Dịch và edit: PUPANDA

"Hiện tại không phải phu nhân chính hiệu sao?" Dịch Tranh Hoa liếc nhìn Lương Uyên phía trước một cái, ánh mắt rơi trên người Trình Vân lại trở nên ôn nhu, anh giơ tay xoa má bạn nhỏ: "Bạn nhỏ, em còn nhỏ, anh không nỡ."

"Em không còn nhỏ, trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm với những việc mình làm." Trình Vân túm lại tay Dịch Tranh Hoa sờ mặt mình, nắm trong tay, nhẹ nhàng chà xát, "Dịch tiên sinh, em thích anh, rất thích rất thích."

Dịch Tranh Hoa cười cười, học theo ngữ khí của bạn nhỏ, nói: "Anh cũng thích em, rất thích rất thích."

Đối thoại này sao quen ghê, cùng một nơi, lần trước là cho rằng nói đùa, lần này lại mang theo thật lòng.

Hai người có mùi mẫn nữa, 10 mấy phút cũng liền đến trường học, lúc xuống xe, Trình Vân nhào qua, ôm Dịch Tranh Hoa gặm một cái trên môi anh, trực tiếp cắn rách môi anh.

Trình Vân nhìn đôi môi hồng hào của Dịch Tranh Hoa, môi dưới còn rỉ máu, cậu cười hì hì một tiếng, "Dịch tiên sinh, thế này chính là đóng dấu anh, chứng minh anh là người đã có chủ."

Dịch Tranh Hoa nhìn khóe miệng bạn nhỏ cười đắc ý, kéo cậu vào trong lòng mình, hôn mạnh một hơi: "Vậy anh cũng đóng dấu."

Hai vợ chồng cộng lại đã hơn nửa trăm, dưới tình huống còn có người ngoài, ở đây không xấu hổ không thẹn thùng hôn môi, trợ lý Lương một bên đều sắp điên rồi, còn không dám đứng ra quấy rầy.

Chờ hai người mùi mẫn kết thúc, lại 5 phút trôi qua, lúc Trình Vân xuống xe, môi đều sưng, cậu kéo kéo đồng phục, ý đồ dùng cổ áo che chút, nghĩ ngợi, che gì mà che, mình có đàn ông lại không phải chuyện không thể cho người biết, hơn nữa mọi người đều đã biết cậu có đàn ông, vậy cậu còn có gì mà che giấu?

Cậu cứ để môi đỏ như vậy, bình tĩnh đi trên đường.

Số mệnh chính là trùng hợp như vậy, Khương Hòa lần nữa bắt gặp Trình Vân, cậu ta lần nữa bá cổ Trình Vân: "Nè, tiểu Vân Vân, cậu biết chúng ta cũng phải tự học buổi tối chưa?"

Khương Hòa nói xong nhìn mặt Trình Vân, phát hiện môi Trình Vân không đúng lắm, há miệng trợn mắt biểu đạt kinh ngạc của mình, cậu ta chỉ môi Trình Vân: "Đù....nhanh vậy sao? Cậu cưỡng người ta rồi?"

Trình Vân trợn trắng mắt, dùng một loại ánh mắt mới nhìn đã biết chưa thấy sự đời nhìn Khương Hòa, bình tĩnh nói: "Tối qua tớ vừa tỏ tình, Dịch tiên sinh liền đồng ý." Cậu tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cậu đỏ hốc mắt.

"Áu ~ Dịch tiên sinh a...tớ đột nhiên cảm thấy xưng hô này có chút ớn, làm sao đây?" Khương Hòa đầu tiên hai tay ôm ngực, chậc chậc chậc mấy tiếng, sau đó dùng một tay sờ cằm, ti bỉ cười nói: "Không sắc dụ à?"

Trình Vân đi tới trước, nói: "Không."

"Được à nha, tiểu Vân Vân của tớ, không sắc dụ đều có thể thành công, thật không tệ." Khương Hòa vừa nói vừa vỗ vai Trình Vân, cậu ta thật sự cao hứng cho Trình Vân, "Vậy chúc mừng cậu nhá."

