Trách không được nhìn nó cực kỳ chói mắt, cực kỳ không thích hợp với nơi này.
- Mang mang hải vực, muốn từ phạm vi ngoài vặn dặm bên ngoài di chuyển một ngọn núi lớn như vậy tới đây chỉ có siêu cấp môn phái mới có khả năng làm được như vậy.
Tô Triệt thì thào nói:
- Một nơi hoang vu như vậy, bọn họ lại không tiếc tài lực, vật lực di chuyển một ngọn núi tới nơi này là có ý đồ gì?
- Khẳng định không phải chuyện tốt.
Hoa Quang chân nhân không khỏi suy đoán:
- Nói không chừng, mục đích bọn hắn chiếm Cực Quang đảo trước, cũng chính là phục vụ cho chuyện này.
Tô Triệt gật đầu suy đoán:
- Hòn đảo này chính là khởi đầu của Khải Nguyên Tinh, trong vòng vạn dặm cũng không có những môn phái khác, bọn họ nếu như làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định không chỉ là nhằm vào một môn phái, một thế lực nào đó, mà có lẽ....
- Toàn bộ tu chân Giới!
Hai người đồng thanh mở miệng nói.
Lẽ nào, bọn họ ở nơi này thiết lập đại trận, ý đồ dẫn động từ trường, tinh cầu dẫn lực chế tạo ra mầm mống tai họa cho toàn bộ tu chân giới? Đó mới chân chính chính là loạn thế hàng lâm?
Theo chiều suy đoán, Tô Triệt ngộ ra:
- Nguyên nhân Thái Ất Môn phong tỏa Bắc Cực hải hẳn là muốn che dấu ý đồ ở Bắc hoang đảo này. Tung tin ra ngoài muốn bắt Hoa Quang chân nhân hẳn chỉ là muốn tung hỏa mù mà thôi...
- Muốn gạt người trước tiên phải gạt mình, chắc hẳn kế hoạch này chỉ có một bộ phận thành viên trung tâm mới được biết, bọn họ ngay cả những người thấp hơn Kim Đan trưởng lão cũng lừa gạt. Vì thế, ngày hôm nay ta bốn Kim Đan sơ kỳ trưởng lão ta bắt được, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Nói tới đây, Tô Triệt trên cơ bản đã phân tích thấu triệt tình huống hiện tại.
Trên đảo có rất nhiều tu sĩ cho nên hai người Tô Triệt không dám tới gần quá, chỉ có thể thi triển pháp thuật biến ảo thành một đám mây, trốn ở một vị trí trên cao cách mười dặm, bao quát cả hoàn đảo.
Cự ly quá xa, căn bản không thể nào phán đoán ra trình tự tu vi của những tu sĩ này, nhưng trên cơ bản hai người bọn họ có thể xác định nhân số trên hòn đảo này không dưới ba trăm, đồng thời, những tu sĩ cao cấp Kim Đan Kỳ cũng có không ít.
- Rất khó nói, trên đảo này có Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn hay không, thậm chí ngay cả một hai Nguyên Anh lão tổ tọa trấn ở nơi này cũng không phải là không có khả năng, nếu như mạnh mẽ xông vào khẳng định là không được.
Bản thân Hoa Quang không sợ chết, thế nhưng hắn lại không thể vì mình mà không suy nghĩ cho Tô Triệt, hắn nói:
- Thực sự không được, đợi sau khi bọn họ rút lui khỏi nơi này, chúng ta mới trở lại tìm nơi hạ lạc của Cự Phú.
- Không được.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTô Triệt kiên quyết phủ quyết:
- Mưu đồ bên trong kế hoạch này của bọn họ chưa được làm rõ, khẳng định trong vòng hai ba mươi năm cũng không rút lui khỏi Bắc hoang đảo. Huống hồ, những kẻ ngoại bang này xây dựng căn cứ trên đảo rầm rộ, nếu như Cự Phú ở nơi này, rất có thể sẽ sớm bị bọn họ khai quật ra.
Hoa Quang chân nhân âm thầm gật đầu, càng như vậy càng không thể để tài phú rơi vào tay địch nhân a.
Tô Triệt lại hỏi:
- Tiền bối, người cho rằng, tổ tiên của người để Cự Phú ở vị trí nào trên đảo?
- Hẳn là sẽ không có khả năng tùy tiện để ở trên mặt đất.
Hoa Quang chân nhân trả lời:
- Khẳng định tổ tiên ta sẽ chôn sâu dưới đất.
- Vậy thì chúng ta lặn xuống mặt đất chậm rãi tìm kiếm, tận lực không kinh động tới bề mặt, làm oanh động tới những người đó.
