- Bối rối!
Chiêu Phong Nhĩ im ắng cười cười, nhìn hỏa cầu nhỏ kia với vẻ mặt tràn đầy vẻ châm chọc, ngươi phóng hỏa cầu kia trong lúc chạy trốn, há có thể đánh trúng ta.
Chiêu Phong Nhĩ thong dong tránh né, vừa mới đã đến gần cột đá cao ngất kia.
Lúc này, Tô Triệt quay đầu lại cười cười, trong mắt lộ vẻ trêu đùa hí lộng.
- Bị lừa rồi!
Lúc này Chiêu Phong Nhĩ mới phát hiện đối phương cố ý bắn lệch hỏa cầu này, mục đích chính là dụ dỗ mình tới gần cột đá này.
- Phốc!
Một viên cầu nhỏ rơi xuống dưới cột đá, gây ra một tiếng nổ rất nhỏ như không thể nghe thấy, sau đó liền bạo liệt, hóa thành một đoàn khói nhẹ, nhào tới bắp chân Chiêu Phong Nhĩ.
Gần trong gang tấc, muốn tránh né cũng không thể. Chiêu Phong Nhĩ có phản ứng nhanh hơn nữa cũng không kịp làm ra bất kỳ hành động nào, chỉ có thể hi vọng vào hiệu quả của linh phù phòng ngự thổ hệ vừa kích phát kia, có thể ngăn đoàn khói nhẹ này ở bên ngoài.
Hi vọng là như thế, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, đoàn khói nhẹ kia loại bỏ vòng phòng hộ thổ hệ, xuyên thấu qua quần áo, thâm nhập vào bên trong da thịt hắn mà không hề gặp trở ngại gì.
- Đây là cái gì?
Tuy rằng Chiêu Phong Nhĩ còn có thể cảm giác không thấy có gì không khỏe, nhưng cũng đã ý thức được đoàn khói nhẹ xâm nhập vào trong cơ thể này nhất định là một thứ nào đó phi thường khủng bố.
- Lão Hắc, nhờ ngươi rồi.
Tô Triệt yên lặng thì thầm trong lòng.
- Chủ nhân, nhìn được rồi!
Tiếng nói khó nghe thô hào đến cực điểm của lão Hắc mơ hồ truyền đến.
Lúc này Chiêu Phong Nhĩ đã dừng bước, hoảng sợ nắm lấy đùi, tức giận hỏi:
- Tiểu hỗn đản, ngươi đã sử dụng mánh khỏe quỷ quái gì?
- Ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi.
Tô Triệt duỗi một ngón tay ra, từ xa xa chỉ vào điểm đầu hắn:
- Đầu tiên, ngươi sẽ cảm thấy đầu sắp vỡ, sau đó các loại cảm xúc đặc sắc sẽ nhao nhao hiện ra.
Vừa nói ra, liền nhìn thấy Chiêu Phong Nhĩ ai nha một tiếng, ôm lấy đầu của mình. Chỉ có điều biểu lộ thống khổ trên mặt đã bị cái mặt nạ da người kia che lại rồi.
- Không! Không phải... Cha, đừng giết ta! Mẫu thân, ca ca, nhanh tới cứu ta... Không, đừng, đây không phải là thật...
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLChiêu Phong Nhĩ ôm đầu hô to gọi nhỏ, người sáng suốt liền có thể lập tức biết được, lòng hắn đã sinh ra ma chướng, lâm vào trong ảo giác.
Tô Triệt cẩn thận từng li từng tí vòng ra sau hắn, lúc khoảng cách chỉ còn ba trượng thì nhặt một cục đá lớn bằng nắm đấm lên, ném thẳng vào ót hắn.
Lực đạo đã được khống chế, sẽ không làm chết người nhưng có thể khiến bất kỳ tên tu sĩ Luyện khí kỳ nào ngất đi.
- Bành!
Chiêu Phong Nhĩ té trên mặt đất, cũng không lên tiếng, không hề rú thảm hay giãy giụa, coi như là giải trừ thống khổ tinh thần cho hắn.
- Lão Hắc, trở về a.
Tô Triệt nói ra.
Một đoàn khói nhẹ từ trong đầu Chiêu Phong Nhĩ nhẹ tán ra, trở về chỗ mi tâm Tô Triệt, sau đó Tô Triệt mặc niệm trong lòng:
- Bắt người này!
Tâm niệm vừa khởi, Chiêu Phong Nhĩ nằm trên mặt đất cũng biến mất vô tung, không hề nghi ngờ gì, hắn đã bị tiểu tháp nhiếp cầm vào trong.
Trong không gian ngục giam tầng một Hắc tháp, lão Hắc thân cao một trượng giống như ác ma địa ngục mang theo Chiêu Phong Nhĩ đang hôn mê trong tay, thỉnh công với Tô Triệt:
- Chủ nhân, lão Hắc không làm người thất vọng a?
- Rất tốt, rất tốt, dĩ nhiên là thu thập hắn dễ dàng như vậy!
Tô Triệt cũng cực kỳ hưng phấn.
