Tiên Ngục

Chương 294: Lại chém một người (hạ)

Đồng dạng đều là Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn, tuyệt đối có thể lấy một địch hai, thoải mái chiến thắng Ô Lực cùng Vạn Hải.

- Không liều mạng một lần, sao sẽ biết đáp án. Lão tử bị bức đủ rồi.

Tô Triệt thầm cắn răng ngà, một cổ tà hỏa bốc lên trong lồng ngực. Lần lượt bị những người này đuổi theo, rốt cuộc có chết hay không...

Sở dĩ muốn liều mạng cùng hắn, là vì Tô Triệt biết rõ, mặc dù hiệu quả của Ẩn Linh châu rất tốt, nhưng mà du động dưới nước mà nói, còn có thể tạo thành ba động nước chảy, chạy không khỏi thần trí dò xét của hắn.

Tối thiểu nhất cũng phải liều mạng hạ hắn, mới có thể lẩn trốn dưới nước.

Giờ phút này, Kim Đan trưởng lão kia đã dần dần đến gần bên Tô Triệt, trong nước sâu, phạm vi thần thức Kim Đan sơ kỳ bao phủ, cũng có hơn một trăm trượng, bởi vậy, tốc độ tìm tòi của hắn cũng là rất nhanh.

Ở trên Cực Quang đảo, người này cũng xem qua đoạn hình ảnh kia của Tô Triệt, biết rõ tán tu Trúc Cơ kỳ có được hai loại thần thông đặc thù này, có thể cấu thành uy hiếp đối với Kim Đan tu sĩ, cho nên, cũng không có phớt lờ, vừa tiến vào trong biển, thì tế ra pháp bảo phòng ngự.

Mặc dù hắn không cho rằng Tô Triệt có lá gan đánh lén mình, nhưng vẫn là không phạm phải sai lầm khinh địch.

Cự ly dần dần tiếp cận, năm mươi trượng... bốn mươi trượng... ba mươi trượng... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc tiếp cận đến hai mươi trượng, một đạo lam quang từ phía bên phải kích xạ ra.

Ở dưới nước, tốc độ ánh sáng càng là trốn không thoát, bất quá, Kim Đan trưởng lão này phản ứng cấp tốc, pháp thuẫn có chút thay đổi phương hướng, kịp thời chắn trước người.

Chỉ là, hắn cũng không biết, thần thông Nhiếp Hồn giống như là ánh sáng công kích, kỳ thật, cũng không phải ánh sáng chân chánh.

Căn bản là ngăn không được, Nhiếp Hồn chi lực, không đếm xỉa đến phòng ngự.

Hóa không có khả năng thành có khả năng, mới là thần thông.

Ông...

Mặc dù Kim Đan trưởng lão này đã sớm có chỗ đề phòng, nhưng vẫn là đánh giá thấp uy lực nhiếp hồn. Dù sao trước đó, hắn chưa bao giờ lĩnh giáo qua loại thần thông này.

Nguyên thần rung chuyển, làm cho tâm thần hắn run lên, trong nháy mắt trước mắt tối sầm.

Tuy chỉ là một cái nháy mắt, đối với Tô Triệt mà nói, cũng là cực kỳ quý giá, loại thần thông thứ hai tùy theo đưa đến.

Tù Ma.

Chữ tù màu xám hiện ra ở trên đỉnh đầu của hắn, vì ở trong nước sâu, chữ tù này chỉ bằng mắt thường cơ hồ là không thấy rõ, nhưng mà không ảnh hưởng tới uy lực của nó.

Thần trí của Kim Đan trưởng lão vẫn không có tỉnh táo lại, chân nguyên trong cơ thể, cùng với Kim Đan vùng đan điền, đã bị tù ma lực phong ấn chặt.

Như là trúng định thân thuật, hắn bảo trì động tác tuần tra về phía trước như trước, sững sờ huyền phù trong nước.

Sưu…

Một thanh phi kiếm Linh khí cực phẩm bị Tô Triệt kích phát ra, trong nháy mắt xẹt qua cự ly hai mươi trượng, kéo lê một đường vòng cung hoàn mỹ, vượt qua mặt pháp thuẫn này, từ bên cạnh đâm trúng cái cổ của Kim Đan trưởng lão.

Cảnh giới cao nhất của ngự kiếm chi đạo, coi trọng đúng là ngoài ngàn dặm, lấy thủ cấp địch nhân.

Uy lực của Linh khí cực phẩm, đủ để xuyên thấu khí kình hộ thân của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Thanh phi kiếm này, còn là từ chỗ Kim Đan tu sĩ Diệt Lô đã bị Tô Triệt giết chết.

Xích…

Nhưng mà, Tô Triệt đồng dạng đánh giá thấp thực lực của Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn, phi kiếm xác thực xuyên thấu khí kình hộ thân của hắn, đâm trúng cổ của hắn, lại giống như đâm trúng ngọc thạch, chỉ có thể lướt qua, không có thể đâm đi vào.