Ánh mắt Tô Triệt kiên định nói.
- Tốt!
Hoa quang chân nhân gật đầu nói:
- Đến ngươi còn không sợ, chẳng lẽ lão hủ lại sợ?
Hai người khống chế đám mây thổi ra xa xa, sau đó chìm vào đáy biển, thi triển thần thông độn thổ, lẻn vào chỗ sâu dưới nền đất bên trong Bắc hoang đảo, bắt đầu tra xét từng tấc đất.
Đương nhiên bọn hắn cũng không ngốc mà tìm lung tung, đứng trên lập trường suy nghĩ, tâm lý của lão tổ tông Hoa Quang chân nhân năm đó mà bọn hắn tìm ra mấy khu vực có khả năng nhất để truy tìm trọng điểm.
Trước hết phải tra xét những khu vực này cho rõ ràng, nếu như không có thu hoạch vậy thì lúc đó mới dùng thần thức tra xét qua những khu vực khác.
Cự Phú là một kiện thượng phẩm đạo khí, lớn thì có thể cao tới vạn trươợng, nhỏ thì như hạt cát, muốn ở trong lòng đất này tìm ra "hạt cát" đó thì cho dù là một tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chuyện này khó khăn ra sao.
Một ngày đêm.
Hai ngày.
Mười ngày.
Hai mươi ngày... Hai người Tô Triệt chui lủi trong lòng đất đã tròn hai mươi ngày, tất cả những khu vực Hoa Quang chân nhân cho rằng có khả năng đều đã tra xét qua một hồi, thế nhưng đều không có thu hoạch.
Lẽ nào, Cự Phú này không có ở Bắc hoang đảo sao?
- Sẽ không a!
Hoa Quang chân nhân không phục, hắn cho rằng bản thân mình một phen minh ngộ không có sai, thậm chí, nói là minh ngộ thì có chút ủy khuất, hẳn là phải nói ý tứ của ông trời chỉ dẫn mới đúng.
- Chứ không phải là chúng ta không tìm hiểu tỉ mỉ, bỏ sót chỗ nào đó chứ? Có phải là chúng ta nên tỉ mỉ kiểm tra lại lần nữa không?
Hoa Quang chân nhân hỏi.
- Không cần nữa, ta tin tưởng thần thức của bản thân mình, nếu như trong phạm vi thần thức của ta có thứ gì đó ta tuyệt đối không thể bỏ sót.
Ngữ khí Tô Triệt cực kỳ quả quyết, bởi vì, cũng không phải hắn đối với thần thức mình có sự tự tin, mà đối với năng lực dò xét của lão hắc có lòng tin cực độ.
Lão hắc chính là một loại pháp bảo cao cấp có cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, cho dù là các dị bảo đặc thù từ thời thượng cổ, lão hắc còn có thể nhận ra, huống hồ Cự Phú kia chỉ là một kiện thượng phẩm đạo khí, có khí tức của pháp bảo. Nếu như trong phạm vi tiếp xúc, lão hắc tuyệt đối sẽ có cảm ứng với nó.
Tại một chỗ sâu dưới nền đất, hai người đào ra một căn phòng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Liên tục hai mươi ngày liên miên tìm kiếm không ngớt, hết sức chăm chú tra tìm, trạng thái tinh thần của bọn hắn đã uể oải từ lâu.
Tô Triệt hỏi:
- Tiền bối, Cự Phú liệu có thể biến hóa thành thứ khác hay không? Tỷ như là biến thành một gò núi nhỏ, một gò đất trên bề mặt?
- Không có khả năng!
Hoa Quang chân nhân lắc đầu trả lời:
- Bắc hoang đảo này ta đã tới rất nhiều lần, Cự Phú nếu như biến thành một gò đất trên bề mặt, sao có thể tránh khỏi sự tra xét của ta. Hơn nữa, dù thế nào ta cũng không có mù mắt tới trình độ đó.
Tô Triệt chậm rãi gật đầu, nói rằng:
- Vậy cũng không thể giận nổi, dù sao, chúng ta chỉ dùng phương pháp suy đoán, nhằm vào một số khu vực tiến hành dò tìm, chí ít còn có bảy thành phạm vi chưa từng tìm qua. Nói không chừng, Cự Phú được dấu ở một góc nào mà ngươi không nghĩ tới.
- Đúng vậy!
Hoa Quang chân nhân cau mày, giống như mê muội thì thào nói:
- Để cho ta ngẫm lại một chút... Cự Phú khẳng định là ở ngay trên hòn đảo này, trực giác của ta vô cùng rõ ràng, khẳng định là ở chỗ này! Chỉ là, bất quá ta còn chưa suy nghĩ kỹ mà thôi.