"Cảm ơn." Trình Vân cười nói: "Cậu vừa nãy nói gì ấy nhỉ?"

Khương Hòa nghĩ lại mình vừa nói gì, sau khi nhớ ra à một tiếng, "Chính là chúng ta đều phải tự học buổi tối, giờ không phải lớp 12 rồi sao? Nói là muốn giành thời gian nhiều hơn cho học hành....."

"Có thể từ chối không?" Bước chân khoan khoái của Trình Vân lúc nghe tin xong, đều trở nên nặng trĩu, cậu muốn ở cùng Dịch tiên sinh.

Khương Hòa mặt mày vui vẻ lần nữa bá cổ Trình Vân, "Vân Vân, tớ nói mà, hai ta chính là người đồng đạo, hai ta cần gì lãng phí thời gian đó...còn không bằng về nhà tiêu sái vui vẻ...."

"Nghe nói phải để người giám hộ ký tên, mới có thể khỏi cần tự học, tớ cảm thấy tớ sắp toang....ba mẹ tớ anh tớ đều sẽ không ký tên cho tớ...."

Trình Vân nhìn Khương Hòa một cái, bình tĩnh nói: "Ồ, vậy chúng ta không phải người đồng đạo, Dịch tiên sinh sẽ ký tên cho tớ, còn có, tớ về nhà là vì học hành, tối qua Dịch tiên sinh còn dạy bù cho tớ....."

Khương Hòa vẻ mặt chấn kinh, cậu ta cảm thấy Trình Vân đã bỏ rơi cậu ta, quá đáng hơn là để cẩu độc thân như cậu ta ăn cẩu lương, lương tâm Trình Vân sẽ không đau sao?

Trình Vân nhìn vẻ mặt của Khương Hòa cảm thấy rất mắc cười, nhưng vẫn nhịn không cười, cậu nói: "Tiểu Khương Hòa của tớ, cậu đi cầu anh cậu xem, anh ấy thương cậu như thế, sẽ ký tên cho cậu thôi."

Sau khi Trình Vân về nhà nói chuyện này cho Dịch Tranh Hoa, anh nghĩ rồi liền đồng ý ký, kết quả cuối cùng chính là hai người Khương Hòa và Trình Vân đều không cần đi tự học, cũng không biết Khương Hòa đã dùng cách gì, càng không biết Khương Hòa về nhà là chơi, hay học.

Dù sao Trình Vân là về nhà học hành.

Hai người buổi tối sau khi ăn cơm xong, Dịch Tranh Hoa liền về phòng dọn dẹp tủ quần áo, còn đặc biệt dọn ra một ngăn tủ, dùng để đựng quần lót của bạn nhỏ, Trình Vân rất cao hứng về phòng dọn đồ, treo từng món đồ ở bên cạnh đồ của Dịch tiên sinh.

Trình Vân nhìn quần áo hai người treo cùng nhau, cười tươi rói.

Chờ sau khi hết thảy đều thu xếp xong, Trình Vân ôm cặp của mình, theo Dịch tiên sinh đến thư phòng, giống tối qua xem sách học bài trên cái bàn kia. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

"Dịch tiên sinh, tối qua có tấm card, anh thấy chưa?" Trình Vân phát hiện trên bàn rất sạch sẽ, lại đứng lên nhìn bàn của Dịch tiên sinh, cũng không thấy, tiếp tục hỏi: "Sẽ không mất rồi chứ."

Dịch Tranh Hoa lật văn kiện ra, tháo nắp bút máy, nói: "Thấy rồi."

Trình Vân nghi hoặc nhìn anh: "Vậy đâu rồi ạ?"

"Anh cất rồi." Dịch Tranh Hoa nói mà đầu cũng không ngẩng lên: "Tặng cho anh, còn muốn đòi lại?"

Trình Vân à một tiếng, nói thấp giọng hơn: "Vậy trái tim cho anh cũng không thu lại được." Lời này như đang lẩm bẩm tự nói.

Dịch Tranh Hoa không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Cái gì?"

Trình Vân giở sách ra, nói: "Không gì, em làm bài đây."

