Thật ra tên Khấp Huyết Ma Quân này rời khỏi hoàn toàn khác với Bát Bộ Thần Ma tông khi nãy. Tông chủ Bát Bộ Thần Ma tông lúc bỏ chạy đã lập trọng thệ, thật lòng không hề tham gia hoạt động luyện hồn này nữa.
Mà Bạch cốt Huyền Ma tông này chỉ nói qua loa cho xong, không hề lập thệ đã quay đầu rời khỏi.
Thật ra chuyện này có liên quan tới tình thế của Huyền châu. Trong mười hai phái Huyền châu, có bốn phái là trụ cột, đó chính là Động Chân đạo, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông, Chuyển Luân Tha Tâm tông.
Bốn phái này đều có Nguyên Anh Chân Quân tồn tại, đều là trung môn, giằng co lẫn nhau. Tám phái còn lại không có Nguyên Anh Chân Quân, xếp trong hàng ba ngàn tả đạo, bị bốn môn phái kia khống chế.
Nhưng mấy trăm năm trước, Động Chân đạo gặp được cơ duyên, có một Nguyên Anh Chân Quân tu luyện thành Phản Hư Chân Nhất, thế lực tăng mạnh, dần dần biến thành cục diện Động Chân đạo đối kháng ba môn phái kia.
Ba trăm năm trước, Động Chân đạo trở thành thượng môn, có bốn Nguyên Anh Chân Quân, lập tức áp đảo ba trung môn còn lại không thể phản kháng, gần như trở thành Minh chủ mười hai phái.
Cái gọi là quỷ phong luyện hồn, ngoại trừ để luyện chế Âm Hồn Châu, thật ra còn có ý nghĩa rút củi dưới nồi. Lần nào cũng khiến cho ngàn dặm hóa thành đống tro tàn, lần nào cũng diễn ra trên những vùng đất trù phú của các môn phái khác. Đến lượt địa bàn của Động Chân đạo, toàn là diễn ra ở nơi hoang vắng.
Làm như vậy khiến cho dân chúng Huyền châu trôi giạt khắp nơi, các môn phái tu tiên ở Huyền châu phải dựa vào Động Chân đạo, tụ tập vào khu vực do Động Chân đạo khống chế.
Cho nên Bát Bộ Thần Ma tông nói đi là đi, lập tức rời khỏi liên minh, sau đó Bạch cốt Huyền Ma tông cũng bắt chước rời khỏi.
Nhưng Bạch cốt Huyền Ma tông tiếng là rời khỏi, thật ra là chờ cho Dư Tắc Thành và Động Chân đạo phân thắng bại, Khấp Huyết Ma Quân mới có thể làm ngư ông đắc lợi, hoàn toàn không có chút thành ý, chỉ nói qua loa rồi đi.
Chưởng tông Chuyển Luân Tha Tâm tông đã tử trận. Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông rời khỏi liên minh, hiện tại chỉ còn lại các môn phái tả đạo. Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, có hai môn phái dựa vào Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông kêu lên:
- Anh Hoa tông rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn sẽ không tham dự. Nếu vi phạm lời thề này, môn phái tiêu vong, hoàn toàn tan biến!
- Tật Thảo tông rời khỏi hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, vĩnh viễn sẽ không tham dự. Nếu vi phạm lời thề này, môn phái tiêu vong, hoàn toàn tan biến!
Lại có hai môn phái tả đạo rời khỏi. Bọn chúng chỉ là hạ môn trong ba ngàn tả đạo, cường giả tối cao trong môn cũng chỉ là Kim Đan Chân Nhân. Vừa rồi Dư Tắc Thành nháy mắt giết chết Chưởng tông Chuyển Luân Tha Tâm tông, đã dọa cho bọn chúng hồn phi phách tán.
Sáu môn phái tả đạo khác không lập lời thề, nhưng các Kim Đan Chân Nhân cũng chậm rãi lui về phía sau, tránh khỏi chiến trường. Muốn đấu thì các người đấu đi, chúng ta không bồi tiếp, chúng ta phải rút lui.
Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, bỏ qua ba tên Nguyên Anh Chân Quân của Động Chân đạo, bay theo đám Kim Đan Chân Nhân đang rút lui. Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành phát hiện ở đây còn ba mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, đại đa số bắt đầu lui lại. Chỉ có một tên Kim Đan Chân Nhân không hề có ý rút lui, dường như y là đệ nhất nhân dưới bảy tên Nguyên Anh Chân Quân kia, tu vi đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, đầu đội Khô Lâu quán, trên người tà khí dày đặc. Khí tức của tên đệ tử tà phái bị mình giết chết đầu tiên giống như tên này, ắt là chưởng môn của một trong mười hai phái.
Y không rút lui như những Kim Đan Chân Nhân khác, phía sau y còn có bảy Kim Đan Chân Nhân có cùng khí tức. Bọn chúng chiếm cứ một góc, quan sát Dư Tắc Thành chiến đấu, xem ra là đồng minh chí cốt của Động Chân đạo, cho nên Dư Tắc Thành coi chúng là mục tiêu.
Các ngươi là con mồi của ta, nhổ lông cánh trước, sau đó mới phá chủ lực.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, nháy mắt Sát Na Quang Hoa xuất thủ. Đối phương nhìn thấy Dư Tắc Thành công kích mình vẫn không chạy trốn, cũng không tỏ ra sợ hãi, nháy mắt tám người bày trận chống cự. Bọn chúng kẻ thi pháp, người phóng xuất kiếm khí, có kẻ phát ra Lôi Hỏa, hoặc quỷ khí dày đặc, định ngăn cản Dư Tắc Thành.
Lần này Dư Tắc Thành động thủ, bất chợt ba Nguyên Anh Chân Quân của Động Chân đạo hóa thành ba đạo hào quang, tấn công về phía Dư Tắc Thành. Lần này bọn chúng không còn ngồi xem hổ đấu như trước nữa, mà đã dốc hết toàn lực công kích.
u Chân Chân Quân sử một thanh phi kiếm chém về phía Dư Tắc Thành. Kiếm này vừa xuất, thần quang bảy sắc đột ngột lóe lên, trên trời văng văng tiên âm, bào quang chiếu bốn phương tám hướng, như có hoa từ trên trời rơi xuống, lại thêm một làn hương thơm thanh tịnh phát tán thấm sâu lòng người. Xuất ra một kiếm, dị tượng này sinh.
Một tên Nguyên Anh Chân Quân khác xuất ra bốn mươi chín thanh đao có những đao hoàn trên lưng. Những đao hoàn này to chừng một thước, lóe sáng hào quang vàng chói, lưỡi đao rộng chừng hai lóng tay, cũng toát ra hào quang vàng chói. Đây là A Tu La Thị Huyết Ma Đao, bốn mươi chín đạo đao quang vàng chói xoay tròn bay về phía Dư Tắc Thành.
A Tu La Thị Huyết Ma Đao càng bay càng nhanh, khi tới trước người Dư Tắc Thành, đã biến thành một vòng kim quang sáng rực. Vòng này bay tới đâu, hết thảy dao động chân nguyên biến mất tới đó, chỉ còn lại đao này lóe sáng.
Tên Nguyên Anh Chân Quân thứ ba vẫn không cử động, nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, tay cầm pháp ấn, không nói nửa lời.
Đột ngột y tìm được cơ hội, bèn chỉ về phía Dư Tắc Thành ở ngoài xa. Pháp ấn kia hóa thành một đạo hào quang màu đỏ chói, khí thế mạnh mẽ như nước thủy triều, ầm ầm đánh tới Dư Tắc Thành.
Giữa lúc kiếm quang pháp bảo của đối phương đang đánh tới, Dư Tắc Thành không hề lui bước, phi kiếm trong tay bạo phát kiếm quang mãnh liệt. Tất cả tu sĩ ở đây chỉ thấy một ánh chớp màu bạch kim lóe lên, lập tức trong lòng cảm giác có nguy cơ ập tới, vô cùng kinh hãi.
Tám Kim Đan Chân Nhân trước mặt Dư Tắc Thành, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, ai nấy thi triển hết bản lãnh của mình. Có người điều khiển pháp bảo hộ thể, có kẻ độn xa trăm trượng, có người ngự kiếm nghênh đón. Ai nấy dốc hết toàn lực ngăn cản một kiếm của Dư Tắc Thành, chỉ cần làm được chuyện này, lúc ấy ba vị Nguyên Anh Chân Quân đã đánh tới nơi, ắt thắng không sai.
