Hai người đi thẳng đến chỗ mua cơm, đồ ăn đều đã được bày sẵn, có thể tùy ý chọn.

La Khang An hỏi Lâm Uyên muốn ăn gì, Lâm Uyên không có đam mê ăn uống, nói hai chữ "tùy tiện".

La Khang An cũng không hỏi thêm, lập tức lựa chọn, có bao nhiêu thì chọn bấy nhiêu.

Nơi này có thể trả bằng tiền mặt hoặc đưa ra thẻ chứng nhận, sau đó sẽ khấu trừ vào bên trong tiền lương, La Khang An là người mời khách, đương nhiên thanh toán bằng thẻ của mình.

Lúc này Lâm Uyên mới chú ý thấy thẻ của y có sự khác biệt so với những người khác, La Khang An sở hữu thẻ có nền vàng, phía trên khắc họa các loại hoa văn, rõ ràng không giống với thẻ nền trắng của những người khác.

La Khang An cầm lại thẻ nhưng lại không có nhét trở lại trong túi, bộ dáng nghiêm túc như những người khác đeo thẻ ở trên cổ mình, rõ ràng có mấy phần khoe mẽ, xoay người tìm bàn ăn cùng với Lâm Uyên.

Quả nhiên, những nơi hai người đi qua lập tức gây được sự chú ý của mọi người, thậm chí có người đưa cùi chỏ thọc sang người bên cạnh, ra hiệu đối phương ngước lên nhìn.

Có thể thấy người này chính là cấp bậc cao tầng trong thương hội, không cần phải nói, người sở hữu thẻ chứng nhận chữ “Thiên”, trên cơ bản đều là những người có thu nhập cao.

Những nơi hai người vừa đi qua, nam nam nữ nữ không ngừng hướng mắt nhìn sang, lần lượt phát hiện có người cẩm thẻ chứng nhận chữ “Thiên”, rảnh rỗi chạy đến nơi này dùng cơm.

Lâm Uyên thật sự bó tay, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ đối phương, bản thân muốn khiêm tốn, bất quá tên trước mặt này không phải loại người có thể khiêm tốn, có thể nói là khoa trương đã ăn vào trong máu.

Lâm Uyên thầm trấn tỉnh chính mình, xem ra sau này phải tận lực tránh xuất hiện ở nơi công chúng cùng với vị này.

Các bàn ăn ghép dài đều không còn chỗ trống, bởi vì ít nhiều người đã chiếm vài vị trí.

Hai người đành phải tìm một địa phương không có ai ngồi.

Lâm Uyên không thể không thừa nhận vị này kinh nghiệm đầy mình, càng ngày càng nhiều người đến đây ăn cơm, quả nhiên ngày càng có nhiều cô nương đến ngồi xuống gần cái bàn này.

Mà người đủ tự tin chạy đến đây ngồi, phần lớn đều rất tự hào về nhan sắc của bản thân.

Gia Cát Man! Lâm Uyên nhớ rõ một cô gái đối diện có da thịt trắng nõn, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt gợi cảm đầy sức hút, không còn cách nào khác, La Khang An có ánh mắt se duyên với đối phương, chủ động bắt chuyện hỏi tên của người ta.

Hai người rất nhanh nói chuyện hòa hợp vui vẻ, cả hai thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, hận quen nhau quá muộn, hận không thể nằm trên cùng một giường.

Sau khi quen biết, Gia Cát Man có lòng tìm hiểu thân phận của Lâm Uyên, La Khang An nhanh nhạy muốn thay mặt trả lời, chợt thấy ánh mắt âm lãnh của Lâm Uyên quét sang.

Ánh mắt kia ẩn sự lạnh nhạt khiến La Khang An cảm nhận lạnh sống lưng trong nháy mắt, lời vừa tới miệng lập tức nuốt trở về, trả lời bằng một câu mập mờ, nói:

"Huynh đệ của ta."

"Lâm tiên sinh."

Chính lúc này, bên người truyền đến một tiếng chào hỏi rụt rè của cô nương nào đó.

