"Yêu cái đầu mẹ người!!" Lí Chi Nghi cất tiêng mắng chửi, Sở Dịch thân bất do kỷ hai tay bắt quyết, đem trường tiễn từ bốn phương tám hướng ngút trời loạn vũ, lập tức rơi xuống, cùng Đường Mộng Yểu sóng vai hạ xuống thành lâu.

"Yêu ma lợi hại, mau gọi long hổ đạo sĩ! mau gọi long hổ đạo sĩ!"

Cấm quân hoảng hốt kinh hô, thối lui như thủy triều, loan cung giương sẵn, đem hai người bao quanh lại, trong miệng hô hào không dứt, nhưng ai cũng không dám tùy tiện tiến công.

Sở Dịch trong lòng mơ hồ, Trường An cửa thành cấm bế, thủ quân như lâm đại địch, thấy bọn họ đều gọi là yêu ma, xem ra Tiêu Yêu Nữ nói không sai, yêu ma quả nhiên đã xâm nhập tới kinh thành.

"Đường tiên tử!" vài long hổ đạo sĩ mặc hoàng bào vũ quan từ bên trong giác lâu nhanh chóng tiến ra, nhìn thấy hai người, tức khắc sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên.

Đường Mộng Yểu nhận ra được mấy người, đứng trước là long hổ đạo sĩ sắc mặt đen thui chính là một trong long hổ bát chân Triệu Mộ Chân, vì vậy mỉm cười nói: "kính chào Triệu Chân Nhân"

Triệu Mộ Chân thần sắc cổ quái, miễn cưỡng nở nụ cười, bước dài tời, ở một bên tai viên quan nói nhỏ vài câu.

Viên quan kia nhắm hờ hai mắt, sắc mặt rồi cũng đột nhiên thay đổi, gật đầu nói: "Nguyên lai là Mao Sơn chưởng môn Đường Tiên Tử, thất kính rồi. Tiểu tướng phụng mệnh trấn thủ đông môn, không dám buông lỏng, có chỗ mạo phạm mong được tha thứ."

Không chờ hai người đáp lời, lại cao giọng quát: "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, hộ tống Đường tiên tử đi tới Huyền Đô Quan!"

Chúng cấm vệ sĩ vang rền đáp lời, đều tránh ra, nhưng trong tay vẫn như trước lăm lăm nắm chặt binh khí, kinh sợ đề phòng hai người, một chút cũng không dám buông lỏng.

Đường Mộng Yểu hai người hồi lễ đáp tạ, theo Triệu Mộ Chân chúng đạo sĩ đi xuống dưới thành lầu, thấp giọng nói: "Triệu Chân Nhân, thành Trường An đã xảy ra chuyện gì vậy? Đạo môn các phái còn hoàn hảo không?"

Triệu Mộ Chân vội vàng bước đi, thấp giọng nói: "Đường tiên tử, đêm qua các người đi rồi, lại có yêu ma hành thích bệ hạ, may mắn được mọi người hợp lực bắt lại. Từ đêm qua tới nay, kinh thành đã hoàn toàn giới nghiêm, đến ngay chúng ta cũng bị điều ra hiệp trợ trấn thủ các cửa thành lớn."

Sở Dịch hai người đều kinh hãi, nhưng nghe được hoàng đế cùng đạo môn các phái tạm thời đều bình an vô sự, thoáng chốc đã định tâm trở lại.

Triệu mộ chân lại nói: "trong kinh thành hơn ba nghìn tám trăm đạo môn đệ tử, ngoại trừ bị điều ra trấn thủ tam nội, thập nhị cửa thành có hơn một ngàn chín trăm người, còn lại bây giờ đều tập hợp tại Huyền Đô Quan, thương thảo đại kế trừ yêu ma..."

Tây Đường đạo phật các phái cực kỳ hưng thịnh, trong Trường An thành đạo quan, phật tự số lượng rất nhiều, nhưng quy mô lớn nhất cũng là Huyền Đô QUan, Hạo Thiên Quan, Hưng Đường Quan tam đại đạo quan, cùng với Đại Hưng Thiện Tự, Từ Ân Tự, Tiến Phúc Tự tam đại tự viện.

Cả nước các nơi tiến kinh du lịch, giảng pháp chúng đạo sĩ, tăng nhân... đều trụ tại đây trong tam quan tam tự.

