Tiên Quốc Đại Đế

Chương 13: Khách Không Mời Mà Tới

Đại Yến quốc, Triều đô, Yến kinh!

Trong Hoàng cung Yến kinh. Một sân nhỏ.

Trong sân, một nam tử mặc long bào có khuôn mặt uy nghiêm, thần sắc ác liệt, đúng là chủ nhân của Yến quốc, Yến Đế.

Trước mặt Yến Đế có mầy tên thần tử, sau lưng có một lão thái giám đi theo.

Trước mặt mọi người là một cổ thi thể. Đúng là con trưởng của Triệu gia được Diêm Xuyên cho người đưa tới, thi thể Triệu Thiên Đức.

- Triệu Thiên Đức?

Hai mắt Yến Đế nhíu lại.

- Diêm Xuyên giết Triệu Thiên Đức, lại còn phái người đưa tới cho bệ hạ, việc này không tầm thường a! Bệ hạ?

Một tên thần tử mặc nho bào màu xanh nhìn về phía Yến Đế nói.

- Hắn rõ ràng là đang hướng về phía trẫm thị uy. Trách móc trẫm buông thả cho Triệu gia ám sát hắn?

Âm thanh lạnh lùng của Yến Đế vang lên.

- Một tự Tịnh Kiên Vương, muốn trưởng thành rồi!

Thần tử áo bào màu xanh kia cau mày nói.

- Bệ hạ, cần phải công bố việc Triệu Thiên Đức chết với dân chúng? Tụ hợp lòng dân để phản đối Triệu gia?

Một thần tử khác hỏi.

- Bệ hạ không thể!

Thần tử áo bào xanh lập tức kêu lên.

- Hả? Trường Thanh, có ý gì?

Yến Đế nhìn về phía hắn hỏi.

- Một tự Tịnh Kiên Vương, tuy rằng ở Đại Yến quốc không quấy nhiễu chính sự, như trong lòng dân lại còn trọng yếu hơn bệ hạ của các triều đại. Bới vì có một tự Tịnh Kiên Vương nên Đại Yến quốc mới đứng vững ba trăm năm không ngã. Tuy rằng bảy năm trước đã đổi người nhưng mà lòng dân vẫn luôn tồn tại sự ủng hộ với một tự Tịnh Kiên Vương. Bảy năm ẩn cư để cho hắn dần dần bị phai nhạt ở trong mắt của bách tính, nhưng nếu như công bố ra thì mặc dù hắn không xuất hiện cũng sẽ để cho danh tiếng của hắn lại nhanh chóng nổi lên mãnh liệt ở Đại Yến này. Thần có một loại dự cảm không tốt!

Trường Thanh nhíu mày lo lắng nói.

- Dự cảm gì?

Yến Đế trầm giọng hỏi.

- Việc hắn đưa cỗ thi thể này tới có thể là cố ý để cho bệ hạ công bố việc này với dân chúng. Như vậy thì danh tiếng của hắn lại một lần nữa được nhen nhóm ở trong lòng của dân chúng để làm nền cho hắn đi vào con đường chính trị!

Trường Thanh cau mày nói.

- Làm nền? Ngươi nói là hắn muốn đoạt quyền của trẫm?

Sắc mặt Yến Đế trầm xuống nói.

- Đây chỉ là suy đoán của thần. Dù sao thi tất cả mọi người của Đại Yến quốc đều biết, thiên hạ của Đại Yến này vốn chính là của một tự Tịnh Kiên Vương. Hắn và bệ hà rất giống nhau là đều có quyền thừa kế chính thống nhất. Chỉ là bệ hạ có được quân chính (quân sự và chính trị) của Đại Yến, mà hắn chỉ có danh tiếng được tích góp từ ba trăm năm trước. Đây có thể là một nước cờ thăm dò của hắn, trước tiên muốn thu được lòng dân!

Trường Thanh lo lắng nói.

- Trường Thanh tiên sinh quá lo lắng. Một tự Tịnh Kiên Vương có chứng mất hồn, hơn nữa hôm nay mới có mười bảy tuổi thì làm sao có thể có tính toán sâu như vậy được?

Một thần tử khác lắc đầu cười nói.

- Có lẽ là ta quá lo lắng a.

Trường Thanh lắc đầu cười khổ nói.

Yến Đế lại nhíu mày. Hắn nhất thời trầm mặc một lúc.