Lâm Uyên nhìn thấy khá quen mắt, hắn tiếp xúc không quá nhiều người ở nơi này, trong nháy mắt nhớ ra là cô nương tiếp tân kia, hai người đã gặp mặt hai lần, cho nên hắn khẽ gật đầu chào hỏi.

Vừa hay thấy bộ dáng trầm lặng ít nói của Lâm Uyên dẫn đến bên cạnh không có người ngồi, cô nương tiếp tân lập tức chủ động ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn thấy cô nương tiếp tân chủ động, lại còn bày ra bộ dáng rụt rè kia, những người khác lập tức hiểu ra, vị ít nói này cũng không phải người tầm thường.

Họ Lâm? Không ít cô nương lẩm nhẩm suy nghĩ là ai, thương hội Tần thị rộng lớn như vậy, có người không quen vẫn là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa dưới sự nhiệt tình vừa hỏi thăm vừa dùng cơm của cô nương tiếp tân.

Kết quả Lâm Uyên không có hứng thú mở miệng nói chuyện, cô nương kia thầm cảm thấy xấu hổ, đành phải im lặng dùng cơm.

Lâm Uyên bày ra tư thái người sống chớ gần, rõ ràng thuộc dạng người cao ngạo lạnh lùng, cho người ta cảm giác cao không thể với, ngược lại La Khang An đốt củi hun lửa với Gia Cát Man, không ngó ngàng gì tới các cô nương khác ở hiện trường. Không ít cô nương đưa mắt nhìn hướng Gia Cát Man, trong lúc lơ đãng sẽ dâng lên một tia khinh thường hoặc ghen ghét.

Dù sao không có phần của mình, vậy thì bản thân vừa ăn vừa nói chuyện với người bên cạnh.

Cô nương ở đối diện được gọi là Quan Tiểu Bạch, trong lúc nói chuyện hẹn với người bên cạnh tan làm tối đến nhà cô nàng chơi.

Hai hàng lông mày Lâm Uyên khẽ nhếch lên khi nghe tới "khu sườn núi thành Tây", đôi đũa trong tay hơi ngừng, trong mắt toát ra một chút hồi ức, sau khi lấy lại tinh thần, tầm mắt hướng về Quan Tiểu Thanh hỏi một câu:

"Ngươi gọi là Quan Tiểu Thanh?"

Quan Tiểu Thanh đang nói chuyện với bạn làm bỗng được gọi tên, sau một lúc thẫn thờ thì gật đầu, nói:

"Vâng."

Lâm Uyên hỏi:

"Khu sườn núi thành Tây có một người gọi là Quan Tiểu Bạch, ngươi có biết không?"

"..."

Quan Tiểu Thanh rõ ràng có hơi ngơ ngẩn, bộ dáng như có điều muốn nói rồi lại thôi, sau cùng đáp lại một câu:

"Là ca ca của ta."

Đối phương rõ ràng là người cao tầng trong thương hội, cô nàng không nghĩ rằng ca ca của mình có thể nhận biết loại nhân vật này trong thương hội, nếu không tuyệt đối sẽ chẳng giấu giếm với mình, ca ca của mình khẳng định sẽ giới thiệu cho mình làm quen.

Hiện giờ cô nàng có chút thấp thỏm không biết, đối phương nhắc đến tên ca ca của mình là chuyện tốt hay xấu.

La Khang An cũng ngừng nói chuyện với Gia Cát Man, thay vào đó nhìn về hướng hai người kia, những người khác cũng đưa mắt nhìn sang.

Lâm Uyên cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không phải người cô đơn trong thành Bất Khuyết, từng có thời tuổi trẻ kết bạn bốn phương, đương nhiên hiểu rõ tình huống của gia đình Quan Tiểu Bạch, từ khi nào chạy ra một cô muội muội? Hắn hỏi thêm:

"Ca ca ruột sao?"

Quan Tiểu Thanh nhẹ gật đầu.

Lâm Uyên để ý thấy mọi người đều nhìn về phía mình, lúc này nói lời có lỗi với cô nương tiếp tân ngồi bên cạnh, rằng:

"Có phiền đổi chỗ với cô nàng được hay không?"

Trong lòng cô nương tiếp tân đương nhiên không thoải mái, nhưng mà cũng chẳng dám ý kiến gì, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, bưng khay đứng dậy.