Lần này thiên hạ Tiên Phật Luận Pháp đại hội, hấp dẫn gần thiên vạn danh đạo tăng thuật sĩ, trong đó một phần tư là trụ tại trong lục xử tự viện, cung quan

Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau, thở ra một hơi, nghĩ thầm rằng như vậy là tốt nhất. Nguyên tưởng lập tức đem Hoa Sơn chi biến nói cho Triệu Mộ Chân mọi người, khiến họ hỗ trợ mau chóng triệu tập đạo môn chúng phái, bây giờ khoan đã chờ tới Huyền Đô Quan, gặp mặt mọi người rồi mới nói.

Mọi người vừa đi vừa nói, đã tới chân tường thành, sớm có kim ngô vệ đội chờ sẵn.

Sở Dịch, Đường Mộng Yểu theo Triệu Mộ Chân lên xe ngựa, xa mã lộc cộc, dọc theo Xuân Minh Môn đường lớn hướng phía tây đi tới.

Hoa tuyết đầy trời, trên đường rất ít bóng người, thỉnh thoảng mới gặp kim vệ đội tuần hành đi qua, dấu chân rất nhanh đều bị bông tuyết che phủ.

Sở Dịch gạt rèm cửa xe, cách song nhìn ra, hai bên đường lớn cao lâu, điếm phô nhanh chóng lùi dần ở phía sau, tất cả cửa đều đóng chặt, càng không nhìn thấy nửa nhân ảnh.

đến ngay cả ồn ào thâu đêm như đông thị ( chợ đông), Bình Khang phường 'sanh ca diễm vũ' cả ngày không dứt, lúc này cũng dã lặng lẽ không một chút tiếng vang, một chút cũng không có như quang cảnh náo nhiệt bình thường "Kỹ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu"

Kinh thành huyên náo phồn hoa chợt trở nên 'không không đãng đãng, lãnh lãnh thanh thanh' ( trống rỗng, vô thanh ) phảng phất như một tòa thành trống.

Vệ đội đi qua hoàng thành, liếc mất nhìn lại, cao cao trên tường thành ánh đao chớp động, cũng không biết có bao nhiêu kim ngô vệ sĩ, giáp bào binh khí, cảnh giác nhìn xuống phía dưới. Cách đó một đoạn là không ít đạo sĩ, hơn phân nửa đều là long hổ đệ tử.

Bên trong xe, Triệu Mộ Chân cùng hai gã đạo sĩ ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt dao động bất định, theo bước đường xe đi, càng lúc càng trở nên im lặng, vẻ mặt khẩn trương cổ quái, chẳng biết suy nghĩ cái gì.

Sở Dịch trong lòng vừa động, ẩn ẩn có chút bất an, nhưng nhất thời không nói nên được nguyên do.

Đường Mộng Yểu bất giác giật mình, ngưng thị nhìn ra bên tuyết cảnh bên ngoài, hai mắt ửng đỏ, mi dài rung rung, nghĩ đến sắp được gặp lại sư phụ, lại nghĩ đến đêm qua chết oan hơn hai mươi đệ tử, trong lòng không biết là bi hay là hỉ.

Chỉ một đêm đã có rất nhiều sự việc phát sinh, trở lại Trường An, chợt thấy xa lạ, cảm giác hư vô mờ mịt.

"Đi nào!" vệ sĩ đánh xe trường tiên vung lên. Tiếng roi quất vang lên lăng lẹ.

Xe ngựa quay sang bên trái, dọc theo đại nhai Chu Tường hướng phía nam đi tới.

Ngựa phi như bay, xa luân cuồn cuộn, càng lúc càng nhanh, bông tuyết bay loạn, giống như một con bạch long bốc lên đàng sau chúng vệ đội.

"Đương!"

Xa xa truyền đến một tiếng chuông thê lương hùng hậu, giống như tiếng chuông của Hưng Thiện Tự.

Huyền Đô Quan nằm trong Sùng Nhân Phường, cùng với Đại Hưng THiện Tự đứng đối diện cách nhau một con đường. Chiếm cứ láy một phường, cung quan nguy nga tráng lệ, cùng với Đại Hưng Thiện Tự tương hỗ soi sáng.