- Với lại nếu như bệ hạ xử trí nhẹ nhàng thì Triệu gia nhất định sẽ tưởng rằng bệ hạ thông đồng với một tự Tịnh Kiên Vương để bố trí một cái bẫy tốt. Như vậy thì nguyên nhân cái chết của Triệu Thiên Đức lại là ở trên người bệ hạ mà không phải là trên người một thiếu niên 'ngây thơ' mới mười bảy tuổi!

Trường Thanh lại nói tiếp.

- Công bố không được, không công bố cũng không được. Nếu thật sự là như lời nói của Trường Thanh đại nhân thì lòng dạ của một tự Tịnh Kiên Vương kia cũng quá sâu a!

Lại một tên thân tử lo lắng nói.

- Kính xin bệ hạ định đoạt!

Mọi người đều nhìn về phía Yến Đế nói. Yến Đế trầm mặc một lúc rồi mới hít sâu một hơi nói:

- Triệu gia sớm muộn gì cũng phải nhổ cho nên dù có nhận lấy sự thù hận của Triệu gia cũng không đáng kể. Một tự Tịnh Kiên Vương? Ta xem thường hắn, nghĩ sau khi ta chết muốn lần nữa nắm lấy Đại Yến? Tuyệt đối không thể nào, Ngô nhị nhất định hơn hắn gấp trăm lần!

- Thái Tử chính là phúc của Đại Yến, Thái Tử kỳ tài ngút trời. Đại Yến có thể lại có thêm một tự Tịnh Kiên Vương mới!

Trường Thanh gật gật đầu.

- Những ngày này, bọn thần không thấy Thái Tử a!

Lại là một tên thần tử nghi ngờ nói.

- Thái Tử cùng với mấy vị cung phụng đi Phong Cấm Sâm Lâm rồi! Có thể sẽ gặp được Diêm Xuyên!

Yến Đế vuốt vuốt chòm râu cười nói.

--------------------------------------------

Bên ngoài Phong Cấm Sâm Lâm. Nhà trúc của Diêm Xuyên.

Liên tiếp hai mươi ngày Diêm Xuyên, Hoắc Quang cùng với Lưu Cẩn đều ngày ngày ăn thịt yêu xà. Tu vi của ba người đã đang cấp tốc tăng lên.

Trên bàn có đặt ba món thịt rắn chiên, xào, nấu. Diêm Xuyên đang chậm rãi ăn, Lưu Cẩn và Hoắc Quang thì đều cung kính đứng một bên.

Lúc nuốt vào một miếng xong hắn liền nhàn nhạt hỏi:

- Đây là phần thịt rắn cuối cùng rồi sao?

- Vâng, hạ chức ăn quá nhiều cho nên...!

Sắc mặt Hoắc Quang lập tức đỏ lên nói.

- Không sao. Tu vi cao thì đương nhiên là phải ăn nhiều, chỉ cần khí lực tăng lên là được. Các ngươi bây giờ tu vi thế nào rồi?

Diêm Xuyên hỏi.

- Tu vi bây giờ của hạ chức là Lực cảnh tầng bảy. Hơn nữa đã đạt đến đỉnh phong! Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá!

Hoắc Quang kích động nói.

- Lão nô đã là Lực cảnh tầng sáu rồi!

Lưu Cẩn cũng có chút kích động nói.

Hai mươi ngày, lúc này mới hai mươi ngày a!

- Ừ!

Diêm Xuyên thỏa mãn gật đầu.

- Vương gia, những ngày nay các tướng sĩ đều có đại lượng thịt cung ứng cho nên trong quân có rất nhiều huynh đệ đều đột phá. Nhưng mà máu của yêu xà cũng đã gần hết!

Hoắc Quang lo lắng nói.

- Không sao, máu của yêu thú mà thôi. Mấy ngày sau chúng ta lại đi xung quanh săn bắt!

Diêm Xuyên cười nói.

- Vâng!

Hai người đều ứng tiếng.

Diêm Xuyên rất nhanh liền ăn sạch thịt rắn ở trên bàn. Lúc này hắn nói:

- Không được quấy rầy ta!

- Vâng!

Hai người đáp lời.

Diêm Xuyên đi trở về trong phòng rồi đóng cửa lại.

Hắn ngồi khoanh chân nhắm mắt nói:

- Lần này, với phần thịt rắn cuối cùng nhất định có thể tiến vào Lực cảnh tầng sáu!

Rồi hắn bắt đầu điều tức.

Cách quân doanh không xa.

Mấy tên quân sĩ giáp bạc đang đứng canh tảng đá lớn mà lúc trước Diêm Xuyên viết chữ vào kia. Chính là tảng đá lớn này đã dẫn tới vô số dã thú để cho chúng tướng sĩ có được dồi dào thịt mà ăn để luyên công cho nên cần phải cố gắng bảo hộ.

