Tiên Ngục

Chương 957: Đặt ra công năng tầng sáu Tiên Ngục (thượng)

- Như vậy, nó cùng cơ duyên của ta rốt cuộc có loại liên hệ nào?

Mấy vấn đề này, cũng đã khiến Tô Triệt nghĩ mãi không rõ.

- Ngươi quả nhiên là họa tinh a!

Tuyết Ngọc cũng là vẻ mặt đầy châm chọc nói rằng:

- Linh giới tràng tai nạn này chính là ngươi và Vu tộc tạo thành, chuyện này còn không có trôi qua, ngươi lại muốn giúp đỡ loại Ma tộc này, sẽ đem cả đại vũ trụ thế giới triệt để hủy diệt phải không? Tô Triệt, ngươi nói ngươi người này sinh ra tại thế gian, ý nghĩa tồn tại rốt cuộc là vì sao đây?

Trong giọng nói thần tình của nàng tràn ngập vị đạo hả hê:

- Muốn nói ta a, ngươi nếu là còn có chút nhân tính, còn có điểm lương tri, vậy thì sớm làm tự sát đi sao...Xin yên tâm, sau khi ngươi chết đi, bảo vật của ngươi, tài sản của người nhà của ngươi, cùng với thế giới tư nhân do ngươi chế tạo ra kia, ta đều sẽ tiếp nhận lấy, giúp ngươi chiếu cố bọn họ thật tốt.

Thế giới tư nhân theo như lời của Tuyết Ngọc cũng không phải nói, nàng đối với thế giới Tiên Ngục phi thường hiểu biết, chỉ là đoán được hắn từng đem mấy trăm triệusinh linh ở Khải Nguyên Tinh đều chuyển dời đến trong không gian pháp bảo của bảnthân, khẳng định chế tạo ra một thế giới tư nhân, đây là không hề nghi ngờ.

Trong Tiên Giới, rất nhiều tiên khí đều có thể làm được điểm này, thật ra chẳng có gì lạ.

Tô Triệt không rên một tiếng, còn đang cân nhắc việc này.

Tuyết Ngọc lại ghé vào lỗ tai hắn tiếp tục nói:

- Ngày hôm nay, ta thật ra coi như minh bạch ý nghĩa tồn tại của chính mình, đó là thượng thiên an bài ta làm sứ giả chính nghĩa, đại biểu chính nghĩa cùng ngươi đối địch, đại biểu thượng thiên chế tài ngươi... Tô Triệt, ngươi làm thật tốt, nhanh chóng tự đoạn đi sao, cũng để ta nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh thượng thiên giao cho mình, ta sẽ rất cảm kích ngươi.

Nói đến đây, chính bản thân nàng cũng che miệng khanh khách một tiếng, cười lên.

- Giúp ta một chút được không?

Tô Triệt quay sang, phi thường ngưng trọng đối với nàng nói rằng:

- Cách ta xa một chút, hoặc giả, có thể ngậm miệng lại cũng được... Tuyết Ngọc, ngươi thế nào lại đáng ghét như vậy?

- Trên đời này, ta chỉ đáng ghét như vậy đối với ngươi, đây là số mệnh của ngươi.

Tuyết Ngọc híp mắt, mang theo dáng tươi cười, trong thần thái tận lộ vẻ quyến rũ. Chỉ bất quá, nàng những lời này có thể nói là một ngữ hai ý nghĩa, đây là mạng của ngươi,lời nói ý nghĩa thâm hậu, nàng đã nhìn thấu rất nhiều chuyện.

- Đây là mạng của ta?

Những lời này đối với Tô Triệt xúc động, cũng là tương đối trầm trọng, lúc này căn bản không có tâm tình cùng nàng đấu võ mồm, mà là trầm thấp nói:

- Tuyết Ngọc, ngươi là một Đại Thừa kỳ, sống hơn một vạn tuổi...hiện tại, có thể đứng đắn trả lời ta hay không, thực sự là đã định trước, thực sự là đã sớm ai bài sao...Trong số mệnh đã định trước?

Lúc trước những lời này, Tuyết Ngọc chỉ bất quá là đối với Tô Triệt nói giỡn mà thôi, lúc này nhìn thấy hắn chính thức hỏi mình như vậy, cũng sẽ không lại hồ đồ, đồng dạng là chăm chú đưa ra trả lời.

- Rất xin lỗi, lấy cao độ trước mặt của ta, còn không thể giúp ngươi giải đáp loại vấn đề cấp bậc này.

Sau đó, nàng lại là có ý chỉ điểm nói:

- Nhưng chúng ta có thể nghĩ như vậy, Tô Triệt, ngươi nếu là chưởng quản một thế giới, thậm chí có quyền lực quyết định chí cao vô thượng quyết định số phận của chúng sinh. Cho dù ngươi tinh lực vô hạn dư thừa, có khả năng tìm hiểu đến, làm ra một kế hoạch cho số phận của mỗi một sinh linh không? Ngươi có kiên trì này, có tinh lực này không?

