Editor+Beta: Crashpike
"Được." Sở Dung bày ra vẻ mặt ngoãn ngoãn, đôi mắt lóe sáng chăm chú nhìn anh, "Vậy anh nhanh lên một chút." Cô còn giả bộ làm nũng quơ quơ cánh tay của mình, lại nói thêm: "Nếu phải chờ lâu quá, em sẽ giận đấy." Lục Trạch Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng "Ừ" ra một tiếng. Sở Dung rụt tay lại kịp lúc. Trước khi hiểu hết được suy nghĩ trong đầu người đàn ông này, cô vẫn nên kiềm chế thì hơn. Bằng không chơi đùa đến nghiện thì phải làm sao bây giờ? Lục Trạch Nhất không nán lại lâu, anh xoay người bước đi. Sở Dung mang theo thắng lợi mỉm cười, văn phòng bùng nổ ngay ngay lập tức khi cánh cửa vừa đóng lại. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Một đồng nghiệp tò mò thò mặt quá hỏi: "Hai người thực sự ở bên nhau?" Sở Dung không đáp lời, cho dù hiện tại chưa ở bên nhau nhưng mà tương lai thì ai mà biết được. "Đúng là soái ca." Một đồng nghiệp khác trong mắt hiện lên hai trái tim nhỏ, hưng phấn che miệng lại, "Trời ạ, so với minh tính trong TV còn đẹp trai hơn!" Hừ, cô đương nhiên biết Lục Trạch Nhất đẹp trai. Mà có đẹp trai thì cũng là của cô. Sở Dung không to không nhỏ ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc bật máy tính, một vấn đề cũng không thèm trả lời. Khi nãy còn không biết là ai ở bên kia nói mát cô đâu đấy. Sở Dung không cần nhìn mặt cô nàng cũng biết, ngồi ở đây đã có thể cảm nhận được người bên cạnh đang kìm nén sự tức giận của mình. Cô không ngừng di con chuột, người bên cạnh Phí Nhạn Tình trong lúc nhất thời không có động tĩnh, một lát sau, cô ta mới hỏi: "Hai người thật sự yêu nhau sao, tôi thấy hình như ánh mắt Lục Trạch Nhất rất cao đấy?" Nghe giọng này của cô ta, sao mà chua thế không biết. Sao, coi trọng cô, ánh mắt chính là thấp hử? Hôm nay Lục Trạch Nhất thật sự tới quá đúng lúc, quả thực cho cô đủ mặt mũi. Sở Dung hít hít cái mũi, lúc này mới hiểu rõ cái gì gọi là "Ngầu". "Chúng tôi --" Sở Dung vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy tiếng giày cao gót của Nghê Duyệt. Cô ngoãn ngoãn ngậm miệng. Vừa đúng lúc có thể lừa Phí Nhạn tình thêm chốc lát. Xung quanh rốt cuộc dần dần yên tĩnh lại, bấy giờ chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của tiếng lật giấy. Qua vài phút, chờ Nghê Duyệt vào phòng làm việc của mình, Phí Nhạn Tình lại một lần nữa quay đầu qua đây. Sở Dung đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời, cô nghiêm túc nói: "Chúng tôi không có yêu đương gì cả." "Vậy cái --" "Thật ra tôi cũng không biết." Sở Dung lắc đầu, vẻ mặt buồn rầu nói, "Tôi nói cho cô một bí mật, cô ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết." Phí Nhạn Tình nhanh chóng nghiêng đầu vào sát người Sở Dung, Sở Dung cong cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Hình như anh ấy đang theo đuổi tôi thì phải." Thế nào? Sở Dung tận mắt nhìn thấy vẻ biến hóa trên mặt Phí Nhạn Tình. Bấy giờ Sở Dung mới mỹ mãn lấy văn kiện ra, cười tủm tỉm bắt đầu công việc. Mấy tiếng tiếp theo, tâm tình của cô đều tốt đến mức thái quá. Sau vài giờ, Chung Thừa Nhiên gọi điện thoại cho cô. "Có việc gì?" Sở Dung mới vừa bàn giao xong công việc cho mấy người bên tổ kiểm soát, không biết người bên kia nói cái gì đó, cô đặt đề án trong tay xuống bàn, cầm di động bước ra bên ngoài.