Thanh Đàn đi theo sau lưng Liễu Oanh, bước vào hiệu sách Khê Khách, đi thẳng đến hậu viện.
Ngoài hai lý do nàng nói cho Giang Tiến Tửu về việc nàng đồng ý với Liên Ba giả làm Khê Khách, thì còn có một nguyên nhân nữa mà nàng không muốn ai biết. Mẫu thân của nàng có lẽ cũng sẽ đứt từng khúc ruột giống như Lâm thị, phí hết tâm huyết tìm nàng mười mấy năm. Nàng giả làm Khê Khách tuy là lừa gạt nhưng cũng xuất phát từ ý tốt, hy vọng ông trời cũng có thể sắp xếp cho nàng sớm ngày đoàn tụ với mẫu thân. Sở gia đã mua tòa nhà lớn này ở nơi phồn hoa trong thành, có thể thấy được khả năng kinh tế năm đó không nhỏ. Mặt ngoài sát đường bày bán các loại sách vở, thoại bản, phía sau là đình viện hai gian, gian phía trước dùng làm nhà xưởng in ấn khắc sách và nhà kho, gian sau cùng mới là chỗ ở của Lâm thị. Liên Ba đang ở chờ ở cửa nội viện, nhìn thấy Thanh Đàn thì nhỏ giọng nói: “Sáng sớm nay mẹ chồng ta đã đến cửa, cố ý để mẹ ta biết được tin tức. Ta không thể không vội vàng mời muội đến.” “May mà tỷ làm việc nhanh nhẹn, nếu không thì thật đúng là trở tay không kịp.” Thanh Đàn nói xong thì đột nhiên ngẩn ra, nàng nhìn thấy Lý Hư Bạch đang ngồi uống trà trong phòng khách. Lý Hư Bạch giống như không nghe thấy động tĩnh, thậm chí còn không quay mặt qua. Trà gì mà thơm như vậy, ngay cả có người nói chuyện mà cũng không nghe thấy sao? Cố ý giả vờ à. Thanh Đàn cố ý ho một tiếng, hỏi Liên Ba: “Đây không phải là Lý đại phu sao?” Liên Ba hơi có vẻ kinh ngạc: “Muội biết à?” Thanh Đàn cười nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là biết.” Hơn nữa còn từng sờ tay người ta nữa. Liên Ba giải thích: “Ta lo lắng lát nữa mẹ nhìn thấy muội thì sẽ kích động, cơ thể không chống đỡ được cho nên đã đến Hoài Thiện đường mời Lý đại phu đến.” Nói như vậy thì Lý Hư Bạch và hiệu sách Khê Khách thân nhau lắm nhỉ? Thanh Đàn lập tức hỏi: “Hắn luôn khám bệnh cho mẫu thân sao?” Liên Ba nhẹ giọng nói: “Thường thì mời Bạch đường chủ đến khám, nếu đường chủ bận quá thì cũng mời Lý đại phu đến.” Thanh Đàn đứng ở cửa phòng khách nói mấy câu, thậm chí còn nhắc tới hắn. Nếu Lý Hư Bạch còn làm thinh, mắt điếc tai ngơ nữa thì cũng không ổn, hắn không thể không quay đầu, đứng dậy chắp tay với Thanh Đàn. So với lúc ở lều phát cháo, cảnh vật ở phòng khách thích hợp với vị lang quân lạnh như ngọc này hơn, mặt mày hắn sáng sủa, khiến người ta có cảm giác kính sợ tránh xa. Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt long lanh: “Lý đại phu, lâu rồi không gặp nha.” Khuôn mặt như bạch ngọc của Lý Hư Bạch hơi nhăn lại. Không phải chỉ mới ba ngày không gặp sao? Lâu rồi là ý gì? Một ngày không gặp như cách ba năm à? Hắn tự dặn mình bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều, nhưng khuôn mặt lại đỏ lên, hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện ra đầu óc cực kỳ hỗn loạn, vốn từ nghèo nàn. Thanh Đàn cảm thấy rất vô tội, chỉ là nói một câu qua không khí thôi mà, đâu có chạm vào tay huynh, huynh đỏ mặt cái gì? “Lý đại phu đừng khách sáo, mau ngồi đi.” Liên Ba khách khí, dẫn Thanh Đàn đi vào phòng phía đông. Lâm thị đang chờ đến mức lòng như lửa đốt, vừa thấy Liên Ba đi vào thì chờ không