Nhưng kiếm quang màu bạch kim của Dư Tắc Thành biến thế vô cùng linh hoạt, nháy mắt đã lướt qua bên cạnh tám tên Kim Đan Chân Nhân kia. Cả tám người đồng thời ngừng động tác, ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ nghe bộp một tiếng trầm đục, tám người này kẻ đứt làm hai đoạn, người bị xả thành hai nửa từ đầu đến chân, kẻ hóa thành sương máu bay đầy trời. Một kiếm bay qua, tám người chết sạch.
Dư Tắc Thành đã dốc hết toàn lực xuất ra một kiếm, phát huy kiếm thuật của mình tới mức tối cao, điều khiển cùng lúc bốn thanh phi kiếm cửu giai, bất chấp ba Nguyên Anh Chân Quân phía sau đang điên cuồng công kích, giết chết tám Kim Đan Chân Nhân. Sau đó hắn nhanh chóng thi triển Súc Địa Thành Thốn, bay ra phía sau Nguyên Anh Chân Quân sử pháp ấn chém ra một kiếm.
Đối phương kêu lên, xoay người điểm ra một chỉ ngăn cản kiếm quang Dư Tắc Thành. Lập tức một luồng Tam Muội Chân Hỏa như có thể đốt sạch hết thảy ma chướng trên thế gian phun ra, va chạm với kiếm quang Dư Tắc Thành. Hai luồng pháp lực hùng mạnh chạm nhau, lập tức làm bắn tung ra ức vạn hào quang, trong lúc nhất thời thiên địa ngập tràn hào quang ngũ sắc.
Tam Muội Chân Hỏa đang cháy bừng bừng, đột ngột Dư Tắc Thành nhảy vào trong đó, lập tức toàn thân hắn bị lửa bao phủ. Tên Nguyên Anh Chân Quân này thấy vậy mừng rỡ vô cùng, Tam Muội Chân Hỏa của mình dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không dám đỡ thẳng, chỉ cần bị cháy một chút, ắt đối phương phải chết không sai.
Lúc này toàn thân Dư Tắc Thành đầy lửa, trông chẳng khác hỏa nhân. Thật ra đó chính là Tam Muội Hỏa Cự Nhân, phân thân của Dư Tắc Thành.
Phân thân này thình lình bước ra một bước, đột phá phòng ngự của tên Nguyên Anh Chân Quân kia, sau đó ôm chầm lấy y. Có câu chơi lửa ắt có ngày bị bỏng, lập tức Tam Muội Chân Hỏa bao trùm lấy toàn thân hai người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tên Nguyên Anh Chân Quân này kêu to, phát hiện ra điểm khác thường, vội vàng niệm pháp chú. Y thừa sức khống chế Tam Muội Chân Hỏa, hoàn toàn có thể tránh khỏi lửa đốt.
Nhưng giữa ánh lửa chập chờn, một thanh phi kiếm ẩn trong đó đột ngột lóe lên. Một chiếc thủ cấp tung bay, sau đó thân thể nổ tung, tên Nguyên Anh Chân Quân này đã bị Dư Tắc Thành chém chết.
- Sư đệ...
u Chân Chân Quân và tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại điên cuồng xông tới, rống lên giận dữ, phát động tấn công Dư Tắc Thành một cách liều mạng.
Dư Tắc Thành chuyển kiếm quang về phía tên Nguyên Anh Chân Quân sử A Tu La Thị Huyết Ma Đao, lập tức kiếm quang hóa thành lưới kiếm dày đặc như đan võng, va chạm cùng vòng đao quang vàng chói của đối phương. Đao kiếm chạm nhau, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm ầm.
Dường như kiếm quang của Dư Tắc Thành không chịu nổi, nhanh chóng tan tác. A Tu La Thị Huyết Ma Đao thuận thế tiếp tục chém về phía Dư Tắc Thành, thay đổi vị trí không ngừng giữa không trung, cắt ngang hư không mà đến.
Lúc này Dư Tắc Thành lại xuất kiếm đón đỡ, kiếm quang của hắn lại hóa thành lưới kiếm dày đặc, va chạm với A Tu La Thị Huyết Ma Đao. Tên Nguyên Anh Chân Quân kia không để ý, cho rằng lần va chạm này sẽ giống như lần trước.