-Quán cà phê. Sở Dung một tay chống cằm, một tay cầm muỗng khuấy ly cà phê. "Cậu làm sao vậy?" Sở Dung hỏi. Bộ dáng bây giờ của Chung Thừa Nhiên tràn đầy mệt mỏi, trong mắt còn xuất hiện tia máu, ngay cả râu trên cằm vẫn chưa cạo đi. Trong ấn tượng của Sở Dung, Chung Thừa Nhiên tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng anh ta là loại người luôn chú ý tới hình tượng của mình, tuyệt đối không có khả năng để mình nhìn khó coi thế này mà ra khỏi cửa. Khói trắng của cà phê bay lên, Chung Thừa Nhiên cúi đầu, không mở miệng nói một lời. Sở Dung gõ gõ vào bàn: "Cậu kêu tôi ra đây, chắc không phải muốn tôi ngồi đây nhìn cậu phát ngốc chứ." Chung Thừa Nhiên hỏi: "Khải Tiến thật sự sao chép của Càn An sao?" Nét mặt cậu ta nghiêm túc, giữa mày nhăn lại, Sở Dung suy nghĩ hai giây, ngồi ngay ngắn lại. "Cậu đã phát hiện ra cái gì rồi đúng không?" Chung Thừa Nhiên không phải là người xấu, lúc đi học có tiếng nhiệt tình, chuyện này từ hồi mới vào đại học Sở Dung đã biết. Nhưng đạo bất đồng khó lòng hợp tác*, từ trước tới nay hai người chưa bao giờ lâm vào trạng thái như thế này. (*Giải nghĩa câu: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu" Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, nguyên văn như sau子曰:'道不同,不相为谋' (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu) Câu này có một số cách hiểu như sau:1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng. 2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau. 3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.) Nếu anh ta đã hoài nghi, vậy..... "Tôi chỉ hỏi chút thôi," Chung Thừa Nhiên nói, "Bên cô có chứng cứ không?." Chứng cứ? Sở Dung hừ cười một tiếng: "Tùy tiện chơi thử hai trò chơi đi, nhìn thử xem nhân vật cùng cốt truyện, anh chẳng phải sẽ biết sao?" Chung Thừa Nhiên mím môi "Đến khi mở phiên tòa đầu tiên thì tất cả mọi chứng cớ điều sẽ được giấu kín, việc này chắc hẳn cô biết." Sở Dung nhấp một ngụm cà phê, nói: "Tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng đối với tôi việc công thì phải xử theo phép công." Chung Thừa Nhiên nói: "Cô không tin tôi sao?" Trong mấy việc kiểu này, chỉ có thể chọn tin hoặc không tin mà thôi. Sở Dung lắc đầu: "Đem tình thân ra đây mà nói đối với tôi cũng dụng." Cô vô ý quay đầu ra bên ngoài, ánh mắt chuẩn xác không sai một ly dừng lại trên thân ảnh một người. "Tôi chỉ là cẩn thận." Sở Dung nói. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Lục Trạch Nhất mặc một bộ âu phục màu đen, trên tay còn đang cầm theo một túi nilon. Ngón tay Sở Dung chậm rãi nắm chặt lại. "Tôi thật sự không muốn tổn thương cô...." Giọng nói Chung Thừa Nhiên càng ngày càng xa, tâm tư bây giờ của Sở Dung đều đặt hết vào người đàn ông bên ngoài cửa sổ. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra bộ dạng Lục Trạch Nhất chuyên tâm mua đồ ăn là như thế nào. Ở trong mắt của cô, từ trước đến nay anh luôn là một người đàn ông bí ẩn, hành xử thong dong lại bình tĩnh, giống như chưa bao giờ biết cái gì gọi là hoảng loạn. Nhưng cũng chính là người đàn ông này, cô từng gặp qua bộ dạng anh đứng trong bóng tối hút tuốc, hay bộ dáng lẻ loi dựa vào thân xe- Cùng với, ở trong bóng tối mơ hồ không rõ, anh cùng cô hôn nhau. Lục Trạch Nhất cứ như cảm nhận được thứ gì đó, quay đầu trong nháy mắt, hai nguời bốn mắt nhìn nhau. Thịch thịch thịch. Tim hận không thể đập nhanh hơn nữa. "Cô đang nghĩ cái gì vậy?" Chung Thừa Nhiên giơ tay quơ quơ trước mặt cô, lúc này Sở Dung mới hoảng loạn thu hồi ánh mắt. "Không có gì." "Mấy lời tôi mới nói, cô có nghe không vậy?" Cà phê trong ly Chung Thừa Nhiên không biết từ khi nào đã cạn đáy. Đôi mắt anh ta sáng ngời, không giống Lục Trạch Nhất, tất cả cảm xúc anh đều phơi bày ra bên ngoài, giống như những đứa trẻ thích ngọt vậy đó, đơn thuần như