Dịch Tranh Hoa cười cười, "Làm cái mình biết trước, không biết thì khoanh tròn, lát nữa anh giảng cho em."

Trình Vân đè đè sách, "Dạ."

Sau đó hai người bắt đầu tự làm việc của mình, lúc Trình Vân sắp kết thúc bài tập, di động của Dịch Tranh Hoa reo lên, là Chu Vân Thu gọi đến.

"Con trai, hiện tại không bận đi?" Chu Vân Thu vào lúc điện thoại vừa kết nối, liền nói, nghe ra có chút hưng phấn, xem ra là có chuyện vui gì đó.

Dịch Tranh Hoa sợ quấy rầy Trình Vân làm bài tập, cầm di động ra khỏi thư phòng, trực tiếp về phòng ngủ của mình.

"Dạ, sao vậy?" Dịch Tranh Hoa hỏi.

"Khụ khụ khụ....con có phải thích con dâu của mẹ không, đã tỏ rõ tâm ý rồi hả?" Chu Vân Thu cân nhắc trước rất lâu, mới mang theo hưng phấn hỏi.

Dịch Tranh Hoa trầm mặc mấy giây, mới nói: "Phải."

"Ai ui, thích nhau là chuyện tốt a!" Chu Vân Thu nghe xong như hưng phấn hơn, bà nói: "Chúng ta có cần ăn bữa cơm với Trình gia không? Trước tới nay đều chưa chính thức ăn cơm, giờ tình cảm đã định, cơm cũng phải ăn chứ?"

Dịch Tranh Hoa kỳ thực là có chút đắn đo, Trình Vân còn nhỏ như thế, cả đời này liền xác định, sẽ quá sớm không? Dẫu sao anh đã 32 rồi....

Anh nghĩ ngợi, nhịn không được nói: "Mẹ, tuổi của bọn con chêch lệch có quá lớn không, như vậy đối với em ấy không công bằng."

Chu Vân Thu nghe xong thu lại vẻ tươi cười, ngữ khí cũng đàng hoàng nghiêm túc hơn: "Lúc đầu khi quyết định đăng ký kết hôn, con cũng không phản đối a...."

Dịch Tranh Hoa đương nhiên sẽ không nói với bà hai người họ định sau 1 năm thì ly hôn, mím môi không nói chuyện.

Chu Vân Thu thở dài, nói: "Thôi thôi.... mẹ không hỏi nguyên nhân nữa."

"Con trai à, trong tình cảm đâu ra gì mà công bằng hay không, con 32 năm mới rung động một lần như vậy, mặc kệ tuổi tác, cố gắng trân trọng, đối tốt với thằng bé....."

Dịch Tranh Hoa cảm thấy mình có chút quá mức cố chấp, giống như mẹ nói, tình cảm đâu có gì công bằng hay không? Nhưng anh sợ bạn nhỏ là nhất thời xung động.

Dịch Tranh Hoa đáp ứng mẹ, anh chính là bởi vì quá trân trọng Trình Vân, sợ cậu hối hận, mới luôn đắn đo, thực ra có lẽ, Trình Vân đã vì đoạn tình cảm này bỏ ra rất nhiều, tối thiểu luôn là Trình Vân chủ động, thậm chí đều đã nói với mẹ mình.

Dịch Tranh Hoa về thư phòng, Trình Vân có chút chột dạ, cậu nhìn sắc mặt Dịch Tranh Hoa, hỏi: "Sao thế?"

Dịch Tranh Hoa cười nói: "Mẹ gọi đến, nói chúng ta nếu đã xác định quan hệ, nghĩ hai nhà có thể cùng ăn bữa cơm."

Trình Vân chậm rãi đứng lên, hỏi: "Dịch tiên sinh không bằng lòng sao?"

"Không phải không bằng lòng, là sợ....." Dịch Tranh Hoa thở dài, nói: "Thôi, bạn nhỏ đều đã chủ động vậy, anh nghĩ nhiều thế nữa há không phải có lỗi với tâm ý của em, bạn trai nhỏ của anh."

"Dịch tiên sinh của em....." Trình Vân cười cong mắt, nhìn đặc biệt đẹp. "Thật sự thích anh lắm...."