Edit: Yunchan

1.

Thái dương nhỏ xuống từng giọt máu đỏ rực, hòa tan vào rặng núi xanh um phía xa xa.

Hư Miểu nằm lặng im trên đồi cát, hồng sam như một áng mây hồng tuyệt vọng, lơ lửng bềnh bồng trên đồi cát vàng óng ánh.

Bên cạnh có người đang kêu khóc, nhưng cô chẳng lọt tai được một từ.

Cô chỉ nằm lả ra đó, nhìn phong cảnh mờ nhạt phương xa, trong đầu hiện lên một bức màn cũ kỹ, có lẽ là bi, mà cũng có thể là hỉ.

Cô nhớ bản thân rời khỏi Thiên đình, đi tới một địa phương tên là Cảnh Thái cốc, ở nơi đó cô gặp được một con thuồng luồng lam nho nhỏ.

Cô hỏi nó: “Ngươi biết cái gì là yêu không?”

“Vậy mà ngươi cũng không biết!” Thuồng luồng lam vênh váo nhìn cô, đong đưa cái móng vuốt xinh đẹp: “Yêu là kính dâng! Yêu là hy sinh! Yêu là dành cho!”

“Nếu không có hi sinh, thì có được coi là yêu không?” Cô thì thào ra tiếng.

“Đương nhiên không tính!” Thuồng luồng lam kêu lên một tiếng, nhấn mạnh: “Mẹ ta nói, cưới vợ thì phải tìm một người nghe lời ta tuyệt đối, không rời không bỏ ta, còn phải coi ta là trung tâm! Đó mới là tình yêu!”

Cô trầm ngâm như giác ngộ ra gì đó, thuồng luồng lam hừ một tiếng, lắc đầu quẫy đuôi bơi đi.

Sau đó ở Cảnh Thái cốc, cô gặp được một người vượt ngoài dự đoán của mình.

Chính là Phượng Hoàng đáng lẽ phải đầu thai chuyển thế.

“Giật mình vì ta không chết à?” Phượng Hoàng mỉm cười nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sẫm màu dường như vẫn nồng nàn thâm tình như trước, nhưng lại có thêm chút hàn ý mơ hồ.

“Nói lại thì, thật sự phải cảm tạ người Thiên giới của nàng.” Hắn nhếch mép cười lười biếng: “Nếu bọn họ không hao hết tâm trí để sắp xếp kiếp nạn này, thì sợ là đến nay ta vẫn đang ngủ say, chưa thức tỉnh đâu.”

“Thức tỉnh?” Hư Miểu kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn đôi đồng tử đã biến từ đen sang đỏ của Phượng Hoàng, trông như ngọn lửa đỏ đang nhảy nhót: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“… Diệu Biến Thiên Mục.” Phượng Hoàng nhìn cô thật sâu, tựa như muốn nhìn thấu vào lòng cô: “Miểu Miểu, ta là Đế quân Ma giới.”

Bất luận không để ý tới chuyện bên ngoài đến mức nào đi nữa, Hư Miểu cũng biết được cái tên này.

Hơn mười vạn năm trước, Sáng thế Thiên Tôn để đạt tới cảnh giới chí thuần chí chính, đã vung đao cắt đi cái bóng của mình, để mình suốt đời không đổ vào bóng tối, không bị tà ác xâm nhập. Vì thế Sáng thế Thiên Tôn thành Thần, còn cái bóng bị vứt bỏ, do hấp thu tinh hoa của trời đất mà mở ra Thiên nhãn, tu luyện thành người, hắn phát thệ đối địch với Thiên đình, cũng là người tạo dựng ra Ma Vực.

Mà vô cùng lâu trước đây, Diệu Biến Thiên Mục từng đại chiến một trận với Thiên đình, khi đó Ngọc đế không chống đỡ nổi, tưởng như sẽ bại trận, mãi tới khi Sáng thế Thiên Tôn phái ra đệ tử duy nhất, Thiên Thanh.

Các tiên nhân vẫn luôn ca tụng cái ngày truyền kỳ đó —– Thiên Thanh giáng xuống từ không trung, ép Diệu Biến Thiên Mục quay về Ma Vực. Diệu Biến Thiên Mục bị thương ngủ say, phong ấn bản thân trong một chiếc kén đen khổng lồ. Ngọc đế vô cùng mừng rỡ, bèn biếu tặng cho Thiên Thanh tòa Thương Nam di động, phong cho hắn là Thánh quân Thương Nam, năn nỉ hắn tạm thời trấn thủ Thiên đình.

Chẳng qua, Đế quân Ma giới là cái bóng của Thần Sáng Thế hóa thành, tự nhiên cũng rất khó tiêu vong. Vì thế Ngọc đế đã nghĩ ra một cách, đưa hắn vào lục đạo luân hồi, trải qua nhân sinh với đủ loại cùng xa cực dục(*), nhờ đó quên đi sứ mệnh làm Ma.

