Dư Tắc Thành hạ kiếm quang xuống, lấy linh thạch trung phẩm ra bắt đầu hấp thu linh lực chuẩn bị đại chiến. Đồng thời Chư Kiền Hồn Si Thú ẩn thân vào chỗ tối, chuần bị đánh.
Lục Thủ Chân Quân khống chế phi kiếm bay quanh Dư Tắc Thành mấy vòng, cuối cùng phán đoán chỉ có một mình Dư Tắc Thành. Lúc này y mới chậm rãi hạ xuống, đứng cách Dư Tắc Thành ngoài trăm thước.
Lúc này xuất hiện hàng chục phi hồn hình người to chừng ba tấc quay chung quanh Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đã từng nhin thấy phi hồn này trong Phù Đồ lục, thuộc loại âm thần cấp thấp, tên là Nhĩ Đạo Thần, tốc độ rất nhanh, dùng để dò xét thám thính. Hóa ra chính là bọn chúng truy tung được mình, khiến cho mình không thể trốn thoát.
Lục Thủ Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, nói:
- Là ngươi giết Đại ca và Tam muội của ta sao? Đồng đảng của ngươi ở đâu, mau giao chúng ra đây.
Xem ra y còn chưa tin là Dư Tắc Thành giết Bích Nhãn Kim Cương và Phệ Hồn Chân Quân. Dư Tắc Thành bật cười ha hả, lúc này có nói gì cũng không giải được mối thù này, chẳng bằng kích nộ y một chút, khiến y mất đi bình tĩnh, như vậy còn có một đường sinh cơ.
Dư Tắc Thành lấy Lục Tặc Hóa Thân Phiên cùng pháp khí Kim Cương Xử ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lục Thủ Chân Quân, nói:
- Thịt lão hòa thượng mắt xanh kia cứng quá, phi kiếm ta đâm đến nửa ngày, lão mới tắt thở. Còn có vị mỹ nữ kia kêu khóc một lúc lâu, đến chết còn gọi ngươi cứu mạng, còn chưa tin mình sẽ chết, thật sự là đã quá. Đại ca. Nhị ca. cứu mạng...
Câu nói sau cùng Dư Tắc Thành cố ý nhại giọng Phệ Hồn Chân Quân để kích thích Lục Thủ Chân Quân. Nghe giọng điệu Dư Tắc Thành như vậy, lập tức Lục Thủ Chân Quân há miệng kêu òa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong khoảnh khắc tâm thần Lục Thủ Chân Quân bị thương, phi kiếm Dư Tắc Thành đâm về phía Lục Thủ Chân Quân, hắn xuất chiêu Nhất Trụ Kình Thiên nhanh chóng đâm tới. Đồng thời thần thức trong cơ thể Dư Tắc Thành thoáng động, Vô Hinh Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật khởi động, một đạo ma niệm đánh vào trong cơ thể Lục Thủ Chân Quân.
Nếu là trước kia, dù có giết chết Dư Tắc Thành cũng không thể dùng ma niệm xâm nhập vào cơ thể Lục Thủ Chân Quân, nhưng hiện tại tâm trạng Lục Thủ Chân Quân đang vô cùng
kích động, phẫn nộ dị thường, cho nên ma niệm Dư Tắc Thành thuận lợi xâm nhập cơ thể y, nhưng lại không có hiệu quả gì cả. Bởi vì trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành chỉ cảm nhận được khôn cùng phẫn nộ và thù hận, Lục Thủ Chân Quân đã hoàn toàn bị thù hận khống chế, cảm xúc vạn phần kích động, hận không thể đem Dư Tắc Thành bầm thây vạn đoạn, tùng xẻo lăng trì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ma niệm phụ thể trong trạng thái như vậy đối với Dư Tắc Thành chẳng khác nào tra tấn, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được những gì Lục Thủ Chân Quân cảm nhận. May mà hiện tại Dư Tắc Thành đã luyện đến tầng thứ ba Lưu Niệm Tùy Tưởng, hắn để lại một tia ma niệm trong cơ thể Lục Thủ Chân Quân, dùng làm cửa sau chuẩn bị cho lần sau xâm nhập.