- Không xong.

Sắc mặt Tô Triệt đại biến, đương nhiên biết được, thương thế loại trình độ này, đối với một người bình thường mà nói đủ để trí mạng, nhưng mà đối với tu vi Kim Đan mà nói, chỉ là vết thương da thịt mà thôi.

- A…

Kim Đan trưởng lão bị cái cổ đau đớn đánh thức, thần trí khôi phục hoàn toàn, lập tức bắt đầu giãy dụa, muốn phá tan trói buộc của tù ma lực.

Chữ tù trên đỉnh đầu kia, quang mang chớp động, lung lay sắp đổ, mắt thấy muốn tiêu tán mất.

- Linh khí cực phẩm uy lực không đủ a.

Tô Triệt càng nhẫn tâm, lần nữa lấy ra Phù Bảo mà sư tôn ban cho kia.

Lúc nên dùng, vậy thì không nên tiếc rẻ, nếu không cái gì cũng không còn cả.

Bá…

Kim sắc kiếm quang chợt lóe lên, tương đương với một kích toàn lực của Huyền Cơ Tôn Giả, uy lực khủng bố.

Kim Đan trưởng lão bị tù ma lực vây khốn, hai mắt mở to, lại không có cách nào tránh né, chỉ có thể mắt nhìn thấy đạo kiếm quang này đánh úp tới trước mặt.

Xích…

Từ bộ não, đến giữa háng, bị đạo kiếm quang này chém thành hai nửa, biến thành hai mảnh thi thể.

Nhiếp Hồn…

Lúc này, Tô Triệt đã có kinh nghiệm, không đợi nguyên thần hắn chạy ra bên ngoài cơ thể, lập tức phát động thần thông Nhiếp Hồn.

Bá…

Nguyên thần của Kim Đan trưởng lão bị hút vào Tiên Ngục, triệt để bốc hơi khỏi nhân gian.

Thân hình Tô Triệt tháo chạy, bảo trì trạng thái ẩn thân, lập tức vọt tới, thu thi thể cùng tất cả vật phẩm tùy thân của hắn vào trong Tiên Ngục. Sau đó, không chút nào dừng lại, mau chóng lao nhanh vào đáy biển.

Đương nhiên, cũng có thể lựa chọn chìm vào đáy biển, nuốt Độn Địa đan theo lòng đất lẩn trốn. Chỉ là Tô Triệt lo lắng bán thần thông độn địa lưu lại dấu vết rõ ràng, bị Kim Đan trưởng lão khác đuổi theo.

Còn không bằng bảo trì hiệu quả ẩn thân, tiềm hành ở đáy biển. Dù sao, đáy biển có mạch nước ngầm chảy xiết, có thể hủy diệt đi tất cả dấu vết mà mình đi ngang qua còn sót lại.

Khi lẩn trốn, đồng thời Tô Triệt cũng hưng phấn không thôi, vừa rồi thuận lợi giết chết một tên Kim Đan tu sĩ như thế, ngoại trừ có Phù Bảo của sư tôn trợ giúp, trọng yếu hơn là, Thần thông Tù Ma hiển lộ ra uy lực rõ ràng.

Trách không được, Tử Tiêu sư tổ từng nói qua, giá trị một tấm thượng cổ bảo phù, đồng đẳng với vài kiện Linh bảo, cực kỳ trân quý.

Trước mắt mà nói, tổ hợp Nhiếp Hồn cùng Tù Ma, cũng không phải một cộng một đơn giản như vậy, thực lực tổng hợp lại của mình tăng lên mấy lần. Địch nhân Kim Đan sơ kỳ đối với mình mà nói, không còn là đáng sợ như vậy.

Trên mặt biển, hai Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn khác, đợi trọn vẹn một phút đồng hồ, còn không thấy phía dưới có động tĩnh gì.

- Tiểu tử kia dối trá như vậy sao?

Trung niên tu sĩ mặt chữ quốc trong đó nhỏ giọng thầm nói:

- Triết Hoa xuống dưới lâu như vậy, cũng không có thể bức hắn đi ra.

- Nếu không, ngươi trông chừng ở đây, ta đi xuống xem một chút?

Tên còn lại hỏi.

- Hảo, nếu như có tình huống nào, lập tức đi lên cho ta biết.

Tu sĩ mặt chữ quốc dặn dò.

Người nọ gật gật đầu, lập tức đâm vào trong biển.

Hơn mười tức qua đi, hắn lại từ trong biển chui ra, nhíu mày nói:

- Phía dưới không có gì cả, Triết Hoa cũng không thấy.

- Làm sao có thể?

Tu sĩ mặt chữ quốc rất là kinh ngạc:

- Cho dù tiểu tử kia trốn vào tầng nham thạch đáy biển, Triết Hoa cũng sẽ gởi thư tín cho chúng ta.

- Có thể hay không...

Tên còn lại trầm thấp suy đoán:

- Triết Hoa đã tao ngộ bất trắc gì rồi?