Quan Tiểu Thanh lúng túng không biết phải làm sao, Lâm Uyên đưa tay vẫy vẫy với cô nàng, ra hiệu cho đối phương chuyển vị trí sang đây.

Sau cùng, Quan Tiểu Thanh không thể không bưng khay bước đến, tinh thần có hơi khẩn trương ngồi bên cạnh Lâm Uyên, so với ban đầu muốn bày ra mị lực cuốn hút đã trở thành hai chuyện khác nhau, trong lòng hiện giờ có chút lo âu không rõ.

Lâm Uyên hơi nghiêng thân thể về phía cô nàng, thấp giọng hỏi:

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Quan Tiểu Thanh hơi chần chờ, trả lời:

"33 tuổi."

Vẫn còn trẻ thế, khó trách! Lâm Uyên biểu lộ ý cười, không nghĩ tới trong lúc vô tình gặp phải muội muội của Quan Tiểu Bạch, tiếp tục nói nhỏ với đối phương:

"Đừng khẩn trương, ta là bạn của ca ca ngươi, mới trở về từ nơi khác."

Quan Tiểu Thanh lập tức bừng tỉnh khi nghe thấy bốn chữ “bạn của ca ca ngươi”, tinh thần bỗng chốc hưng phấn, nhìn thấy hắn không muốn thể hiện quá nhiều, lúc này cô nàng cũng nhích đầu lại gần, thấp giọng nói:

"Ta đều quen biết bạn bè của ca ca, nhưng mà ta chưa từng thấy ngài, ngài có họ Lâm đúng không? Xin hỏi tên đầy đủ là gì ạ?"

Lâm Uyên đáp:

"Sau khi tan ca ngươi trở về nói với ca ca ngươi một lần, tên kia sẽ biết ta là ai. Đã nhiều năm không gặp ca ca của ngươi, chuẩn bị tan ca đi thăm một chút, vẫn ở chỗ cũ bên kia sao?"

Thực tế hắn cũng không có dự định này, trước đó đã nghĩ tới nhưng mãi luôn do dự, sau khi gặp được muội muội của Quan Tiểu Bạch, điều này đã thúc đẩy hắn đưa ra quyết định, đồng thời cũng nghĩ thông suốt, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với hắn, quan hệ giữa hắn và Quan Tiểu Bạch cũng không cách nào che giấu, kết quả vẫn là liên lụy đến Quan Tiểu Bạch.

Quan Tiểu Thanh gật đầu liên tục, nói:

"Vẫn là chỗ cũ kia, nhà ta chưa từng thay đổi địa chỉ... Không biết ngài đã rời đi được bao lâu, con đường đã được tu sửa không ít, bằng không sau giờ làm việc, ta trực tiếp dẫn ngài đi qua đó?"

Hưng phấn cùng với mong đợi hiện rõ trong mắt cô nàng.

Lâm Uyên cười nói:

"Được rồi."

Hai người không ngừng ra vẻ thần thần bí bí, châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, bộ dáng rõ ràng vô cùng thân thiết, kết quả Quan Tiểu Thanh cũng nhận được một vài ánh mắt khinh bỉ cho bản thân...

Một bàn ăn đầy thức ăn thơm ngon đã được dọn xong xuôi, đợi đến lúc người đưa thức ăn rời khỏi, Bạch Linh Lung đi đến trước mặt Tần Nghi, nói:

"Ăn đi, chiều nay ngươi còn phải giải quyết không ít việc."

Tần Nghi với đôi chân trần đứng bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, nghe xong thì bình tĩnh nói:

"Tính cách của La Khang An có chút phóng túng, chắc hẳn sẽ chủ động mời khách, Lâm Uyên không có thẻ chứng nhận thì khẳng định không vào được những nơi cao cấp, bây giờ hắn vẫn còn chưa liên hệ hỏi chuyện thẻ chứng nhận... Hơn nữa trong giờ làm việc không được tự ý ra ngoài, kiểm tra một chút hai người có đi dùng cơm hay không, nếu có hẳn là đã đến phòng ăn chữ “Nhân”."