Chuyện nàv chỉ xảy ra trong nháy mắt, Lục Thủ Chân Quân nổi giận kêu to, phi kiếm của Dư Tắc Thành bay đến trước mặt y lập tức bị Tử Giao Liệt Diễm kiếm của y chế ngự, sau đó hét lớn:
- Không thể tha thứ được, ta muốn bằm ngươi làm muôn mảnh, luyện hồn ngàn ngày, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Dứt lời, y vung Tử Giao Liệt Diễm kiếm chém một đòn về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành xuất kiếm ngăn cản, lập tức hai thanh phi kiếm giao nhau trên không, phát ra một luồng hào quang tóe lửa.
Phi kiếm của đối phương là phi kiếm tam giai, Tử Giao Liệt Diễm kiếm là phi kiếm hệ Hỏa. Hỏa khắc Kim khắc Mộc, vừa khéo khắc chế Trấn Hồn Cương Mộc kiếm nhị giai. Tu vi của đối phương là cảnh giới Thai Tức cao cấp có thể nói Lục Thủ Chân Quân hoàn toàn khắc chế Dư Tắc Thành về mọi mặt.
Phi kiếm giao nhau, hai người đểu nhanh như điện chớp, nháy mắt giao thủ ba lượt liên tiếp trên không. Trong ba lượt giao thủ này, lần đầu tiên Dư Tắc Thành lãnh ngộ được sự hung hiểm khi đấu kiếm. Nếu mỗi một lần mình không ngăn được kiếm chiêu của đối phương sẽ bị phi kiếm của đối phương nháy mắt đánh tới trước mắt, lấy đi tính mạng của bản thân.
Ba kiếm này Lục Thủ Chân Quân đang chìm trong trạng thái nổi giận, hoàn toàn khống chế theo bản năng, không có sử dụng chiêu số hoa mỹ gì nhưng Du Tắc Thành đã dùng hết toàn lực ngăn cản. Sau khi đấu xong ba kiếm này Dư Tắc Thành đã dùng hết toàn lực lập tức há miệng thở dốc, tâm lực hao tổn quá độ.
Sau khi phi kiếm hai bên giao nhau đòn đầu tiên, Dư Tắc Thành lập tức cảm nhận được thực lực của mình chênh lệch cùng Lục Thủ Chân Quân. Vào lúc đối phương công tới kiếm thứ hai, Dư Tắc Thành không chút do dự lập tức sử dụng Trấn Hồn thuật, nếu không chắc chắn sẽ bị đối phương công phá kiếm quang, chém chết ngay tại chỗ.
Trấn Hồn thuật chợt lóe bạch quang, thông qua phi kiếm của đối phương truyền trở về. Dư Tắc Thành muốn mượn chiêu này làm kinh sợ Lục Thủ Chân Quân, nhưng Lục Thủ Chân Quân đang trong trạng thái nổi giận, hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có thể đánh lui phi kiếm của đối phương.
Chẳng những lần trấn hồn này không có hiệu quả, chỉ trong nháy mắt Lục Thủ Chân Quân không hề nổi giận, khôi phục lại bình thường. Ngoại trừ thù hận trong mắt, cả người y lạnh lẽo như băng, lúc này lần thứ ba phi kiếm giao nhau, phi kiếm của đối phương cũng đồng thời truyền đến một lực lượng bùng nổ, chính là Lục Thủ Chân Quân xuất ra bạo thuật Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt cổ.
Lập tức phi kiếm Dư Tắc Thành bị hao tổn, kiếm quang trở nên ảm đạm. Vào khoảnh khắc này Dư Tắc Thành dẫn phát Phá Thuẫn thuật, dùng hộ thuẫn ngăn chặn phi kiếm của đối phương, lập tức nhân lúc đối phương xâm phạm vào bán kính phòng ngự của mình mà bắn phi kiếm.
Sau khi đối xong ba kiếm, Dư Tắc Thành cảm thấy cả người chấn động, tâm lực hao tổn quá độ, tim đau nhói, suýt chút nữa há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy Lục Thủ Chân Quân khôi phục lại bình thường. Dư Tắc Thành lạnh toát trong lòng, một chút phần thắng cũng không có. Nhưng phi kiếm của hắn vẫn xuất ra chiêu thứ hai Khai Chi Tán Diệp, lập tức phi kiếm lập tức hóa thành ba thanh Cương Mộc kiếm.
Nhưng đối phương cũng sử dụng kiếm chiêu, nháy mắt biến hóa Tử Giao Liệt Diễm kiếm, lập tức biến thành một con giao long thật lớn do hỏa viêm tạo thành, đây chính là sát chiêu mạnh nhất trong Tử Giao Liệt Diễm kiếm, Viêm Giao Phá Diệt.
