Phòng điều khiển.

Sở Dung quan sát kỹ qua màn hình.

Một người đàn ông mặc quần áo lao động đang bắt chân ngồi trên ghế, cầm di động trong tay, ngón tay cái lướt lướt.

Tư thế này rất quen thuộc, nhất định đang lướt Weibo.

Sở Dung nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Thích Lam, cậu phụ trách dẫn anh ta đi."

"Sao lại là tớ?" Thích Lam rên một tiếng, "Không phải cậu cần xem băng ghi hình sao, trực tiếp nhìn là được rồi."

"Sao dễ dàng như vậy được."

Sở Dung cong khóe miệng, cô không nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu không cho Lục Trạch Nhất thấy được sự lợi hại của cô, hai chữ Sở Dung này sẽ được viết ngược.

"Chỉ cần cậu lộ ra biểu cảm như vậy, tớ liền biết không có việc gì tốt." Thích Lam lập tức cảnh giác, "Cậu muốn làm gì?"

"Cậu yên tâm, tớ hứa sẽ ngoan, cậu chỉ cần giúp tớ một lần này."

Sở Dung túm góc áo cô nàng, làm nũng: "Cậu cũng biết tên Lục Trạch Nhất kia siêu cấp nguy hiểm, cậu nhẫn tâm để tớ ở trước mặt anh ta chịu ủy khuất sao?"

"Cậu sẽ chịu ủy khuất?" Thích Lam nhịn không được hoài nghi.

Sở Dung gật đầu thật mạnh, chắc chắn nói: "Anh ta nhất định đối với tớ không có ý tốt."

Thích Lam do dự hai giây, như đang quyết định việc lớn, phun ra khẩu khí: "Được, lần này tớ vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống."

Nói xong cô nàng lại bổ sung: "Nhưng cậu đừng đùa với lửa, Lục Trạch Nhất là người thế nào? Anh ta chỉ cần duỗi tay, là có thể bóp chết hai chúng ta."

Nói lời tạm biệt quá sớm, ai bóp chết ai còn không biết đâu.

Sở Dung chớp chớp mắt, giọng nói kiên định lạ thường: "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không đi trêu chọc anh ta."

"Vậy thì được."

Thích Lam bật dậy, khiến Sở Dung phải lùi lại vài bước, vài giây sau mới mở cửa phòng điều khiển: "Xin chào."

Sở Dung nhanh chóng tránh vào góc tối, nghe được lời dạo đầu của Thích Lam, không nhịn được mà bật cười.

Thanh âm này nghe thế nào cũng thấy cứng đờ, như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.

"Tôi thấy bên ngoài có cơm hộp, hình như là của anh." Thích Lam nói, "Nó ngay bên ngoài bãi đỗ xe."

"Tôi không gọi cơm hộp mà." Người nọ nghi hoặc.

"Tôi cũng không biết, có người nói, còn nhờ tôi tới kêu anh ra." Thích Lam nói, "Có lẽ là của người khác gọi cho anh, hiện tại đã giữa trưa rồi mà."

Sở Dung chỉ nghe giọng nói củaThích Lam, là có thể tưởng tượng được hiện tại trên mặt gia hỏa này có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu vô tội.

Đừng nhìn Thích Lam nhát gan, năm đó hai người cùng nhau đi học, Thích Lam là người đầu tiên dám đứng trước toàn trường tỏ tình với thầy giáo trẻ tuổi kia.

Phải biết rằng, người kia tuy rằng lớn lên đẹp trai, dáng người không tồi, nhưng kia tính tình thật là xấu đến bạo, cũng không biết Thích Lam coi trọng anh ta ở điểm nào.

Thật bất ngờ, Thích Lam bị cự tuyệt. Buổi tối hôm đó cô nàng uống hết hai bình rượu trắng, say khướt một hai lôi kéo Sở Dung trên đỉnh xe Land Rover nhảy Disco.

Lúc đó hai cái bánh xe Sở Dung cũng không đền nỗi, chỉ có thể liều mạng túm Thích Lam về nhà, ngày hôm sau, liền tìm thầy giáo kia đánh cho bầm tím.

Cho nên nói "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm" những lời này nhất định có đạo lý.

"Ai ui, có lẽ là vợ tôi."

Bên trong truyền đến tiếng kéo ghế: "Đã bảo cô ấy đừng đưa, vậy còn tới."

Cửa bị người bên trong mở ra, thanh âm lập tức tăng gấp đôi: "Cảm ơn, cô bé"

"Không có gì."

