"Hình như lúc trước tôi đã nói qua, nếu muốn tôi suy xét vụ kiện tụng của Càn An, hẳn cô biết phải làm như thế nào?"
Chóp mũi hai người chỉ cách nhau vài centimet. Hung cái gì hung? Sở Dung liếm môi, người đàn ông này thật đúng là -- Không có tình thú. Sở Dung thấp thấp "À" một tiếng, thả tay xuống dưới. Thôi, lần này bỏ qua cho anh ta. Bên trong ánh mắt Lục Trạch Nhất không có một tia dao động, cô ngửa đầu, căn bản nhìn không ra anh đang có cảm xúc gì. Hừ, sớm muộn gì có một ngày, mỗi giây anh đều ước cô ôm lấy anh. "Đi thôi," Lục Trạch Nhất lãnh đạm nói, "Tôi đưa cô về nhà." Sở Dung không nhúc nhích, cô hỏi: "Chẳng lẽ tôi lớn lên nhìn khó coi lắm sao?" Bằng không một chút phản ứng anh cũng không có. Lục Trạch Nhất không trả lời. Mặt anh nửa tối nửa sáng, ánh sáng đèn đường đem bóng hai người dây dưa với nhau. Bỗng nhiên Sở Dung cảm thấy hối hận khi hỏi vấn đề này, cô túm góc áo anh, nói: "Anh đưa tôi về nhà đi." Lục Trạch Nhất hỏi: "Cô hiểu tôi sao?" Hả? Sao đột nhiên gia hỏa này lại hỏi vấn đề nghiêm túc như vậy? Thanh âm Lục Trạch Nhất rất thấp, trong ánh mắt đen nhánh nhìn không ra một chút tình cảm nào: "Tôi là người thế nào, một chút cô cũng không hiểu." Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sở Dung nuốt nuốt nước miếng, tư thế này, ánh mắt này...... Anh, thật đáng sợ. "Sở Dung, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô muốn làm cái gì." Lục Trạch Nhất nheo mắt, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng. "Bất quá cô cũng chỉ muốn tôi phụ trách vụ án của công ty Càn An, hoặc là đối với tôi nổi lên lòng hiếu kỳ." Lục Trạch Nhất hút điếu thuốc, bình thản nói: "Nhưng cô căn bản không biết, dưới lớp da của mỗi người, rốt cuộc ẩn dấu dạng linh hồn gì." Cô xác thực không biết. Nhưng cô biết "Đẹp túi da nghìn bài một điệu, thú vị linh hồn trăm dặm mới tìm được một".* Có nghĩa là: Hình dáng bên ngoài nghìn người như một, nhưng linh hồn thú vị tốt đẹp thì lại mất một khoảng cách xa mới tìm được một người. Những lời này rất nổi danh, hình như là Vương Tiểu Sóng viết. Sở Dung nói: "Anh chính là Lục Trạch Nhất." Ngón tay anh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, màu đỏ tươi của tàn thuốc trong bóng tối lập loè. Lục Trạch Nhất cúi đầu, không chớp mắt nhìn cô, mở lời: "Tôi không tốt đẹp như trong lời đồn, sạch sẽ như vậy." Không biết thứ bị vỡ ở đáy lòng, cô còn nghe thấy tiếng vang, Sở Dung cảm giác được tiếng tim mình đập ngày càng nhanh. Phanh phanh phanh. "Tôi khuyên cô, thu hồi những ảo tưởng không đáng có đấy đi" Ánh mắt Lục Trạch Nhất bình thản, lại rít một hơi thuốc, nói, "Tốt nhất cô nên bảo trì khoảng cách an toàn với tôi, như vậy đối với cô mới có lợi." Sở Dung nhìn anh, ánh mắt nhìn mãi không dứt. "Tại sao phải bảo trì khoảng cách?" Cô vươn tay