ánh mặt trời. Sở Dung lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Lục Trạch Nhất vẫn đang duy trì tư thế kia, đôi mắt cũng đã hạ thấp xuống. Anh đang đợi cô sao? Sở Dung: "Tôi phải ra ngoài một lát." Nói xong, không đợi Chung Thừa Nhiên trả lời, cô đã đứng dậy rời đi. Cô nhanh chóng đẩy cửa, phía sau chuông gió bởi mới xảy ra va chạm nên phát lên tiếng kêu "Leng keng leng keng". Sở Dung nhanh chóng chạy đến nơi Lục Trạch Nhất vừa mới đứngg ngốc ở đó,thế nhưng nơi đó bây giờ lại không có một bóng người. Đi đâu rồi? Sở Dung nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của anh. Chung Thừa Nhiên cũng vừa lúc đuổi ra tới, hắn hỏi: "Cô tìm cái gì vậy?" "Anh cứ đi về trước đi." "Trời đang mưa, để tôi đưa cô đi." Sở Dung lắc đầu, lại giở thái độ việc công phải xử theo phép công trả lời: "Anh là người của công ty Khải Tiến, hai người chúng ta đi chung thì không tốt lắm." Chung Thừa Nhiên cúi thấp đầu, như chú thỏ con vô hại. Sở Dung nhìn vậy lại thấy không nhẫn tâm, lại nói thêm vài câu: "Vài ngày nữa có thể gọi điện cho tôi." Thật ra Chung Thừa Nhiên lớn lên rất đẹp, đôi mắt vừa to lại vừa đen, lông mi cong vút, mũi cao thẳng, môi đỏ như son. Lúc vừa mới quen biết anh ta, Sở Dung thậm chí còn nghĩ tới mấy thứ thú vị, nếu hoá trang anh ta thành con gái, nhất định có thể khiến cho toàn trường kinh diễm. "Qua mấy ngày nữa, có một bộ phim điện ảnh," Chung Thừa Nhiên hỏi, "Cô có thể đi xem với tôi không?" "Tôi?" Đùa cái gì vậy, hiện tại Khải Tiến cùng Càn An đang trong thời điểm nhạy cảm, hai người bọn họ lại đi xem phim cùng nhau? Sở Dung thật muốn bổ đầu anh ta ra xem trong đó đang chứa cái gì. "Anh trở về đi." Sở Dung vẫy vẫy tay, lấy điện thoại ra, "Tôi còn có việc." Chung Thừa Nhiên thấy thái độ Sở Dung kiên quyết, lại nói: "Mặc kệ Khải Tiến cùng Càn An biến thành bộ dạng gì, chúng ta --" "Biết biết," Sở Dung xua xua tay, thay anh ta nói cho xong hết câu, "Chúng ta vẫn là bạn học." Thấy điện thoại đã kết nối được, Chung Thừa Nhiên chần chờ hai giây, chậm rãi biến mất trước tầm mắt Sở Dung. Đứa nhỏ này lại ăn nhầm cái gì vậy nhỉ? Sở Dung nhíu mày, lúc anh ta quay người rời đi, lại có thể cảm nhận một tia mất mát. Bên kia điện thoại bị cắt đứt. Sở Dung không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt. Lục Trạch Nhất lại dám tắt điện thoại của cô?! Sở Dung gọi lại, tiếng đô vừa vang lên, ở phía sau cô đã xuất hiện một bóng đen. Sở Dung quay đầu nhìn người đang đi tới, mở miệng hỏi: "Sao anh không tiếp điện thoại?" Lục Trạch Nhất bạnh cằm, cường ngạnh ôm lấy bả vai cô, bước nhanh sang bên cạnh. "Anh --" Cách đó không xa là một cái ngõ nhỏ, Lục Trạch Nhất lại đi thêm hai bước, mới buông cô ra. "Anh bị sao vậy?" Lưng Sở Dung chống vào vách tường thô ráp, hỏi. "Hiện tại đang là thời gian làm việc." Lục Trạch Nhất nâng tay trái lên, nhìn đồng hồ, "Em làm gì ở đây?" Trường khí trên người anh rất khác rước đây, cứ như đang nhẫn nhịn việc gì đấy. Sở Dung chớp chớp mắt, nhón chân tiến đến trước mặt anh, cười hì hì hỏi: "Có phải anh đang ghen không?" Thần sắc Lục Trạch Nhất nhàn nhạt, Sở Dung không rõ cảm xúc bây giờ của anh là thế nào. Lại còn hung giữ như vậy! "Người khi nãy là Chung Thừa Nhiên, anh biết hắn ta mà." Sở Dung túm lấy cổ tay áo anh, nói, "Không nghĩ tới Lục đại luật sư lại nhỏ mọn như vậy, em--" Lục Trạch Nhất giơ tay dùng sức đem cô ấn vào trên tường, hung hăng mà đè người xuống. Sở Dung lập tức ngậm miệng, bối rối không có lý do. "Khi nãy anh vừa mới tắt điện thoại của em." Sở Dung hoảng loạn mở miệng "Mấy ngày hôm trước, em cũng không nhận điện thoại của tôi." Anh ái muội ép sát vào người cô, hô hấp tê dại ấm nóng cứ lảng vảng ở bên tai. Sở Dung nhấp môi. Mẹ nó, không được chơi như vậy đâu!! "Khi đó em đang họp." Sở Dung trả lời, khẩn trương nắm chặt tay thành nắm đấm. Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng, dùng trán dựa vào người cô, khoảng cách lại càng thêm ái muội. Sở Dung nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại anh muốn làm gì đây?" Lục Trạch Nhất không trả lời. Sở Dung cứng đờ nâng tay lên, nhẹ nhàng bắt được vải áo trên eo anh. "Anh giận sao?" Lục Trạch Nhất nhấp môi. Ánh mặt trời chiếu vào trên người, Sở Dung đánh bạo muốn ôm lấy anh, lại bị anh gắt gao ấn xuống, không thể động đậy được. "Anh mà giận thì chính ghen." Sở Dung chắc chắn. Lục Trạch Nhất đem đầu đặt trên vai cô, tay thì thủ sẵn trên cổ tay của cô, cứ như bỗng nhiên mất đi hết sức lực, ôm cả cô vào trong ngực mình. Này, đây là làm sao vậy? Tiến độ có phải nhanh quá không? Sở Dung hít hít cái mũi, bỗng nhiên ngửi được một mùi quen thuộc. "Anh uống rượu?" Sở Dung hỏi. Trời ạ, đang ban ngày ban mặt, Lục Trạch Nhất cư nhiên -- "Xảy ra chuyện gì?" Sở Dung lại hỏi. LụcTrạch Nhất không có phản ứng nào, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng khung gian xung quanh mình đang dần thu hẹp lại. "Anh có biết người anh đang ôm là ai không?" Trái tim cô bây giờ chỉ chờ chực nhảy ra ngoài. Máu ở trong người như muốn chả ngược, hiện tại Sở Dung như đang phát sốt, cả người cứ hâm hẩm. Giọng cô như phát run, lại nói: "Em, em là nhân viên của công ty Càn An ......" Trời ạ, cô đang giới thiệu lung tung cái mẹ gì đây? "Tôi xin nghỉ." Qua một lúc lâu, Lục Trạch Nhất mới chậm rãi hiểu ra, câu chữ cực kỳ không rõ ràng, Sở Dung cân nhắc nửa ngày mới hiểu anh đang nói cái gì. Nhất định là uống say rồi. Sở Dung ngửa đầu, dùng sức ôm lấy anh. Tên này say rượu cũng khác người nữa chứ, rõ ràng vừa mới khi nãy còn giống như người bình thường. Tính ra vận khí của anh cũng tốt đấy chứ, may là gặp phải cô, nếu như là người khác... Sở Dung gần như si mê mà ngắm nhìn khuôn mặt của anh , ma xui quỷ khiến, môi cô cứ thế lướt nhẹ như chuồn chuồn qua sườn mặt của anh. Uống say rồi, chắc không bị phát hiện đâu nhỉ. Sở Dung một tay ôm Lục Trạch Nhất, một tay tìm di động trong túi áo, nhanh chóng tìm ra một dãy số. Ở nơi mà Sở Dung không nhìn thấy, Lục Trạch Nhất hơi mở mắt, con ngươi đen nhánh chứa đầy những cảm xúc phức tạp. Vừa mới nãy, là hắn mất khống chế. Anh thở ra một hơi, càng dùng sức ôm chặt cô lại.-Lúc Đương Thích Lam đuổi tới hiện trường, cảnh tượng nhìn thấy là khung cảnh vừa mâu thuẫn vừa lãng mạn. Một cô gái có dáng người nhỏ xinh, một bên thì cẩn thận che chở người đàn ông bên cạnh mình, một bên lại gian nan bấm di động. "Nhìn hai người các cậu ở bên nhau, bong bóng màu hồng bay tung tóe." Thích Lam nói. "Hiện tại tớ không muốn nói đến bong bóng hay cái gì cả" Sở Dung thở hụt hơi, hỏi, "Xe đâu?" Lục Trạch Nhất thật sự là quá cao, Sở Dung cố sức kéo anh dịch ra bên ngoài. Thích Lam thấy vậy lập tức dẫn cô đi. Lục Trạch Nhất đúng lúc buông Sở Dung ra , giọng nói khàn khàn, còn kèm theo âm mũi: "Tôi không say." Đã như vậy, còn dám mạnh miệng. Sở Dung rèn sắt khi còn nóng, kéo anh đi theo hướng Thích Lam dừng xe. Phải ngoan ngoãn đấy, nếu cô lại lúng túng, thì cô cũng không bỏ anh lại đâu. ---------------------------------------- Tui sẽ không drop đâu nên mấy b đừng lo, nhớ ủng hộ tui nhiều nhiều. Cần một bạn beta cho truyện "Tiểu Mỹ Nữ"