Năm đó Tùy triều Vũ Văn khải kiến tạo Đại Hưng thành, đem sáu quẻ của long thủ nguyên hạ kiến tác thành càn khôn lục hào, cửu nhị làm cung điện, cửu tam thành bách ti nha môn, duy có cửu ngũ quan trọng không thể cấp cho bách tính cư ngụ. Nên lập thành Đại Hưng Thiện Tự cùng Huyền Đô Quan, dùng Phật - Đạo nhị giáo thánh địa trụ trấn phong thủy

Lúc này, mặc dù còn cách xa nhau một khoảng, mặc dù mưa tuyết che mắt, nhưng vẫn có thể mơ hồ vọng nhìn thấy quần kiến trúc liên miên tráng lệ xa xa.

Tiếng chung vang vọng mãi bên tai, cổ lâu phía trước đột nhiên dồn dập tiếng 'đông đông' chung thanh, dồn dập mà hùng hậu.

Triệu Mộ Chân khẽ run lên, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, nắm tay bất giác nắm chặt, sau lại từ từ thả lỏng ra.

Cũng không biết bởi vì xe ngựa phi quá nhanh hay không mà hai long hổ đạo sĩ ngồi kế bên hai chân bắt đầu run nhè nhẹ, khi bị Sở Dịch nhìn lướt qua, trán đã vã mồ hôi hột.

Sở Dịch trong lòng chợt đập thình thịch, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng gia tăng mãnh liệt, toàn thân dường như bị một làn sương lạnh vây quanh, bất giác khó thở.

"Lỗ mũi trâu, ngươi bị bệnh sốt rét hả? sao lại một bên rét run, bên kia lại không ngừng toát mồ hôi?" Trong đan điền của Sở Dịch, bỗng dưng vang lên tiếng cười nhạo lạnh lẽo Sở Cuồng Ca.

Đột ngột phát ra tiếng nói, trong xe chúng nhân không khỏi bị dọa một trận, Đường Mộng Yểu lấy lại tinh thần, ngạc nhiên ngưng thị quan sát long hổ đạo sĩ.

Hai đạo sĩ kia sắc mặt đại biến, vội vàng lấy tay quệt đám mồ hôi trên trán, lập cập nói: "Không.... có... Không...có.. ta..."

Sở Dịch trong lòng nháy lên một ý nghĩ: "Kỳ quái, bọn chúng nghe thấy trong bụng ta phát ra tiếng người nói lại như là không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, chẳng lẽ bọn chúng sớm đã biết cái gì rồi sao?"

Trong đan diền lại truyền ra tiếng cười ha ha của Lý Chi Nghi: "Không có? Không có cái gì? là không có nhìn thấy Trương Tư Đạo, cũng không có nhìn thấy sư huynh đệ khác hả? hắc hắc, kỳ quái, kỳ quái, Trương Thiên Sư không có cùng chúng ta về một đường, các ngươi lại không hỏi lấy một câu? mẹ nó chứ, quả thật là 'khi sư diệt tổ bất tiếu đồ tôn'."

Sở Dịch đột nhiên rét lạnh, rốt cục đã hiểu được tại sao mình lại bất an rồi!

Đêm qua Trương Tư Đạo suất lĩnh hơn bảy mươi long hổ đạo sĩ, cùng với Đường Mộng Yểu truy nã Giác Mãng Ma Tổ, cả đêm không trở về. Hôm nay bọn người Triệu Mộ Chân nhìn thấy bọn họ lại chẳng có hỏi han gì về tin tức của Trương Thiên Sư, ngược lại nóng lòng muốn bọn họ trở lại Huyền Đô Quan, cái này có phần không hợp tình hợp lý!

Mọi người đại chấn, Triệu Mộ Chân sắc mặt trắng bệch, cười lớn: "Đúng rồi, ta...ta vội vã đem Đường tiên tử trở về Huyền Đô Quan, nhất thời... nhất thời... nếu không phải thái ất chân nhân nhắc nhở, ta quả thực đã quên mất... tôn sư của ta, ông ấy.. ông ấy như thế nào lại không có trở về cùng mọi người vậy?"