đi, thoải mái bắt lấy tay áo anh: "Nếu là tôi thì sẽ không đâu?" Màu trắng của khói thuốc bay lên không trung. Kỳ thật Sở Dung không thích mùi thuốc lá cho lắm, nhưng rất kỳ quái, mùi thuốc lá trên người Lục Trạch Nhất một chút đều không khó ngửi, thậm chí cô còn muốn xích gần anh để ngửi cái mùi này. Không được không được, ý tưởng này thật sự là quá mất mặt, quá khó để mở miệng. Lục Trạch Nhất nhìn cô chằm chằm, cằm bạnh ra. "Anh cho rằng chỉ cần mình rít điếu thuốc là có thể dọa được tôi sao?" Sở Dung hừ cười một tiếng, "Sao có thể?" Làm ơn, cô là ai, là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất, lợi hại nhất cái phố Hoa Dung này! Nói giỡn, nói ra có thể hù chết anh! "Chắc anh không biết, con người của tôi chỉ thích lội ngược dòng mà lên." Sở Dung nói: "Như vậy, trước tiên anh cứ nhận vụ án của Càn An, chuyện khác về sau chúng ta lại nói." Chỉ cần anh tiếp nhận vụ án, vậy cô có thể không chút khúc mắc đại triển thân thủ, bằng không nếu cô không cẩn thận thật sự chơi quá trớn thì phải sao bây giờ? Lục Trạch Nhất vẫn chăm chú nhìn cô không chớp mắt, đến lúc Sở Dung khẩn trương đến mức không chịu nổi, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, nói: "Tôi còn phải đưa cô về nhà." Trời ạ. Một giây trước còn nghiêm túc như hoàng tử nhỏ u buồn, giây tiếp lại biến thành như vậy? Tâm đàn ông đúng là sâu như đáy biển. Thấy Lục Trạch Nhất muốn đi, Sở Dung lập tức bước nhanh tới một bước, chặn trước mặt anh: "Từ từ." "Hửm?" "Vấn đề tôi vừa mới hỏi anh vẫn chưa trả lời mà." Nhưng cô nhớ rất rõ ràng. "Vấn đề gì?" Vị đại luật sư này quả thực có bệnh dễ quên. Sở Dung cực kỳ nghiêm túc, từng câu từng chữ hỏi: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi rất xinh đẹp sao?" Âm cuối vừa dứt, bụng cô thức thời tạo ra âm thanh kỳ quái. "Cô......" Tươi cười trên mặt Sở Dung dần dần cứng đờ. Lục Trạch Nhất: "Cô cảm thấy thế nào?" "Tôi, buổi sáng tôi đi tìm anh, sau đó buổi chiều lại phải dọn dẹp văn phòng, rất vội nên......" giọng nói Sở Dung càng ngày càng nhỏ: "Nên không ăn cơm." A! Tiếng vang khi nãy cũng quá lớn! Ngại quá đi mất...... Tai Sở Dung nóng lên, chỉ có thể giả vờ trấn định đề nghị nói: "Nếu không trước tiên chúng ta đi ăn bữa khuya đi." Tuy rằng cô không mang tiền. Lục Trạch Nhất cười nhìn cô. "Anh lại cười nhạo tôi!" "Muốn ăn cái gì?" Lục Trạch Nhất cài lại nút áo, kéo tay cô: "Đi thôi, tôi mời khách." -Cửa hàng đồ nướng BBQ. Sở Dung nhìn quanh bốn phía, trong tiệm nhiều người như vậy, nhưng chỉ có Lục Trạch Nhất là mặc tây trang, cộng với gương mặt này, cả người như đang tỏa ra hơi thở cách ly với mọi người xung quanh. "Không thích nơi này?" "Thích, thích, thích!" Sở Dung sợ anh đổi địa điểm, nhanh chóng đáp lại. Cô thích nhất ăn đồ nướng! Lục Trạch Nhất xắn tay áo lên, Sở Dung cầm