(*) Chỉ xa xỉ và tham dục đến tột cùng.

Mãi đến kiếp này, hắn chuyển thế thành Yến Thái tử.

Phượng Hoàng thành Ma càng anh tuấn hơn, phong thái gần như có thể sánh ngang với Thiên Thanh, cho nên khi hắn đưa ra đề nghị với thái độ không cho phép phản đối, bắt Hư Miểu phải ở bên cạnh mình, Hư Miểu có hơi do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Một là do cô không muốn tổn thương trái tim xinh đẹp của mỹ nhân, hai là do cô không biết mình còn nơi nào để đi nữa.

Sau đó cô ở chung với Diệu Biến Thiên Mục một quãng thời gian rất dài, nhìn hắn hái thuốc luyện kiếm, nét mặt càng ngày càng tà ác quái dị.

“Làm cái gì vậy?” Một hôm, cô thấy hắn dùng máu đút cho thanh đao trong tay, giật mình hỏi.

“Đây chính là vũ khí lợi hại nhất trong Tam giới.” Diệu Biến Thiên Mục nhìn vũ khí trong tay, ánh mắt si mê quấn quýt: “Chỉ cần bị thanh Phục Thần đao này chém trúng, nguyên thần của Thần tiên sẽ tiêu tan, có tìm khắp Tam hoang Lục giới cũng không thấy bóng dáng.”

“… Vậy nếu ta bị chém trúng, cũng biến mất luôn sao?” Cô mở to mắt nhìn.

Diệu Biến Thiên Mục cười phá lên —- hắn thích cái tính trẻ con của cô.

“Ừ.” Hắn dịu dàng nhìn cô: “Chẳng những nàng, mà dù là Thánh quân Thương Nam cũng không chịu nổi thanh đao này, thứ này dẫu sao cũng là pháp khí của Thần Sáng Thế. Có điều…” Hắn vỗ vỗ gương mặt nhỏ đã trắng bệch của cô: “Ta sẽ không để nó có cơ hội chạm vào nàng.”

Sau đó thì sao?

Sau đó thì Diệu Biến Thiên Mục hạ chiến thư với Thiên Thanh.

Và sau đó nữa, là cô đang nằm ở đây.

“Tại sao là nàng? Tại sao lại là nàng?!”

Tiếng gào thét cùng cực bi thương bay vào tai, Diệu Biến Thiên Mục đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào điên dại.

“Tại sao nàng lại phải đóng giả Thiên Thanh?!”

Tại sao phải đóng giả?

Hư Miểu nghe câu hỏi này, bờ môi khô khốc nở ra một nụ cười khổ sở.

Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn các người chém giết nhau sao? Chẳng lẽ phải tận mắt nhìn thấy nguyên thần của Thiên Thanh tan biến sao? Cô không còn cách nào khác, cho nên phải sửa lại thời gian trên chiến thư, biến thành hình dạng Thiên Thanh đứng ở đây, thay hắn hứng một đòn trí mạng này.

“Ta chỉ muốn chứng minh.” Cô chậm rãi nhắm mắt lại, bờ mi lăn xuống một giọt nước mắt: “Ta có tim.”

Ta có tim, ta thật sự có tim, tình cảm của ta là thật, chỉ có chàng tới tận bây giờ vẫn không chịu tin.

Yêu là hi sinh, yêu là kính dâng.

Này, Thiên Thanh, chẳng phải chàng luôn miệng bắt ta phải chứng minh sao?

Vết rách trên ngực nứt toác, máu tươi phun ra như thác lũ, thấm ướt hết váy cô.

“… Khoét nó ra.”

Cô nhìn vào đôi mắt đã ngây dại của Diệu Biến Thiên Mục, phát ra một câu di ngôn đứt quãng: “Khoét ngực ta ra… ta muốn xem tim ta!”

Cô khát vọng được thấy tim mình biết bao.

Hóa ra cô vẫn luôn là một thứ không quan trọng, tựa như cái tên mà Thiên Thanh đặt cho cô, hư vô mờ ảo.

Cô không có gì cả, chỉ có một nụ hoa tầm thường còn sót lại trong tim, tên của nó là yêu.

Đời này không nên gặp chàng, nếu gặp phải thì không nên yêu chàng.

Diện Biến Thiên Mục nhìn giai nhân đã tắt thở trong lòng, cuối cùng không kiềm chế được nữa, ngửa mặt lên trời gào thét đến lạc giọng.

Chim bay hốt hoảng, thú chạy giật mình, cảnh tượng đẫm máu này in vào mắt của một đám tiên nhân đang đứng trong mây phía xa xa.

