Ngày hôm sau.
Sở Dung mới bước vào cửa công ty, đã nghe thấy phải họp khẩn cấp. “Chắc hẳn mọi người đều biết, công ty Khải Tiến sao chép thiết kế của công ty chúng ta.” Nghê Duyệt là quản lý bộ kế hoạch, cô đứng trước cửa phòng họp, mở lời: “Hôm nay tôi gọi mọi người vào đây, bởi vì chúng tôi phát hiện được, công ty Khải Tiến không chỉ sao chép đồ họa và cốt truyện của chúng ta.” Phía dưới vừa nghe xong, lập tức xôn xao hẳn lên. Sở Dung không chớp mắt nhìn Nghê Duyệt đứng bên cạnh bảng chiếu. Mới đầu công ty Khải Tiến ra mắt trò chơi không chỉ giống phụ đề, trang bị trò chơi, hiệu ứng, ngay cả nhiệm vụ và quà mới cho tân thủ cũng giống nhau đến lạ. Ngày hôm qua Lục Trạch Nhất có nói, sao chép cùng ăn cắp không giống nhau, có ý gì? “Trò chơi bọn họ mới thiết kế, cùng trò chơi trong tay chúng ta, phương án thiết kế giống nhau như đúc." Ánh mắt sắc bén củaNghê Duyệt thong thả lướt qua mọi người trong phòng: “Tôi đã để tài liệu trước mặt, mọi ngươi có thể xem thử.” Kế hoạch mới sao có thể giống nhau như đúc?! Sở Dung nhanh chóng mở văn kiện. “Trò chơi này công ty chúng ta vẫn chưa đưa ra thị trường, nói cách khác, nó chỉ là một phần mềm mô phỏng, không phải ai cũng có thể lấy được.” Giọng nói Nghê Duyệt lạnh băng, ngữ điệu âm trầm hỏi: “Nhưng tại sao, nó lại xuất hiện ở công ty Khải Tiến?” “Có lẽ tất cả mọi người đều đã ký hợp đồng bảo mật lao động,” Nghê Duyệt khoanh tay trước ngực, nói, “Chuyện này nếu bị truyền ra bên ngoài, nghiêm trọng đến thế nào chắc mọi người đều hiểu.” Thì ra hôm qua ý Lục Trạch Nhất muốn nói chính là việc này! Trên pháp luật, những trò chơi online tuy không được luật pháp bảo hộ khi không có thông số chính xác, nhưng đánh cắp bí mật thương nghiệp thì lại là một việc khác! Trời ạ! Người đàn ông này quả thực nói như thần! Trong mắt Sở Dung bắn ra tia lửa, mẹ nó, thế này cũng quá soái! Lần đầu tiên cô bị vẻ đẹp trai của người đàn ông này dọa tới mức run tay! “Bên Khải Tiến đã tranh thủ liên hệ luật sư, chúng ta không thể ngồi chờ chết, để bọn họ đi trước một bước.” Nghê Duyệt ngửa đầu, thanh âm trầm ổn chấn định lòng người: “Tôi mặc kệ vị nào ở đây để lộ bí mật giả, làm phiền người đó trở về nói cho ông chủ của mình.” “Việc kiện tụng này, công ty Càn An nhất định sẽ thắng.” “Tôi sẽ tới thu phục Lục Trạch Nhất.” Sở Dung bỗng dưng lên tiếng. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người Sở Dung. Cô khép lại văn kiện trong tay, một tiếng "Bang", kiên định nhìn Nghê Duyệt, gằn từng chữ: “Nghê tỷ yên tâm, em nhất định sẽ thuyết phục anh ta làm luật sư cho công ty chúng ta.” “Lục Trạch Nhất nổi tiếng khó gần.” Người đàn ông ngồi đối diện Sở Dung mở lời: “Phí thời gian đi đoạt luật sư của Khải Tiến, còn không bằng chính chúng ta chuẩn bị tốt bằng chứng, tìm trong ngành một luật sư ngang ngửa