thực đơn, không chút khách khí bắt đầu gọi món. Di động trên bàn rung mạnh, Sở Dung thả thực đơn xuống, click mở màn hình nhìn thoáng qua. Là Thích Lam. "Tôi ra ngoài tiếp điện thoại." "Ừ." Sở Dung một bên nhận điện thoại một bên đứng dậy đi ra ngoài, xung quanh bàn bàn đều là tiếng cười nói của mọi người, thần sử quỷ sai, Sở Dung quay đầu nhìn lại. Lục Trạch Nhất một mình ngồi chỗ kia, xa như vậy nhìn qua, hình như có chút cô độc. Tựa hồ Lục Trạch Nhất cảm nhận được ánh mắt cô, thấy anh ngẩng đầu lên, Sở Dung lập tức quay đầu đi ra ngoài. Cô thề, vừa nãy cô tuyệt đối không nhìn lén anh ấy! Người bên kia điện thoại kêu một tiếng. Lúc này Sở Dung mới "Ừ" một tiếng. Từ trong điện thoại truyền đến giọng của Thích Lam: "Kêu vài tiếng mới nghe, cậu đang làm gì vậy?" "Đang ăn bữa ăn khuya." "Ăn khuya!" Người bên kia hưng phấn kêu lên, "Ở đâu?" "Nghĩ cũng đừng nghĩ" Sở Dung cúi đầu nhìn cái bóng của mình, cười nói, "Lục Trạch Nhất cũng ở đây." "Hừ, trọng sắc khinh bạn." Sở Dung đứng cách xa cửa một chút, tựa người vào cột đèn bên đường. "Đừng nói cậu nhận nhiệm vụ ấy nhé." Thích Lam nói: "Cậu ngốc rồi sao, nếu thất bại, cái tên họ Trần kia nhất định sẽ khẳng định tìm mọi cách đả kích cậu, không phải cậu không biết, anh ta đã sớm nhìn cậu không vừa mắt." Cô còn chưa nhìn hắn không vừa mắt thì thôi. "Cậu tìm tớ làm gì?" Sở Dung quyết định bỏ qua đề tài này. "Tìm cậu đi ăn khuya." Thích Lam thở dài: "Hôm nay phải phục vụ một bệnh nhân khó tính, khiến tớ chân mỏi lưng đau, đến thời gian ăn cơm cũng không có." Sở Dung "À" một tiếng: "Vậy cậu nhanh ăn đi." Cô xoay người, nhón chân nhìn vào trong tiệm: "Tớ cũng muốn ăn." "Tớ nói cho cậu biết, Lục Trạch Nhất này đặc biệt nguy hiểm, tớ cảm thấy cậu vẫn nên cách xa anh ta một chút." "Đúng đúng đúng, anh ấy quá nguy hiểm." Sở Dung liên tục đáp, một bên bước tới cửa một bên nói, "Anh ấy đẹp trai như vậy, sao có thể không nguy hiểm." Thích Lam: "......" "Tớ vào trước, khi nào có dịp chúng ta lại nói." Nói xong lời tạm biệt với Thích Lam, Sở Dung mới bước vào trong tiệm. "Oa, nhanh như vậy," Sở Dung đem điện thoại thả lại trong túi, "Tôi vừa trở về, đã có đồ ăn?" "Không phải lúc ở bên ngoài cô vẫn luôn nhìn vào đây sao?" Lục Trạch Nhất chọc thủng lời nói dối của cô. Sở Dung cong cong đôi mắt, gật đầu: "Xem ra anh vừa mới nhìn tôi, bằng không sao biết được?" "Ngụy biện," Lục Trạch Nhất liếc mắt nhìn điện thoại của Sở Dung, hỏi: "Nam hay nữ?" "Nam," Sở Dung mở đôi mắt, cười hì hì nhìn anh, "Như thế nào, anh ghen sao?" Lục Trạch Nhất ngẩng đầu, lẳng lăng nhìn cô, không trả lời. Sở Dung chuẩn bị chuyển động tác đành phải dừng lại, chỉ còn cách ngoan ngoãn làm sáng tỏ: "Là nữ." Lục Trạch Nhất thu hồi ánh mắt. Nhà hàng nướng BBQ ăn quá ngon, quả thực là mỹ vị nhân gian. Sở Dung âm