Một lát sau, Thích Lam mới lôi Sở Dung ra: "Quy tắc cũ, cậu hành động, tớ canh chừng."

"Yên tâm," Sở Dung búng tay một cái, "Xong ngay đây."

Sở Dung nhanh nhẹn ngồi ở trước bàn máy tính ngón tay thuần thục bắt đầu "Lạch cạch lạch cạch" gõ bàn phím.

Trên màn hình, hình ảnh cùng thời gian theo bàn phím bắt đầu thay đổi.

Sở Dung từ trong túi lấy ra USB, cắm vào CPU.

Cô nhìn hai người trên màn ảnh, sao chép, xóa bỏ, mất mã, xóa bộ nhớ cache, lưu loát liền mạch.

Thời gian và hình ảnh đừng lại một giây, sau đó hình ảnh không ngừng nhảy, căn bản không nhìn ra đã có người đông tay động chân .

Đấu với cô?

Sở Dung nhìn kiệt tác của chính mình, môi đỏ cong lên, mỉm cười.

Anh trai nhỏ, dám đùa giỡn với gia.

Sở Dung lôi kéo Thích Lam nghênh ngang ra ngoài, trên đường đi gặp phải bảo vệ với hai tay trống trơn.

"Không có cơm hộp." Anh ta hỏi, "Cô gái, cô có nhầm không?"

"Không có sao?" Thích Lam không biết làm sao chỉ lắc đầu, "Có thể là người khác, xin lỗi chú."

"Không sao không sao, vừa lúc tôi cũng mệt, nên đứng lên đi bộ vài vòng."

Hai người lại lần nữa bước vào tiệm cơm bên cạnh, vì tỏ lòng biết ơn, Sở Dung siêu cấp hào phóng gọi một phần tôm hùm đất.

Ngày thứ hai.

Sở Dung vẫn mặc chiếc váy đen, dẫm giày cao gót, đi vào văn phòng luật sư.

Nơi anh ta làm việc cũng không tệ, ánh mắt cô dừng ở cây trúc phú quý bên cạnh, như suy tư gì gật gật đầu, không tồi, có phẩm vị.

Mẹ cô nhất định thích.

"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?" Phía trước quầy lễ tân lập tức nụ cười chuyên nghiệp, "Có hẹn trước hay không?"

"Lục Trạch Nhất có ở đây không?"

"Có."

"Tôi tới tìm anh ta."

"Tiểu thư, xin xuất trình giấy hẹn."

"Đương nhiên," Sở Dung thoải mái từ trong túi lấy ra một cái hộp, "Cô giao cái này cho anh ta, anh ta sẽ gặp tôi."

"Thật xin lỗi, bên chúng tôi không cung cấp dịch vụ như vậy," giọng nói phía trước vẫn ngọt ngào, "Mong cô đưa giấy hẹn ra."

"Tôi là bạn gái của Lục Trạch Nhất" Sở Dung đem đồ vật trong tay ở trước mắt cô nàng quơ quơ, "Đây là tín vật đính ước."

"Đây.."

Như thế nào, không có lời gì để nói.

Sở Dung đem đồ vật trong tay đưa qua, đôi mắt liếc lên lầu chỉ chỉ: "Vất vả cho cô rồi."

Tiếp tân do dự tiếp nhận, Sở Dung lập tức buông tay, nói: "Cô đi đi, tôi chờ ở chỗ này."

Tiếp tân vội vã đứng lên, Sở Dung mở mà hình di động, nhìn thời gian.

Một phút đồng hồ.

Hai phút.

Ánh mắt trời từ bên ngoài chiều vào cửa sổ, tâm tình Sở Dung tốt hơn vài phần, nụ cười trên môi dần dần phóng đại.

Có bước chân hoảng loạn từ trên tầng, Sở Dung lập tức đóng lại màn hình, ngửa mặt cười nói: "Hiện tại có thể gặp bạn trai của tôi chưa?"

Hai chữ "Bạn trai" này bị cô cắn không buông.

Lễ tân như gà con mổ thóc gật đầu: "Lục tiên sinh mời cô đi lên."

Sở Dung hất tóc đầy tiêu sái, không chút khách khí dẫm giày cao gót lên lầu.

Xem ra người đàn ông này cũng không có khác với những người đàn ông kia.

Sở Dung đứng ở cầu thang, nhìn người đàn ông ở phía trước hỏi, "Thế nào, có thích lễ vật này không?"

Lục Trạch Nhất nâng đầu, không chớp mắt nhìn cô.

Ai~, sao anh chàng này không nói lời nào?