Lục Trach Nhất.” “Ai là người ngang ngửi với anh ấy.” Sở Dung hừ cười một tiếng: “Trần Á Nam, nếu lần này thua kiện, chính là đánh vào mặt Càn An, trước mặt tất cả mọi người, anh có dám nói chắc chắn không?” Người đàn ông nhìn Sở Dung, không hé răng. Hai người đã nhiều lần nhìn nhau không vừa mắt, mọi người ở đây nhìn hoài cũng quen. “Sở Dung nói không sai,” Nghê Duyệt tự hỏi trong chốc lát, nói, “Cho nên lần này chúng ta phải cố gắng dành giật cơ hội.” “Trần Á Nam anh đi tìm một luật sư tinh anh, nói cho anh ta sẵn sàng mọi lúc cho vụ kiện lần này, về chuyện tiền bạc không thành vấn đề.” “Sở Dung ——” Sở Dung nghe được tên của mình, lập tức mong chờ mở to hai mắt. “Em mang theo mấy người trong tổ, hoàn thành tốt trò chơi còn đang dang dở.” “Vì cái gì?” Sở Dung buột miệng thốt ra, “Em có thể thu phục Lục Trạch Nhất." "Tính cô quá nóng nãyt".Ngồi ở bên cạnh một cô gái lắc lắc đầu, âm điệu nâng lên tám quãng, “Quá khó, quá khó.” “Các người không thể nghi ngờ năng lực của tôi.” Sở Dung đứng lên, nói, “Nếu không mời được Lục Trach Nhất, tôi sẵn sàng từ chức.” Phòng họp yên tĩnh gẳn lại. Nghê Duyệt cười một tiếng, nói: “Em xem, em chính là quá xúc động.” “Lục Trạch Nhất có tiếng mặt lạnh, cô như vậy mà đi, nhất định sẽ không thành.” Cô gái bên cạnh mở lời, “Nghê tỷ, vẫn để cho em đi thôi.” “Tôi cùng Lục Trạch Nhất từng có giao tình.” “Em?” Lúc này Nghê Duyệt mới nhìn thẳng vào mặt Sở Dung. Mặc kệ, căng da đầu cũng phải giành được! Về công về tư, xét cả hai đều không thể giao cho người khác. Sở Dung móc di động ra, click mở album, phóng đại một tấm hình cho mọi người xem. Cô thề, cô tuyệt đối không phải cố ý! Bức ảnh này là ngày hôm qua Sở Dung nhân lúc ăn cơm, chụp trộm. Hừ, ai kêu anh đẹp như vậy! Nghê Duyệt nhấp miệng, cẩn thận suy xét. Kim đồng hồ nhích qua từng giây, Sở Dung gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, không cho hai mắt của mình xuất hiện chút sơ hở. “Được, vậy em đi.” Nghê Duyệt cầm văn kiện lên, gật đầu nói: “Dù sao chúng ta có hai con đường, những người còn lại cố gắng làm việc, tranh thủ cuối tuần giáo bản kế hoạch cho tôi.” Cô ta dừng lại, cường điệu: “Chúng ta phải nhanh chóng tung ra trò chơi ra thị trường trước Khải Tiến.” Sở Dung nhẹ nhàng thở ra, thu thập đồ đạp, bắt taxi, nhanh chóng hướng tới văn phòng Lục Trạch Nhất. Ai biết mới vừa đi vào cửa, đã được tiếp tân báo cho hôm nay Lục Trạch Nhất không đi làm. “Cái gì?” Sở Dung nhíu mày, “Làm sao có thể?” “Là thật sự,” tiếp tân xin lỗi cười cười, nói, “Lục tiên sinh có khả năng hôm nay sẽ không tới.” “Anh ta đi đâu vậy?” “Cái này...... Là vấn đề riêng tư......” “Lục Trạch Nhất là bạn trai của tôi,” Sở Dung vỗ vỗ mặt bàn, gằn từng chữ, “Tôi đây là kiểm tra hợp pháp.” Đèn đỏ rượu lục. Gia hỏa này nhìn thanh lãnh đến thế, không dính bụi trần, lại đến loại địa phương này? Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. Sở Dung mặc một chiếc váy đỏ lộ vai, mắt khói môi đỏ, ngả ngớn ở trong đám người. Cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ, rốt cuộc tiếp tân cũng nói ra buổi tối Lục Trạch Nhất sẽ xuất hiện ở đâu, thật làm cô mỏi mắt trông chờ. A, Sở Dung đứng lại, nhìn xem cô phát hiện ra bảo bối gì? Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang ngồi ở trong một góc sô pha, thân thể anh nghiêng về phía trước, trong tay cầm một văn kiện. Hơi thở thanh lãnh cấm dục vây xung quanh anh, ánh đèn flash chiếu vào người anh, cùng với sự ồn ào xung quanh hoàn toàn không hợp nhau. Từ từ. Đôi mắt Sở Dung sáng rực, trời ạ, tim gan cô cồn cào, đau đầu đã biến mất không giấu vết! Mặt này, tư thế này, quần áo này, sự tương phản này—— Sở Dung hưng phấn lấy ra di động, chuẩn xác nhanh chóng mở phần mềm chụp ảnh, đối với người đàn ông phía trước chụp lại vài tấm. Quá kinh hỉ quá ngoài ý muốn, kế hoạch cô mới nghĩ ra cũng không cần! Hành động của Sở Dung bỗng nhiên dừng lại, gót chân xoay tròn nửa vòng, hung hăng nắm tay người kia. Người này cô chưa từng gặp. Trong lòng bàn tay người đàn ông giấu một mảnh vải, Sở Dung thẳng lăng lăng nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Anh là đồng bọn của đám người ở trong bụi cỏ?” “Buông tay!” “Ai sai các anh tới?” Người đàn ông không nghĩ tới Sở Dung lớn tiếng như vậy, hắn nâng canh tay, đánh vào mặt Sở Dung. Mẹ nó. Sở Dung nhanh chóng khom lưng tránh thoát, tùy tay cầm lấy chai bia bên cạnh, “Bang” một tiếng, chuẩn xác nện trúng đầu người đàn ông! “Đánh người không vả mặt, lời này đã nghe qua chưa?” Mẹ kiếp, thứ khiến cô tự hào chỉ có khuôn mặt này! Huống chi, mấy giờ trước cô mới đắp xong mặt nạ, há có thể để cho loại này làm dơ! Sở Dung đem mảnh vải trên đát nhặt lên, ngửi ngửi, quả nhiên là thuốc mê. “Ngay cả việc này cũng lấy ra dùng?” Sở Dung cười lạnh, “Anh có biết tôi là ai không?” Người đàn ông sờ đầu chính mình, cả bàn tay đều là máu Động tĩnh hai người làm ra thật sự quá lớn, mọi người tự giác cách xa, bày ra vẻ mặt kịch vui nhìn bọn họ. Hỏng rồi, cô lại có phản xạ điều kiện, quên mất đại sự..... Phía sau lưng có một ánh mắt sắc bén bắn lại đây, Sở Dung giật giật lỗ tai, bỗng nhiên cười quyến rũ, đem gót giày cao gót dẫm lên chân người đàn ông, dùng sức vặn vẹo. “Này, đại thúc,” Sở Dung nhỏ giọng "Đến tôi anh cũng đánh không lại, quá mất mặt.” Trong nháy mắt người đàn ông bị chọc giận, hét to một tiếng, nâng cánh tay hương về phía Sở Dung! Một chút ý tứ tránh đi Sở Dung cũng không có, cực kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một giây. Hai giây. Tiếng gió sắc bén xẹt qua lỗ tai cô, lại mở mắt ra, một bàn tay lướt qua mặt cô. Cô đánh cuộc thắng. Đôi mắt Sở