“… Cô ấy chết rồi.” Mắt Mộc Miên nhỏ lệ: “Nếu chúng ta đến sớm nửa bước, cũng không đến mức Ma nhân tin là thật…”

“Không hổ là đệ tử tài giỏi của Thiên đình, dũng cảm hiến thân.” Mũi Ngọc đế cũng hơi đỏ lên: “Trẫm phải viết chuyện này vào sách giáo khoa, đề tên là “Khai đao với ta”…”

Thiên Thanh thì vẫn đứng chôn chân tại chỗ, cứ như nguyên thần đã rời khỏi xác, rơi vào si dại.

“Nếu ta không chiếm được, thì bất cứ ai cũng đừng hòng!” Nét mặt Diệu Biến Thiên Mục bỗng trở nên điên cuồng.

“Bất cứ ai cũng đừng hòng!”

Hắn giơ Phục Thần đao trong tay lên thật cao, sau đó vung tay chém xuống.

“Bất cứ ai cũng đừng hòng!” Hắn hét khản giọng, ném thi thể vào trong nước: “Bất cứ ai cũng đừng hòng!”

“Tuyệt đối không cho người khác!” Hắn cười rồ dại, lấy tay xóa đi vết máu trên mặt, cẩm bào đen tuyền bay phần phật trong gió, tựa như Ác quỷ thật sự: “Chết rồi cũng không được!”

Thiên Thanh vẫn đang chết lặng, nghe đến đây thần sắc bỗng dưng thả lỏng.

“Không, nàng sẽ không chết.” Hắn ngoái đầu nhìn Ngọc đế, đôi đồng tử màu xám khói sáng quắc.

“Chỉ cần có ta ở đây, nàng nhất định sẽ không chết, cho dù là Phục Thần đao cũng không được.”

Nụ cười kỳ dị, hòa vào màu máu đỏ thẫm, bờ môi giống như một đóa hoa Mạn Châu Sa, quật cường nở ra vì hắn.

2.

Trôi giạt bềnh bồng chẳng biết bao lâu, cuối cùng Hư Miểu bay tới một cái sơn động.

“Ôi! Tại sao hài nhi lại thành ra thế này?” Nghênh đón cô là một lão hòa thượng mặc áo bào trắng, lông mày còn rậm hơn ria mép, trong tay đang cầm một chùm nho.

“Ta cũng không biết.” Cô lơ mơ lắc đầu: “Ta trúng Phục Thần đao, đáng lẽ phải biến mất rồi.”

“Biến mất? Sao con lại biến mất được chứ.” Lão hòa thượng bật cười vui vẻ: “Nếu con biến mất, thì trên thế gian này lại nhiều thêm một vị thần.”

“Là sao?” Hư Miểu chớp chớp mắt không hiểu.

“Lẽ ra thiên cơ bất khả lộ, nhưng thấy con chết thảm như vậy, trong đó lại có liên quan sâu xa với lão nạp, cho nên lão nạp sẽ giảng giải cho con.”

Lão hòa thượng cười thần bí, đưa cho cô một cái gương.

Hư Miểu xem xong Nhân Duyên kính thì ngây người thật lâu.

“Hóa ra, ta thực sự không xứng có tim.”

Cô nhẹ giọng thốt ra một câu.

Lão hòa thượng mở miệng muốn nói, hai mắt lại đột nhiên trợn to.

“Ồ! Y mượn Tụ Hồn đăng của Ngọc đế tới tìm con!” Lão hòa thượng có vẻ rất ngỡ ngàng: “Không ngờ y thực sự có vài phần tình cảm với con!”

Theo câu nói của lão hòa thượng, Hư Miểu mở trừng mắt nhìn thân thể mình ngày một nhạt dần, đồng thời bị một sức mạnh to lớn hút ra ngoài rồi cuốn đi.

“Không nên làm chuyện điên rồ nữa!” Sơn động biến mất ngay trước mắt, chỉ để lại một câu vội vã của lão hòa thượng.

Không bao giờ nữa đâu.

Hư Miểu thầm nhủ, nhìn đỉnh núi Thương Nam dần hiện ra trước mắt.

Trong đầu hiện ra một gương mặt tuấn tú lại cao ngạo.

“Mi phải nhớ kỹ.” Cô tự nhủ với mình: “Đó là nam tử xấu nhất Tam giới, sau này thấy tướng mạo nào như vậy thì giá nào cũng phải đi đường vòng, không bao giờ được rơi vào hố nữa.”

Phụp một tiếng, Tụ Hồn Đăng được đốt lên.

Thiên Thanh hoàn toàn không biết Hư Miểu đến, hắn chỉ ngưng thần nhìn vào cái ao lớn trước mắt —– ở đó đang dần hiện ra một thiếu nữ nằm co ro. Hắn nặng nề nhìn cô, tựa như đang thưởng thức một ảo ảnh tuyệt đẹp nhưng không thể chạm tay vào.