- Không có khả năng!

Tô Triệt nhất thời lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của nàng, lập tức trả lời:

- Đối với số phận của chúng sinh, ta chỉ có thể chế định ra một ít quy tắc, một cấu trúc đại thể. Về phần bọn họ mỗi người trưởng thành và phát triển, ta sẽ dành cho bọn họ cũng đủ tự do. Nói trắng ra, mặc dù ta là một chúa tể thế giới, Sáng Thế thần chí cao vô thượng, cũng không có khả năng đem toàn bộ thời gian và tinh lực tất cả đều tiêu hao tại chuyện này, đồng dạng ta cũng có nhân sinh của mình phải hưởng thụ a.

- Cái này cũng đúng.

Tuyết Ngọc nhẹ nhàng gật đầu:

- Bởi vậy, ta không tiếp thu vì nhân sinh của chúng ta đã bị thượng thiên sớm định sẵn, số phận của chính mình hay vẫn là nắm giữ ở trong tay của mình. Huống hồ, ngươi vẫn là người có Đại Khí Vận tại thân đối với số phận của mình có năng lực nắm chắc lại muốn so với những người khác mạnh hơn nhiều lắm...

Nói đến đây, nàng cười ha hả:

- Chỉ có thể đối với ngươi nói những lời này, vả lại, nói được có nhiều, ngươi cũng sẽ không lĩnh tình của ta, ghi nhớ chỗ tốt của ta.

Tô Triệt lắc đầu nói rằng:

- Đơn giản mấy câu nói đó mà thôi, ta vẫn là đối với ngươi biểu thị cảm tạ.

- Hừ! Lại có tác dụng gì?

Tuyết Ngọc bĩu môi một cái, nhàn nhạt nói rằng:

- Vừa quay đầu, ngươi vẫn là muốn giết ta.

Tô Triệt cười trả lời:

- Từ giờ trở đi, ngươi đừng quấn lấy ta nữa, cũng không phải không thể không giết ngươi. Chỉ cần ngươi trốn tránh ta, đồng dạng, ta càng thêm không muốn nhìn thấy ngươi, cho dù tương lai có năng lực đánh bại ngươi, cũng không có hứng thú truy sát ngươi.

- Mơ tưởng!

Tuyết Ngọc căn bản không có khả năng đáp ứng, ánh mắt chuyển hướng ngân sắc viên cầu kia, đối với hắn nói rằng:

- Ngươi vẫn là suy nghĩ cho tốt, làm sao giải quyết chuyện trước mắt, mới là tương đối thực tế.

- Chuyện trước mắt?

Tô Triệt lắc đầu không nói, không có nói cái gì nữa.

Chuyện này không có gì có thể nói, chỉ có thể chờ đợi!

Đợi được lão Hắc để năng lượng ma hóa này nghiên cứu thấu triệt, muốn làm minh bạch nó có thể mang đến cho mình loại chỗ tốt nào, mới có thể xác định cuối cùng, nó rốt cuộc có phải là tràng cơ duyên kia của mình hay không.

Nếu như đối với chính mình không hề có chỗ tốt, Tô Triệt sẽ không chút do dự rời xa nơi này. Về phần loại năng lượng ma hóa kia có thể cấu thành loại tai họa ngầm nào cho đại vũ trụ thế giới, tương lai lại tạo thành loại tai nạn nào, vậy thì không phải sự tình hiện tại chính mình có thể lo lắng.

- Trên người ta, đã gánh vác quá nhiều sự tình, không muốn lại tăng thêm trách nhiệm cho bản thân nữa.

Tô Triệt thầm hạ quyết tâm, cũng không cùng Tuyết Ngọc chào hỏi, đó là tung bay đến một góc trong không gian này, ngồi xếp bằng ở trên một kiện phòng ngự đạo khí, bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi.

Kiên trì chờ đợi đi sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tuyết Ngọc biết hắn tự có an bài, cũng không có lại quấy rầy hắn nữa. Đồng dạng, tuyển định một góc, cách hắn khoảng hai trăm trượng, cũng là im lặng ngồi ở đó, không biết suy nghĩ cái gì, hay làm cái gì nữa.

Duy trì liên tục tĩnh tọa, tựa như vĩnh viễn vô tận, cái này đối với Tu Tiên Giả mà nói, thật ra không tính là cái gì. Cho dù nơi này không thích hợp tu luyện chân nguyên, Tô Triệt cũng có thể trong lòng diễn luyện những thần thông đạo thuật mà bản thân nắm giữ kia, không ngừng đề thăng phương diện tạo nghệ này, cũng chính là đề thăng đẳng cấp kỹ năng.