Dung đỏ hoe nhìn người đàn ông bên cạnh, ủy khuất chỉ vào người đàn ông khi nãy, lớn tiếng nói: “Lục Trạch Nhất, anh ta khi dễ tôi!” Lục Trạch Nhất lãnh đạm nói: “Tôi đã cảnh cáo anh.” Cảnh cáo? Sở Dung vô hại chớp chớp mắt, cảnh cáo cái gì? Ánh mắt người đàn ông gắt gao gắn Lục Trạch Nhất, sau lưng hắn đã ướt đẫm. Không được, không thể để hắn nói nhiều hơn một câu. Sở Dung nhấp nhấp miệng, nếu như để đại luật sư này phát hiện ra khi nãy mình vừa chọc giận anh ta, liền không xong. Sở Dung hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Tôi không có việc gì, anh để hắn đi đi.” Lục Trạch Nhất vẫn không nhúc nhích. Sẽ không bị phát hiện chứ. Sở Dung túm lấy tay áo anh, nói: “Nhìn anh thật hung dữ.” Lục Trạch Nhất cúi đầu nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng buông ra tay. Sở Dung nhẹ nhàng thở ra, còn may còn may, thiếu chút nữa bị bại lộ. Hình như người đàn ông kia một câu cũng chưa nói, Sở Dung hất cằm lên, phỏng chừng đã bị cô đánh sợ. Người đàn ông biết điều lui ra, nhanh chóng biến mất ở biển người. Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, chai bia vỡ dưới chân đã được phục vụ thu dọn. Lục Trạch Nhất kéo cô vòng qua đám người, đi tới một nơi yên tĩnh. “Tại sao cô không né? “Lục Trạch Nhất hỏi. Đủ mọi màu sắc chiếu vào mặt Sở Dung, cô ngửa đầu cười hì hì, lớn tiếng nói: “Anh nói cái gì tôi nghe không rõ!” “Sao cô lại ở đây?” Sở Dung dựa lưng vào tường, nhón chân trả lời: “Tới gần một chút!” Trong mắt Lục Trạch Nhất sáng tối đan xen, anh cúi đầu, chậm rãi cong lưng. Sở Dung tìm đúng cơ hội, nhanh chóng hôn một cái vào má anh. “Được, nói đi.” Anh lãnh đạm nói, “Sao lại không tránh.” Hả? Một chút lúng túng cũng không có? Sở Dung nhón chân, thân mật vòng tay qua cổ anh, mở lời: “Bởi vì tôi biết anh ở phía sau tôi.” Cô hừ ra một tiếng, chắc chắn nói: “Dù sao anh cũng sẽ ra tay bảo vệ tôi.” “Cô đừng hồ nháo.” Không sai không sai, chính là loại cảm giác này! Sở Dung không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, tế bào toàn thân đều hưng phấn hắn lên! Trời ạ, cảm hứng quá mãnh liệt!!! Cuối cùng cũng nghĩ ra phương án mới cho kế hoạch! Người đàn ông này quả thực chính là phúc tinh của cô! Lục Trạch Nhất phát hiện cô đang thất thần, anh giơ tay gõ nhẹ vào trán cô, mới chậm rì rì đứng dậy. “Nói đi, tới đây làm gì?” “Kiểm tra.” “Được,” anh cười khẽ một tiếng, “Vậy cô nói cụ thể xem.” Lục Trạch Nhất nghiêng người dựa vào bên tường, lười biếng kéo cổ áo: “Rốt cuộc muốn kiểm tra cái gì?”---------- Theo tui nhớ tui mớ off hơn 2 tuần thôi, mà truyện của tui đã bị đem đi rao bán 😒😒. Buồn thật sự, đôi lúc tui lười không ra chương nhưng tui có bảo tui drop đâu!!!! ---------Mà hình như tui muốn thông báo cái gì thì đều có chương mới 😂.Tui mà buồn thế này, tết này không có phúc lợi đâuuuu