Còn có người sắc mặt âm trầm, trong miệng hùng hùng hổ hổ, miệng thì kiêu ngạo chỗ này không lưu ta thì chỗ khác sẽ lưu, nhưng chẳng biết trong nội tâm đang tiếc hận đến cỡ nào đây.
Tô Triệt suy đoán, có vài người vốn là đệ tử ngoại môn cao cao tại thượng, nhưng vì cốt linh vượt qua hai mươi tuổi vẫn chưa đạt tới Luyện Khí tầng bốn (Luyện Khí trung kỳ), cho nên bị hủy bỏ tư cách đệ tử ngoại môn, phải tự tu luyện bên ngoài, hi vọng trước ba mươi tuổi có thể đạt được Luyện Khí tầng bảy (Luyện Khí hậu kỳ) mới có thể hết hổ thẹn, quay về sư môn...
Đương nhiên cái này chẳng khác nào là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, rất nhiều người sẽ chịu không nổi chênh lệch xa như vậy, càng không thể chịu đựng được ánh mắt mỉa mai của các sư huynh đệ, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh tạm thời, thậm chí vĩnh viễn rời xa Huyền Cơ thành.
- Trốn tránh chỉ là hạ sách a, ngã ở đâu ta đứng lên ở đấy mới đúng.
Giờ khắc này, Tô Triệt lại có chỗ lĩnh ngộ được: Những quy định này của Thiên Huyền Tông dường như vô tình, nhưng kỳ thật lại là một loại tôi luyện đối với đệ tử, nếu chỉ có chừng đó ngăn trở đã chịu không được, thì ước vọng vấn đỉnh tiên đạo hoàn toàn nói suông!
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng đạo ngũ thải độn quang vạch phá phía chân trời, đang tiến vào sơn môn, có rất nhiều cách mở sơn môn, đan quyện vào nhau, giống như lưu tinh vũ nguy nga tráng lệ.
Tô Triệt biết rõ, mỗi một đạo độn quang đều là một vị tu sĩ thực lực cao cường, ít nhất đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy mới có khả năng ngự khí phi hành.
Sơn môn Thiên Huyền Tông dài không biết bao nhiêu vạn dặm, tổng thể bao phủ một đạo hộ sơn đại trận, các đệ tử đi ra ngoài sơn môn đều sẽ chịu ảnh hưởng của trận pháp, phi độn thế nào cũng sẽ lóng lánh ánh sáng đặc biệt đủ mọi màu sắc không giống nhau, pháo hoa phảng phất đầy trời, trông rất đẹp mắt.
Tô Triệt cho rằng, cái này là vì xác nhận thân phận từng đệ tử, cũng là vì khích lệ tất cả tự tu đệ tử ở dưới núi không thể phi hành: Cố gắng lên, một đời tuổi trẻ, hi vọng ngươi sớm ngày trở thành một trong vô số độn quang.
Đứng ở dưới núi Thiên Huyền Tông, nhìn Huyền Cơ thành trước mặt, Tô Triệt lúc này mới lúc này mới thiết thực cảm thấy mình nhỏ bé, trong trí nhớ kia cũng có chút ít hình ảnh mơ hồ, giờ phút này cảm giác được rung động, mới thật sự là xâm nhập xâm nhập linh hồn.
Không riêng gì hắn, còn có rất nhiều người đồng dạng đứng bên ngoài thành trên bình nguyên, ngẩng đầu nhìn lên vách tường tông phái sơn môn, ngây ngốc, ngơ ngác...
Những người thiếu niên này phần lớn là lần đầu tới Huyền Cơ thành, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng tráng lệ này, nguyên một đám vốn tâm cao ngất, hiện giờ mới hiểu được, bản thân mình thật không cao bao nhiêu, tựa hồ vĩnh viễn không thể cao hơn thiên chi tuyệt bích Thiên Huyền Tông.
Cuối cùng cũng đã tới, từ bây giờ bắt đầu một thế giới tu tiên giả.