Đối diện là giao long hỏa viêm thật lớn, còn mình chỉ có ba thanh phi kiếm đã tổn hại chỉ còn bằng chiếc đũa, trận này đánh cái rắm! Kiếm quang Dư Tắc Thành vừa chuyển, lập tức bay lên trời, nhắm hướng núi rừng xa xa liều mạng chạy trốn.
Lục Thủ Chân Quân quát:
- Còn muốn chạy sao, quá muộn!
Lập tức giao long hỏa viêm kia đánh về phía Dư Tắc Thành. Tốc độ giao long cực nhanh, Dư Tắc Thành khống chế kiếm quang tuyệt đối không thể trốn thoát. Đúng lúc này một con mãnh thú từ dưới đất xông lên, bổ nhào vào giao long, lặp tức dẫn phát bùng nổ. Một tiếng nổ ầm vang, nháy mắt chu vi trăm thước hóa thành biển lửa.
Mãnh thú kia chính là Chư Kiền Hồn Si Thú, Dư Tắc Thành quên mất nó, nó cản một
kiếm cho Du Tắc Thành, nhờ vậy hắn mới có được một cơ hội chạy trốn giữ mạng.
Lục Thủ Chân Quân ngẩn ngơ, cũng ngự kiếm bay lên, trong lòng tự tin tràn đầy. Phi kiếm nhị giai có mạnh tới mức nào cũng bay không thoát phi kiếm tam giai của mình.
Nhưng chỉ thấy trên người Dư Tắc Thành huyết quang chợt lóe, nháy mắt Dư Tắc Thành khống chế phi kiếm hóa thành lưu quang, lao ra mười dặm có hơn, hoàn toàn đã không còn thấy tung tích.
Đây chinh là Huyết Độn thuật. Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm bay lên không, biết mình nhất định chạy không khỏi đối phương, bèn sử dụng thuật này. Lập tức hắn phát hiện pháp thuật này thật ra là sử dụng cho ngự không phi hành, nháy mắt hóa thành một cổ hào quang huyết sắc, lao ra xa mười dặm có hơn, đào thoát khỏi Lục Thủ Chân Quân đuổi bắt.
Lục Thủ Chân Quân lập tức trợn trừng hai mắt, sau đó bấm tay tính toán, âm trầm nói:
- Trốn đi, trốn đi, đâv là bí pháp thuộc loại Thiên Ma Giải Thể, cũng chỉ có thể trốn được xa chừng hai, ba trăm dặm. Để xem ngươi có thể chạy trốn được bao xa, như vậy rất tốt, ra sức trốn đi, cho ngươi nghênh đón tử vong trong kinh khủng, như vậy càng hợp ý ta.
- Nhĩ Đạo Thần hiện thân, lấy ta làm trung tâm, tìm trong phạm vi ba trăm dặm cho ta! Kẻ nào tìm được hắn, ta thưởng cho một viên linh thạch!
Lập tức hàng chục Nhĩ Đạo Thần kêu ầm một tiếng bay ra, dựa theo dấu vết Dư Tắc Thành chạy trốn bắt đầu truy tung.
Dư Tắc Thành hóa ra một luồng huyết quang, nháy mắt lao ra hơn mười dặm. Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu chính là trốn, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Thủ Chân Quân, bất kể ở phương diện nào cùng không thể chống lại y, chỉ có trốn, nếu không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Lần đầu tiên nỗi kinh sợ chết chóc tới gần như vậy, lần đầu tiên Dư Tắc Thành cảm thấy sinh mạng mình lại yếu ớt như vậy. Đòn cuối cùng kia của Lục Thủ Chân Quân, nếu không phải mình ngự kiếm chạy trốn, nếu không phải Chư Kiền Hồn Si Thú chết thay yểm hộ, hiện tại mình đã hoàn toàn bị đốt thành than, chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.
Huyết độn vô ảnh, lúc này đã rời xa chiến trường trăm dặm, mặc dù tốc độ nhanh kinh người, nhưng tiêu hao cương năng cùng huyết năng cũng cực kỳ kinh người. Không bao lâu sau, thể xác và tinh thần của Dư Tắc Thành đã suy kiệt, khí huyết cạn sạch.