Giờ đây đã không cần đến Hoắc Quang lĩnh quân mà chỉ cần chúng tiểu tướng cũng đã đủ để ứng phó được với một ít dã thú ngửi thấy mùi tanh mà đến.

- Thời cơ đã đến, dẫn thú!

Một tên tiểu tướng kêu lên.

- Vâng!

Một ngày có một lần dẫn thú bằng máu rắn đã được bắt đầu.

Mà ở ngay phía trên quân doanh, trong tầng mây, lúc này đang có một vật chậm rãi bay tới, là một chiếc tuyền nhỏ toàn thân là máu trắng như tuyết.

Bốn phía thuyền nhỏ có một ít sương trắng để cho thuyền nhỏ trở thành một khối với bốn phía. Cho dù có người cẩn thận quan sát cũng chỉ cho rằng đó là một đám mây trắng mà thôi.

Trên thuyền nhỏ có chở tám người cùng với một con Tiên hạc được phân làm ba nhóm.

Nhóm thứ nhất, cầm đầu là một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng, trên trán đeo một cái dây nhỏ rất tinh xảo, nó được vòng quan mái tóc dài thanh tu đẹp đẽ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp vào tao nhã. Đúng là thiếu nữ trước đây không lâu cưỡi hạc xem Diêm Xuyên vẽ trạnh tại Long mạch sơn khẩu.

Tiên hạc đứng ở một bên thiếu nữ mà ở sau lưng thiếu nữ có bốn tên hắc y nhân dường như là tùy tùng của nàng.

Nhóm thứ hai là một trung niên nam tử mặc một bộ nho bào màu trắng. Trung niên có bộ mặt nho nhã, thần sắc tràn đầy sự hững hờ.

Nhóm thứ ba là một thiếu niên anh tuấn mặc hoa bào màu vàng, bên cạnh thiếu niên có một tên lùn nam tử chỉ cao khoảng nửa người.

- Thánh Nữ, chính là bọn hắn?

Nam tử mặc nho bào màu trắng hỏi.

- Đúng vậy, Văn Nhược tiên sinh, chính là những quân sĩ giáp bạc này. Thiếu niên kia nhất định cũng ở chỗ này!

Ánh mắt thiếu nữ sáng lên nói.

- Một thiếu niên thế gian? Vũ Hề, ngươi có phải nhìn lầm hay không?

Thiếu niên hơi khó chịu nói.

- Không hề!

Thiếu nữ Vũ Hề này lập tức lắc đầu.

- Dương công tử, nếu như Thánh Nữ sùng bái như vậy thì không bằng đợi lát nữa nhìn xem!

Văn Nhược tiên sinh cười nói.

- Đợi? Đợi cái gì mà đợi? Trực tiếp đi xuống kêu hắn ra là được rồi, ta cũng không có nhiều thời gian như vậy!

Dương công tử khinh thường nói.

- Đợi một chút!

Vũ Hề lắc đầu nói.

- Được rồi, vậy thì đợi một chút đi!

Dương công tử lập tức lấy lòng nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Bốn phía trong rừng này có sương mù bao phủ xem ra có một cái trận pháp a!

Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.

- Trận pháp? Đây là trận pháp gì?

Vũ Hề Thánh Nữ lập tức hiếu kỳ hỏi.

Văn Nhược tiên sinh híp mắt nhìn một lúc rồi cuối cùng lắc đầu nói:

- Hình như, hình như là Phong Thủy trận?

- Phong Thủy trận? Không thể nào, một phàm nhân sao có thể bố trí được Phong Thủy trận?

Dương công tử liền không tin nói.

- Ta nhìn xem!

Tên lùn đi theo Dương công tử lập tức tiến lên nói.

- Đinh Ngũ Cốc, vừa vặn ngươi tu luyện Phong Thủy chi đạo thử nhìn xem, đây là trận pháp gì?

Dường công tử liền nói ra nhưng dường như lời nói này lại nói riêng cho Vũ Hề Thánh Nữ nghe.

Mọi người đều nhìn về phía tên lùn được gọi là Đinh Ngũ Cốc.

Tên lùn nhìn một lúc rồi lông mày nhăn lại, cuối cùng lại lắc đầu.

- Đã nhìn ra?

Dương công tử hỏi.

- Không có. Nhưng mà một phàm nhân thì có thể bố trí được trận pháp gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là một cái trận pháp bỏ đi mà thôi!

Tên lùn Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói.

- Đúng vậy!

Dương công tử gật gật đầu.