Huyền Cơ thành, danh như ý nghĩa, sự hiện hữu của nó có ý nghĩa là cung cấp đệ tự trụ cột cho Thiên Huyền Tông, cả tòa thành nhân khẩu gần hai trăm vạn, trong đó 80% đều là đệ tử tự học tạm thời ký danh.
Với số lượng đệ tử tự học như thế, lại sinh hoạt trong một tòa thành thị, tự nhiên không thể thiếu cửa hàng, lữ điếm, tửu quán, bất quá, mỗi một bất động sản trong Huyền Cơ thành đều thuộc về Thiên Huyền Tông cả, tuyệt sẽ không bán ra ngoài.
Nói cách khác, muốn thuê một căn phòng ở lại lâu dài trong Huyền Cơ thành, dựa vào là không phải là tiền bạc, mà là điểm cống hiến môn phái. Nói đến thì cũng không đắt, chỉ cần không lười biếng, hoàn thành mấy nhiệm vụ môn phái có độ nguy hiểm thấp thì gom góp đủ chút điểm để thuê phòng cũng không phải vấn đề gì.
Sau khi vào thành, Tô Triệt theo trí nhớ đã tìm được nhà mà "mình" đã thuê.
Cả tòa nhà cũng không hề nhỏ, diện tích hơn một mẫu, phòng ngủ có bốn gian, còn có phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh nữa. Tiền viện cũng rất rộng rãi, lúc tập luyện võ nghệ tuyệt đối có thể triển khai quyền cước.
Một căn nhà lớn như vậy, đương nhiên không chỉ có mình Tô Triệt ở, như vậy quá mức lãng phí. Bốn phòng ngủ, chính là do bốn người cùng thuê, mỗi người mỗi tháng chỉ cần giao ra hai điểm công hiến môn phái là đủ rồi.
Người sát hại Tô Triệt kiếp trước trong Huyết Mạc sơn mạch cũng ở chỗ này, mọi người đã ở chung hơn hai năm, rất hiểu rõ nhau, quan hệ coi như cũng sâu, vậy nên mới có thể cùng nhau tổ đội tiến vào nơi nguy hiểmđể tìm kiếm tiên duyên.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ vì một gốc linh thảo mà người nọ đã sát thủ, không chút bận tâm đến tình nghĩa lúc xưa. Người kia tên là Tưởng Sâm, Tô Triệt phải tìm được hắn, có báo thù hay không thì tạm thời chưa nói, nhưng phải lấy thân phận ngọc phù của mình về mới được.
Trong Huyền Cơ thành không cho phép đồng môn tư đấu, muốn giải quyết ân oán, chỉ có hai cách, hoặc là kiên nhẫn chờ đợi đối phương ra khỏi thành, tìm cơ hội ở nơi sơn dã, hoặc là tìm chấp pháp đội trong thành báo án, thỉnh cầu dùng môn quy để chế tài đối phương. Điều kiện tiên quyết là, trong tay ngươi phải nắm giữ đủ căn cứ chính xác, nếu không thì rất khó định tội đối phương.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Không quan tâm có chứng cứ hay không, Tô Triệt cũng không định dựa vào lực lượng người khác để báo thù.
Chính tay đâm chết Tưởng Sâm, lấy đó để an ủi thiếu niên Tô Triệt mới chỉ có mười bốn tuổi, ông trời có linh thiêng phù hộ cho tiểu hài tử này chết được nhắm mắt!
Trong sơn cốc, Tưởng Sâm ám toán Tô Triệt, ngay cả thân phận ngọc phù cũng lấy mất, thân phận ngọc phù đại biểu cho thân phận tạm thời của đệ tử tự tu, bên trong còn có điểm công hiến môn phái mà hắn đã tích góp từng chút một trong cả ba năm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Mất đi thân phận ngọc phù, đương nhiên cũng có thể bổ sung, nhưng thực xin lỗi, sau khi bổ sung, chút điểm cống hiến kia của ngươi thì có thể quay về số 0 thôi.
Tất cả mọi người đều rõ, đây cũng là một loại thủ đoạn trừng phạt, ai bảo ngươi vô năng như thế, ngay cả thứ quan trọng như thân phận ngọc phù cũng để mất, ngươi có thể làm được gì nữa?