Sở Dung đi chầm chậm đến phía sau anh, nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, tiếp tục nói: "Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới có thể quay được hình ảnh hoàn mỹ như vậy."

Trong màn hình có hai người, từ chỗ này nhìn qua, người đàn ông như đang duỗi tay sờ soạng ngực cô gái bên cạnh.

Sở Dung trộm nhìn anh, nhíu mày, không có phản ứng, chẳng lẽ bị cô dọa sợ tới mức nói không ra lời?

Ừ, nhất định như vậy.

Ai bảo lúc trước anh đắc ý như vậy, hiện tại biết sợ chưa.

"Kỳ thật tôi cũng không có việc gì," Sở Dung nói, "Chỉ là muốn mời anh ăn tối, thuận tiện đi xem phim."

"Cô đang uy hiếp một luật sư."

"À không," Sở Dung lắc đầu, "Gia rõ ràng đang thương lượng với anh."

"Tôi còn có công việc, đi trước," tay Sở Dung nhẹ nhàng đè bờ vai của anh, nói: "Địa điểm ở hộp đêm, đừng nghĩ video chỉ có một cái."

Nói xong, không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Tiếng giày cao gót sắc bén biến mất ở cuối cầu thang, Lục Trạch Nhất nhướng mày, cúi đầu nhìn ngón tay chính mình.

Tóc Sở Dung không cẩn thận đụng vào tay anh, mềm mại.

Cô hao hết tâm tư để làm việc này, chỉ muốn nói mấy câu như vậy?

Lục Trạch Nhất đeo kính.

Nên nói cô ấy ấu trĩ hay là ngây thơ đây?

Lục Trạch Nhất cầm lấy điện thoại, tìm dãy số gọi đi.

"Úy Vĩnh Diệu, có chuyện cho cậu làm đây."

Sở Dung mới ra khỏi bán phòng luật sư, tiêu sái chưa được vài bước, chân đã không nâng nổi.

Giày cô mới mua mấy ngày hôm trước, cái gì cũng tốt chỉ là mặt sau quá cao, cộm đến mức bàn chân phát đau.

Sở Dung ngồi ở bậc thang, nhìn khắp nơi, nhanh chóng chui vào một góc, ở nơi không có bóng người, như ma thuật lấy ra một đôi giày cao gót khác.

Nếu không phải vì khí thế cường hãn của anh, cô sẽ không ngược đãi chính mình.

Sở Dung đắc ý dào dạt mà thay giày, may mắn cô đã sớm có chuẩn bị.

-

Thành Hâm Hải.

Cô một cô gái mặc váy ngắn đen đang khiêu vũ, động tác cô nàng như nước chảy mây trôi, vòng eo nhỏ vặn vẹo, ánh mắt mị hoặc giống như yêu tinh đang hút linh khí.

Đám người vây quanh lại đây, rốt cuộc, hết bài hát, Sở Dung hất tóc, đi đến trước mặt người đàn ông.

"Anh tới chậm."

Cô vươn ngón tay thon dài, chọc chọc ngực anh: "Tôi đợi anh thật lâu."

Đôi mắt Lục Trạch Nhất lạnh lùng, như chim ưng nhìn thẳng vào cô.

"Như thế nào?" Sở Dung cười hì hì hỏi, "Muốn nói cái gì?"

"Không có." Lục Trạch Nhất trả lời.

Buổi chiều hắn nhờ Úy Vĩnh Diệu nghiên cứu một chút, kết quả video kia không phải Photoshop, không chỉ có như thế, ngay cả camera trước bệnh viện cũng bị hack.

Không hổ là nhà lập trình trò chơi của công ty Càn An, đánh máy tính đúng là cao thủ.

"Anh vừa mới đến muộn."

"Là cô đến sớm."

Cô đương nhiên biết, Sở Dung hừ cười một tiếng, nói: "Anh đoán sai rồi."

Cô dí sát vào mặt anh: "Tôi không đi."

Bộ dáng mị hoặc lại ái muội, Lục Trạch Nhất vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đôi mắt vẫn không chớp lấy một cái.

"Tại sao anh không né?"

"Tại sao tôi phải trốn."

Bỗng nhiên Sở Dung hôn lên sườn mặt anh, lại lần nữa nhìn lại.

Đáng chết, Sở Dung có chút thất bại, tên này một chút phản ứng của người bình đều không có.

"Không phải anh nên đánh tôi sao?"

Con ngươi nâu nhạt của Lục Trạch Nhất khóa cô lại, hỏi, "Cứ như vậy?"