Lí Chi Nghi 'di' một tiếng, hỏi dồn: "Lại càng kỳ quái a! Triệu chân nhân nhìn thấy ta rồi sao? Chưa hề gặp mặt, như thế nào vừa nghe thấy tiêng snois, lại có thể nhận ra ta là Thái Ất chân nhân? hắc hắc, trừ phi ngươi thực sự có bản lĩnh tiên tri a?"

"ta...ta...ngươi.."

Triệu Mộ Chân nói năng lộn xộn, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ phút chốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng.. nhiều loại thần sắc. Đột nhiên hung quang bạo lộ, như con thú cùng đường hét lớn: "Ác tặc, ta phải giết ngươi, vì thiên sư báo thù!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hưu!" hàn quang chợt lóe, kiếm quang như ánh chớp lóe lên, nhằm thẳng vào cổ họng Sở Dịch.

Sở Dịch nhất thời cả kinh, chỉ nghe thấy tiếng Sở Cuồng Ca quát: "Muốn chết!"

Vừa cất lời nói, hắn thân bất do kỷ tùy thủ vỗ một cái, bích quang ầm ầm bạo vũ.

"Đinh Đinh ĐInh!" Trường kiếm tấc tấc đoạn liệt, phá vách bay ra.

TIếp theo là một loạt tiếng cách lạp lạp vang lên, xương cổ, xương tay, khớp chân, khớp gối... trong nháy mắt cùng vỡ nát, mềm nhũn ngồi phệt xuống tại chỗ, thất khiếu chảy máu, hai mắt lòi ra, kinh hãi khiếp sợ trừng trừng nhìn Sở Dịch. Khuôn mặt đau đớn tới méo mó cả đi.

hai đạo sĩ khác hồn phi phách tán, 'phác thông' một tiếng, cùng quỵ ngay xuống dưới chân Sở Dịch, dập đầu như tế sao, giọng run run nói: "Lí chân nhân tha mạng! Sở thiên đế tha mạng!"

Cùng lúc đó, xa xa tiếng tù và thúc dài, tiếng trống trận vang rền, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng 'giết' vang trời.

Sở Dịch trong lòng kinh di, theo như thanh âm xung quanh, chỉ thấy bóng tuyết cuồn cuộn, tinh kỳ phần phật, hai bên ngang dọc từ đường cái ngõ tắt tầng tầng xuất hiện thiên quân vạn mã, như cuồng triều ập tới.

Hoa tuyết mù mịt phi vũ, Trên các nóc nhà hai bên đường lớn của Chu Tước môn lố nhố vô số đạo sĩ, tăng nhân cao thấp hiện ra, nhắm hướng bọn họ cấp tốc phi tới bao vây, cảnh tượng rất hoành tráng.

Đám kim ngô vệ đội hộ giá chạy tứ tán, chỉ còn lại duy nhất một chiếc xe ngựa đứng im lìm trên con đường lớn nhất thành Trường An này.

Đường Mộng Yểu kinh ngạc chăm chú nhìn hai tên đạo sĩ, cau mày hỏi: "hai vị đạo hữu, rốt cuộc là sao lại thế này?"

Hai gã đạo sĩ tốc tốc phát run, răng đánh lập cập, lắp bắp định nói, chợt nghe tiếng tù và phá vân, một người cao giọng quát lên: "Mau tên đem phản tặc loạn tiễn bắn chết!"

Còn không đợi bọn người Sở Dịch phục hồi tinh thần, tiếng 'sưu sưu' đã vang lên khắp nơi, thiên vạn mũi tên như tinh hà mật vũ, trùng trùng xạ tới.

Hai con tuấn mã lồng lên chạy như điên trong nháy mắt đã bị tạc xạ con nhím, tê rống lên bi thảm, chợt quỵ đảo xuống mặt đất, thùng xe theo quán tính vút xô tới phía trước, ầm ầm đổ lật xuống dưới mặt đường.

"Đốc đốc đốc đốc..."

Mấy trăm mũi trường tiễn lọt vào bên trong xe, sượt ngang qua hộ thể chân khí của Sở Dịch, tức khắc đem hai gã đạo sĩ ghim chặt trên ghế, tiếng kêu của chúng như heo bị chọc tiết vậy.

Phản tặc? Sở Dịch hoang mang kinh hãi, những người này không hỏi đầu đuôi, liền khiến bọn họ vào chỗ chết, chẳng lẽ lại ngộ nhận bọn họ thành yêu ma phản tặc?