Thế nhưng lão Hắc lại quơ quơ cái đuôi, thở dài nói:
- Bất quá, chủ nhân, một chiêu này của chúng ta chỉ có hữu hiệu đối với tu sĩ Luyện khí kỳ cấp thấp, nếu thực lực đối phương rất cao thì có thể đơn giản gạt bỏ ta.
- Ta biết rõ.
Tô Triệt nghe vậy, nhưng cũng không thất vọng chút nào.
- Có thể ám toán đối thủ Luyện khí kỳ tầng ba, ta đã rất hài lòng, phải biết rằng, tu vi ta mới chỉ là Luyện khí kỳ tầng một a!
- Hắc hắc.
Lão Hắc gật đầu nói:
- Chỉ cần chủ nhân ngươi hài lòng thì đã là hạnh phúc lớn nhất của lão Hắc ta.
- Miệng lưỡi xảo quyệt.
Tô Triệt khẽ mắng yêu.
Vừa rồi, lão Hắc thi triển năng lực xâm nhập vào thân thể của Thiên Ma Ngoại Vực, dùng linh hồn của hắn làm lực xâm nhập vào trong đầu Chiêu Phong Nhĩ, dẫn phát tâm ma hắn thành công, lúc đó mới tạo cơ hội cho Tô Triệt hạ độc thủ ở sau lưng, nhẹ nhàng quật ngã một đối thủ Luyện khí kỳ tầng ba.
Bất quá, như lời lão Hắc nói, chiêu này vẫn có cực hạn. Nếu tu vi đối phương rất cao, linh hồn lực cường đại quá mức thì có thể lập tức áp chế tâm ma, thậm chí trực tiếp kích sát lão Hắc. Cái này cũng giống như chiến thắng Thiên Ma Ngoại Vực vậy.
Nói như vậy, chẳng khác nào lão Hắc triệt để diệt vong. Tô Triệt cần phải bắt sinh vật ba tộc nhân yêu ma lần nữa để luyện chế ra một khí linh. Đương nhiên, nếu luyện chế ra một khí linh khác thì không phải là lão Hắc này rồi. Tuy rằng hình dạng lão hắc không được nhiều người ưa tích, nhưng hắn lại rất trung thành và tận tâm, tối thiểu được Tô Triệt tán thành về phương diện này, cam lòng làm pháo hôi chịu sai khiến.
Lão Hắc ra đời từ một chỉnh thể thống nhất dung hợp từ ba sinh vật, đó chính là một tên Trần Thạch, tu sĩ nhân loại Luyện khí kỳ tầng thứ ba, một Thiên Ma Ngoại Vực tương đương với Luyện khí kỳ tầng một và một Âm Phong Thử Luyện khí kỳ tầng một. Trước mắt, linh hồn lực của nó có thể khắc chế tu luyện giả Luyện khí kỳ tầng ba vững vàng, nhưng đối phó với người có thực lực rất cao thì lại cực kỳ mạo hiểm.
Hơn nữa, loại hình tác chiến này chỉ có tác dụng khi đơn đả độc đấu. Nếu chung quanh có bất kỳ người nào quan sát thì đều có thể bạo lộ bí mật về Hắc tháp ở trong đầu, giống như là vạn chúng nhìn trừng trừng đồng môn thi đấu thể thao. Tô Triệt cũng không dám dùng loại phương thức này.
- Sau này phải cẩn thận hơn!
Tô Triệt dặn dò trong nội tâm:
- Lão Hắc, sau này nếu không có lệnh của ta thì dù tình huống có nguy cấp thế nào, ngươi cũng không thể tự tiện ra mặt cứu trợ ta, biết không?
- Nhưng mà...
Lão Hắc cũng không ngu ngốc, gãi gãi cái ót, hỏi:
- Vạn nhất ngươi hôn mê rồi, tạm thời không có ý thức tư duy, không thể ra lệnh với ta thì phải làm sao?
- Ân, ngươi nghĩ rất chu đáo.
Tô Triệt khen ngợi một câu, sau đó trả lời:
- Nếu lâm vào cục diện như thế thì ngươi cứ tự mình cân nhắc lợi hại, tóm lại, Hắc Tháp trong não hải là bí mật lớn nhất của ta, trừ phi là lâm vào tuyệt cảnh vạn bất đắc dĩ, bằng không thì không được để bại lộ.
- Chủ nhân, ta hiểu rồi.
Lão Hắc vâng dạ một tiếng.
- Hiểu là tốt rồi...
Lúc này, Tô Triệt lại tập trung tư tưởng lên người Chiêu Nhĩ Phong đang hôn mê, hỏi:
- Lão Hắc, nếu hắn tỉnh lại thì ngươi có thể khống chế không?
- Chủ nhân, yên tâm đi.
Lão Hắc vỗ ngực nói:
- Ở trong ngục giam thì ngươi là lão đại, ta là lão nhị! Không cần quan tâm những tên khác là ai, chỉ cần bị chúng ta bắt vào thì cũng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi, mặc chúng ta chặt chém mà không có bất sức lực phản kháng nào!