nổi nữa muốn đứng dậy. Liên Ba bèn vội vàng tiến lên đỡ Lâm thị để bà ngồi xuống: “Mẹ, chân mẹ đau thì đừng đứng dậy nữa. Khê Khách cũng đâu phải là khách.” Thanh Đàn nhìn Lâm thị chăm chú, hơn mười năm giày vò, trông bà còn già hơn những người phụ nữ cùng tuổi, dung mạo tàn lụi, tóc bạc sớm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được vẻ đẹp khi còn trẻ tuổi từ đường nét khuôn mặt. Lâm thị cũng bình tĩnh nhìn nàng, miệng bất giác gọi lên cái tên trong giấc mơ: “Khê Khách.” Thanh Đàn trong lúc nhất thời thật sự không gọi ra một tiếng “Mẹ” được, chỉ ngồi xuống cầm tay Lâm thị, cười tủm tỉm nhìn bà nói: “Bây giờ con tên là Thanh Đàn.” Nói ra cũng lạ, đối diện với vẻ ốm yếu xanh xao tiều tụy suy nhược của Lâm thị, nàng không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy thân thiết mà đau lòng. “Là con gái của mẹ, mẹ nhận ra được.” Lâm thị sờ khuôn mặt Thanh Đàn, vui đến phát khóc mặc dù không thể nhìn thấy cái bớt trên trán con gái nhưng khuôn mặt cực kỳ giống bà lúc còn trẻ. Bà lại lật xem tay Thanh Đàn, nhìn chỉ tay của nàng, sau đó ôm Thanh Đàn gào khóc: “Quả thật là Khê Khách của mẹ, tay phải có bốn đốt, mẹ sẽ không nhớ nhầm đâu.” Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net Thanh Đàn bị Lâm thị lây nhiễm, vô thức đỏ mắt. Nàng đã giúp Lâm thị làm tròn tâm nguyện, có phải ông trời cũng sẽ để nàng được trọn tâm nguyện, tìm được người nhà không? May mà Liên Ba đã chuẩn bị trước, quả nhiên sức khỏe Lâm thị yếu ớt, vừa bị kích động là đã khóc ngất đi. Liên Ba vội vàng bảo Thư Hương mời Lý Hư Bạch vào. Lý Hư Bạch bình tĩnh bỏ một miếng thuốc vào miệng Lâm thị, lại lấy kim ra châm cứu vào mấy huyệt vị, không bao lâu sau, Lâm thị đã tỉnh lại. Thanh Đàn đứng bên cạnh, bình tĩnh quan sát Lý Hư Bạch, trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ. Hắn thường xuyên đến hiệu sách, rất quen thuộc với mẹ con Lâm thị, cho nên hắn có cơ hội nghe nói đến Nhất Oa Đoan, cũng có cơ hội lấy khuôn chữ của hiệu sách, liệu hắn có liên quan đến tiên nhân không? Lý Hư Bạch thẳng người dậy, ánh mắt đối diện với ánh mắt nàng, hơi ngẩn ra. Thanh Đàn không muốn bị hắn nhìn ra sự khác thường, vội vàng thuận thế nói lời cảm tạ: “Đa tạ Lý đại phu, hôm nay may là có Lý đại phu ở đây.” Lý Hư Bạch cụp mắt, thu dọn hòm thuốc. Thanh Đàn xinh đẹp rực rỡ, còn có một loại cảm giác áp bách khiến người ta không thể nhìn thẳng, kiểu cảm giác này không phải đến từ vẻ đẹp của nàng mà là ánh mắt của nàng, ánh mắt ấy mang theo sự sắc bén và tinh ranh nhìn thấu nội tâm người khác. Lý Hư Bạch khách sáo nói: “Nếu như không còn chuyện gì thì ta cáo từ trước.” “Này huynh khoan đi đã mẹ ta vẫn chưa…” Thanh Đàn thuận miệng nói ra, bản thân mình cũng không nhịn được mà sửng sốt. Lâm thị vui vô cùng, cầm tay nàng nói: “Con đã quen được gọi là Thanh Đàn, vậy thì cứ tiếp tục dùng cái tên này là được. Mẹ chỉ cần tìm được con về thôi, cho dù con tên là gì thì cũng là con của mẹ.” Liên Ba cười tủm tỉm nói: “Mẹ, con đã hỏi lão đường chủ rồi. Ông ấy nói có thể xóa được hình xăm.” Lâm thị vừa mừng vừa lo: “Thật sao?” Liên Ba gật đầu, hỏi ý kiến Thanh Đàn: “Muội muội, muội có đồng ý xóa hình xăm không?” Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Đương nhiên là ta đồng ý rồi.” Vì hình xăm này quá bắt mắt, cực kỳ dễ bị người ta ghi nhớ. Có lúc nàng không thể không dịch dung đeo mặt nạ, nếu có thể xóa đi thì quá tốt. Liên Ba rất vui vẻ, lập tức nói với Lý Hư Bạch: “Xin Lý đại phu quay về trả lời với lão đường chủ giúp ta, cứ nói là muội muội ta đồng ý xóa hình xăm.” Lý Hư Bạch cũng không nghĩ nhiệm vụ này lại rơi xuống đầu mình, mờ mịt đồng ý rồi cáo từ rời đi. Lâm thị không dễ gì mới tìm lại được con gái, muốn Thanh Đàn dọn về đây ở ngay, để bà có thể ở bên cạnh con gái mọi lúc. Đương nhiên Thanh Đàn cũng không có dị nghị, như vậy thì dễ để âm thầm điều tra xem hiệu sách và tiên nhân có liên quan hay không. Liên Ba ở lại hiệu sách đến khi hoàng hôn mới về Cao gia. Hôm nay Cao Vân Thăng quay về sớm, hai người cùng Vương thị dùng cơm tối. Vẻ mặt Vương thị u ám, ở trước mặt Cao Vân Thăng một lần nữa trách cứ Liên Ba ở hiệu sách đã đại bất kính, nói năng lỗ mãng với bà ta. Liên Ba cụp mắt, không giải thích một câu nào, nghe tai này ra tai kia, cuối cùng đợi Vương thị nói mệt rồi, nàng mới lên tiếng: “Đã như vậy, mẫu thân chi bằng bảo Vân Thăng viết hưu thư đi.” Vương thị và Cao Vân Thăng cùng nhau ngây người. Liên Ba bình tĩnh nhìn Vương thị: “Không con cái lại bất kính với mẹ chồng, đã phạm vào thất xuất [*], bị nhà chồng bỏ con không có gì để nói.” [*] Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: Không sinh được con; Ghen tuông; Ác tật; Dâm đãng; Bất kính với cha mẹ, ông bà; Bất hòa trong gia đình; Trộm cắp. Vương thị bị chặn họng đến mức thở không ra hơi. Người con dâu này xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, chưa bao giờ ngoan ngoãn, khúm núm nghe lời. Nếu không phải nể mặt hiệu sách Sở gia, bà ta đã sớm bảo con trai bỏ nàng rồi. Bây giờ Lâm thị sắp chết, hiệu sách Sở gia sắp đổi sang họ Cao, bà ta làm sao có thể bảo Liên Ba cút đi vào thời khắc mấu chốt này chứ. Vương thị lạnh mặt tìm bậc thềm cho mình: “Nể mặt ngươi vào cửa bốn năm coi như giữ được phép tắc, ta sẽ không bảo Vân Thăng bỏ ngươi. Có điều, Cao gia không thể vô hậu được, phải nạp thiếp cho Vân Thăng.” Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net Vương thị bỗng nhiên nhắc đến việc này, làm cho Cao Vân Thăng giật mình. Bởi vì lúc hắn và Liên Ba thành thân, hắn đã từng hứa hẹn sẽ không nạp thiếp, cho nên Liên Ba bốn năm chưa có con, hắn cũng không nhắc đến chuyện nạp thiếp trước mặt Liên Ba. Hai năm đầu tiên, Vương thị vẫn không vội nhưng hai năm nay bà bắt đầu lải nhải bên tai hắn nhắc nhở, làm cho trong lòng hắn cũng bắt đầu có suy nghĩ này, chỉ là không dám mở miệng thôi. Cao Vân Thăng sợ Liên Ba lại tức giận trở mặt, không ngờ nàng lại điềm tĩnh hỏi: “Không biết mẫu thân đã nhìn trúng nương tử nhà nào cho Vân Thăng.” Vương thị nói: “A Phù còn trẻ tuổi đã góa bụa, đang định tìm người gả.” Liên Ba hơi nhíu mày: “Con còn tưởng là mẫu thân muốn mua một người thiếp cho Vân Thăng chứ, không ngờ lại là con gái nhà cữu cữu. Liên Ba thật sự không hiểu, chẳng lẽ A Phù không phải là con gái ruột của cữu cữu à? Nếu không thì sao cữu cữu nỡ để con gái đi làm