Mà Văn Nhược tiên sinh lại đứng chắp tay, hơi lắc đầu rồi híp mắt cẩn thận nghiên cứu phía dưới.

- Ồ? Những tướng sĩ kia đang làm gì vậy?

Đột nhiên Vũ Hề Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.

Mọi người liền nhìn lại thì vừa vặn thấy được một tướng sĩ dùng một chén máu tươi đổ lên một tảng đá lớn.

- Bang!

Máu tươi bị đánh tan hơn nữa còn dũng mãnh bắn đi về phía nam.

- Mùi tanh? Nồng nặc mùi tanh!

Tên lùn Đinh Ngũ Cốc lập tức nhíu hai mắt lại nói.

- Trận pháp?

Dương công tử kêu lên.

- Không, là một chữ?

Hai mắt Văn Nhược tiên sinh sáng lên nói.

- Ừ!

Mọi người đều gật gật đầu.

Chân của Văn Nhược tiên sinh đột nhiên giẫm mạnh một cái để cho thuyền nhỏ lập tức rơi xuống, trong nháy mắt liền xuống phía dưới. Thuyền nhỏ rất nhanh liền được hắn thu nhỏ lại rồi thu hồi, mọi người lập tức từ trên trời rơi xuống. Chỉ có Tiên hạc vẫn quanh quẩn ở trên không.

- Bang! Bang! Bang!

Một trận bụi mù bỗng nhiên nổi lên giống như từ trên trời giáng xuống để cho tướng sĩ ở bốn phía liền biến sắc.

- Các ngươi là ai?

Một tên binh sĩ giáp bạc lập tức hét lên?

Văn Nhược tiên sinh đi thẳng đến tảng đá lớn kia rồi nhìn chằm chằm vào chữ lớn ở trên tảng đá, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Vũ Hề Thánh Nữ cũng đi tới rồi cũng bắt đầu quan sát tảng đá lớn. Dương công tử cũng giả bộ nhìn vào chữ lớn trên tảng đá kia.

Mọi người căn bản không để ý đến tướng sĩ ở bốn phía. Trong mắt mọi người thì những người này cũng chỉ là con sâu cái kiến.

- Cung tiễn thủ, bắn!

Một tướng lĩnh lập tức quát. Vốn là bọn hắn chuẩn bị săn giết dã thú cho nên dây cung cũng đã được kéo ra.

Một tiếng ra lệnh lập tức vạn tên cùng bắn về phía đám khách không mời mà tới này.

- Hưu! Hưu! Hưu!...

Quân sĩ giáp bạc rất có kinh nghiệm, hơn hai ngàn mũi tên tạo thành như một cái lưới lớn ầm ầm bắn tới. Nếu như là phàm nhân thì tất nhiên sẽ chạy không thoát được cơn mưa tên này.

Nhưng đám người này là phàm nhân sao?

Một tên thuộc hạ của Vũ Hề Thánh Nữ lập tức quay đầu, con mắt trợn lên rồi nhẹ nhàng vung tay.

- Vù vù!

Bốn phía dường như xuất hiện một bức tường khí cực lớn để cho từng mũi tên bắn lên phía trên thì đều đột nhiên dừng lại mà phù phiếm trên không rất quỷ dị, chỉ có đuôi của mũi tên là hơi gợn sóng mà thôi.

Hơn hai ngàn mũi tên liền đình chỉ. Hơn hai ngàn đạo gợn sóng để cho giống như mưa nhỏ rơi trên mặt hồ.

Hơn hai ngàn mũi tên đứng ở trên không trung khiến cho đám quân sĩ giáp bạc lập tức biến sắc.

Tất cả các tướng sĩ đều ý thức được không tốt, đám người kia dường như không phải bọn mình có thể đối phó.

- Thanh Long, đừng làm khó bọn hắn!

Vũ Hề Thánh Nữ bỗng nhiên mở miệng nói.

Thuộc hạ mặc hắc ý vốn đang trợn mắt thì thần sắc liền trở lại rồi nói:

- Vâng! Thánh Nữ!

- Rầm rầm!

Hơn hai ngàn mũi tên lập tức rơi xuống trên mặt đất.

Mà đúng và lúc này, bên trong nhà trúc cách nơi này một mảnh rừng trúc. Toàn thân Diêm Xuyên lại lần nữa vang lên một tiếng nổ rồi phong ra kim quang, sau đó hắn mở hai mắt ra.

- Lực cảnh tầng sáu? A!

Diêm Xuyên hài lòng thở ra một hơi dài.

- Hả?

Hai mắt Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại rồi nhìn về phía cửa trúc.