thầm nhớ tên kỹ cửa hàng, quyết định lần sau bồi thường Thích Lam, mang cô nàng đến nơi này ăn thử một lần. "Anh thường xuyên đến đây sao?" Sở Dung hỏi. Đồ ăn đã nhanh chóng ăn xong, hai người rảnh rỗi ngồi nhặt đậu tương ăn. "Thỉnh thoảng." Lục Trạch Nhất nói. Hừ, gạt người, thực đơn không cần nhìn cũng biết rõ có món gì trong đó, rõ ràng là khách quen. Một lát sau, Sở Dung ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên mở miệng: "Từ từ." Động tác Lục Trạch Nhất dừng lại. Trên tay anh đang cầm một hạt đậu, Sở Dung nhặt hạt tiêu bên cạnh đi, nói: "Bây giờ thì được rồi." Lục Trạch Nhất: "......" Sở Dung lại ăn thêm hai hạt, rốt cuộc cũng cảm giác được điểm không thích hợp. "Sao anh lại không ăn?" Hình như anh đã giữ động tác này một lúc lâu? "Bị điểm huyệt rồi sao?" Cô cười. Lục Trạch Nhất đem hạt đậu trên tay bỏ vào trong miệng, nói: "Chắc là vậy." Ai ui, còn có hài hước tế bào. Rốt cuộc hai người cũng xử lý hết đống đồ ăn trên bàn, Sở Dung xoa xoa tay, lười biếng tựa lưng vào ghế: "No quá." Cô gật gật đầu, lại bỏ thêm câu: "Thật hạnh phúc." Có thể ăn ngon, quả thực là việc hạnh phúc nhất trên thế giới. Lục Trạch Nhất lấy ra cây bút máy, không biết đang viết cái gì trên giấy, cuối cùng cũng giơ tay đem đồ vật đưa cho Sở Dung. Sở Dung tiếp nhận. Đó là một tấm danh thiếp, nhưng trên mặt lại viết thêm một dãy số. "Trên danh thiếp là số điện thoại văn phòng" Lục Trạch Nhất bình thản nói, "Ở dưới là số điện thoại riêng của tôi." "A!" Sở Dung kinh hỉ kêu lên, "Vậy nên anh chấp nhận rồi sao?" Lục Trạch Nhất đứng dậy, đi về phía trước đi trả lời: "Tính tiền." Hừ, lừa đảo, còn chống đối. Sở Dung nhanh chóng nhập một chuỗi con số vào di động, quay số gọi đi. Một lát sau, bên kia rốt cuộc cũng nhận máy: "Việc gì?" Sở Dung cười tủm tỉm hỏi anh: "Anh đang ở đâu?" "Ở phía trước cô." Lục Trạch Nhất đã thanh toán xong, đang quay đầu trở về. Cô đương nhiên biết anh ở phía trước. Sở Dung làm nũng, nói: "Phiền toái anh nói cho người kia một tiếng, bảo bảo đang đợi anh ấy, nói anh ấy mau mau một chút." Lục Trạch Nhất cảnh cáo: "Cô nói chuyện cho tốt." Hừ cô càng không. Sở Dung giả vờ như không nghe thấy, hương tới bên kia hôn chụt một cái vang cả tiếng, nhanh chóng cắt đứt điện thoại. Lục Trạch Nhất: "......" Sở Dung đắc ý dào dạt thả điện thoại vào trong túi. Một bước. Hai bước. Ba bước. Trong nháy mắt anh đã đứng lại trước mặt cô, Sở Dung nhanh chóng nhảy dựng lên. "Anh tới rồi," Cô ngửa đầu cười nói: "Chúng ta về nhà đi." Tay Lục Trạch Nhất nắm lại, động tác nhỏ đến mức khó phát hiện. "Ừ." Tác giả có lời muốn nói: Vì cái gì khiến cô trở nên đáng yêu như thế, vì tình yêu sao, vì trách nhiệm sao? Sở Dung: Không, vì cần tính phúc.-------Đoạn cuối ban đầu là như thế này Spoil tên chương 8: Rất muốn tiên sinh ôm một cái