thiếp chứ?” “Ngươi nói lời vô liêm sỉ gì vậy? Đương nhiên là con gái ruột rồi.” Vương thị thẹn quá hóa giận: “Gả cho nhà khác làm thiếp đương nhiên là không được rồi. Ta là cô mẫu của A Phù, chẳng lẽ ta lại bạc đãi nó hay sao?” Liên Ba cười: “Mẫu thân có biết, dựa theo luật lệ, chính thê có thể tùy ý trừng trị thiếp thị không. Chẳng lẽ mẫu thân không sợ tương lai con giữ con bỏ mẹ, bán A Phù đi sao?” Vương thị tức giận đến mức ngón tay run lên: “Lòng dạ ngươi sao lại ác độc như thế? A Phù cũng coi như là biểu muội của ngươi, sao ngươi làm ra được chuyện ác độc đến mức này?” Liên Ba bất đắc dĩ nói: “Con chỉ đang nói cho mẹ biết, làm thiếp không phải là chuyện tốt lành gì. Nhất là khi chủ mẫu hung hãn không khoan dung, vậy thì thật sự sống một ngày dài như một năm, mạng như cỏ rác. Chính vì A Phù là biểu muội của phu quân, cho nên con mới có lòng tốt nhắc nhở mẫu thân, đừng để A Phù đi con đường này.” “Nhà chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nó!” Liên Ba trầm ngâm một lúc: “Chi bằng con tự xin hạ thấp, tặng vị trí chính thê cho A Phù.” Vương thị lần nữa ngẩn ngơ. Cao Vân Thăng nôn nóng vội vàng hòa giải: “Liên Ba, mẫu thân chỉ là giận quá thôi, có từng nói muốn bỏ nàng lúc nào đâu?” “Hóa ra là con hiểu lầm mẫu thân rồi, mẫu thân đại nhân đại lượng đừng so đo với con. Lúc trước khi Vân Thăng cầu hôn con, chàng đã từng thề tuyệt đối không nạp thiếp.” Vương thị vừa tức vừa bực, chất vấn con trai: “Con đã thề à?” Cao Vân Thăng vô cùng xấu hổ, im lặng, tương đương với thừa nhận. Liên Ba xinh đẹp dịu dàng, lại là con gái duy nhất của Lâm thị, số người cầu hôn gần như đạp hư cả cửa. Hắn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, nếu không phải Lâm thị thường xuyên đến nha môn nghe ngóng tung tích của con gái, hắn cũng giúp đỡ sắp xếp tìm người khắp nơi thì Lâm thị chắc chắn sẽ không gả con gái cho hắn. Lúc đó hắn vì cưới Liên Ba mà đã thề son thề sắt, thề non hẹn biển. Vương thị chất vấn: “Ngươi không thể sinh con, chẳng lẽ để Vân Thăng tuyệt hậu hả?” Liên Ba nói: “Cho nên con đồng ý chia tay trong hòa bình với Vân Thăng, sau đó Vân Thăng muốn cưới vợ nạp thiếp đều không liên quan đến con nữa.” Vương thị lại bị chặn miệng. Cao Vân Thăng lập tức nói: “Ta không có ý này.” Liên Ba không hề nhìn hắn, chỉ với nói Vương thị: “Con có thể hòa ly với Vân Thăng, nhường vị trí chính thê. Cũng có thể để Vân Thăng bỏ con. Nhưng, chỉ cần con là thê tử của Vân Thăng thì hắn không thể nạp thiếp. Nếu không hắn đã xem như là vi phạm lời thề, sẽ bị sét đánh.” Vương thị suýt nữa tức ngất đi, ném chén đũa quay về phòng nằm kêu đau tim. Cao Vân Thăng vội vàng chạy theo vào an ủi Vương thị. Liên Ba nhìn qua chén đũa của hai mẹ con trên bàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trước kia chưa tìm lại được Khê Khách, nàng là niềm an ủi và chèo chống duy nhất của mẫu thân, cho nên nàng không dám thể hiện ra bất cứ sự không như ý nào trong cuộc hôn nhân này ở trước mặt Lâm thị, lúc nào cũng tốt khoe xấu che để tránh mẫu thân lo lắng. Bây giờ đã tìm được Khê Khách, mẫu thân đã có niềm an ủi và điểm tựa mới, cũng đã đến lúc nàng tìm cơ hội bỏ đi gông xiềng này rồi.