Nhưng kiếm quang lần này của Dư Tắc Thành tuy rằng bề ngoài là kiếm quang, nhưng thật ra là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, hóa quang thành kiếm. Lập tức A Tu La Thị Huyết Ma Đao bị Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bao vây, phát ra một tiếng keng trong trẻo, sau đó bị thần quang đánh nát.
Thần quang không hề ngừng lại, thẳng tiến về phía trước, đánh trúng tên Nguyên Anh Chân Quân. Giờ phút này dường như thời gian tạm dừng trong khoảnh khắc, sau đó lại tiếp tục lưu chuyển.
Tên Nguyên Anh Chân Quân như muốn kêu lên, nhưng toàn thân y phát ra những tiếng kêu rắc rắc, chết ngay tại chỗ.
Chỉ trong thoáng chốc, hai Nguyên Anh Chân Quân đã chết, u Chân Chân Quân biến sắc, đột ngột quay người lại. Không ngờ y quyết định chạy trốn, chạy về sơn môn Động Chân đạo.
Dư Tắc Thành chộp ra một trảo, thu lấy pháp ấn của tên Nguyên Anh Chân Quân bị mình giết trước tiên, sau đó thi triển một chiêu Tiên Thiên Đại cầm Nã, thu lấy ba thanh A Tu La Thị Huyết Ma Đao còn sót lại vẫn đang chống chọi cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, tất cả cho hết vào thế giới Bàn cổ.
Sau đó Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, nháy mắt phi kiếm Sát Na Quang Hoa lại xuất thủ. Chỉ trong khoảnh khắc này, huyết quang bắn ra tung tóe, khiến cho bầu không khí càng thêm nồng nặc mùi máu tanh. Ba chiếc đầu người bay vút lên cao, ba tên Kim Đan Chân Nhân chưa kịp chạy trốn bị Dư Tắc Thành giết chết trong nháy mắt, máu tươi bắn ra đầy trời, sau đó ngưng kết lại giữa không trung.
Dưới kiếm thuật tinh diệu của Dư Tắc Thành điều khiển Sát Na Quang Hoa, quả thật giết người như ngóe.
Lập tức tất cả Kim Đan Chân Nhân bắt đầu chạy trốn, tốc độ chiến đấu quá nhanh, những Nguyên Anh Chân Quân mà trước kia bọn chúng từng ngưỡng mộ chết không kịp ngáp, quả thật như một trường ác mộng.
Dư Tắc Thành cũng không đuổi giết đám Kim Đan Chân Nhân đang độn đi xa, mà xông vào trong sơn môn của Động Chân đạo trước. Chỉ thấy trên không hào quang bắn tung tóe, phù văn lập lòe. Đại trận hộ sơn của Động Chân đạo đã kích hoạt, chìm vào trạng thái bảo vệ. Lại thêm một lực lượng bao la bát ngát hình thành trong đại trận, u Chân Chân Quân muốn nhờ vào lực lượng trận này chống lại Dư Tắc Thành.
Đối phương đã bị mình đánh cho hồn xiêu phách lạc, không còn gì để nói. Dư Tắc Thành nhìn đại trận hộ sơn đã kích hoạt trước mắt, lặng lẽ thi pháp. Hắn giở ra chiêu Bàn cổ Phủ của bản mệnh pháp bảo, lần này chỉ sử dụng có năm thành lực lượng, để sau khi xuất chiêu này mình không bị mất hết chiến lực.
Đây là thành quả tu luyện gần đây của Dư Tắc Thành, nói cho cùng, bản mệnh pháp bảo cũng là pháp bảo, có thể phục vụ cho mình.
Dư Tắc Thành chậm rãi tụ lực, vô số linh lực trong thiên địa tụ tập lại, đã đủ năm thành lực lượng, Dư Tắc Thành bèn phóng vút lên cao.
Thình lình một luồng khí tức Hồng Hoang toát ra từ thân thể Dư Tắc Thành. Khí tức này vô cùng kinh khủng, cả thiên địa chỉ còn lại mình khí tức này.
Khí tức Hồng Hoang lập tức bao trùm thiên địa, những Kim Đan Chân Nhân đang chạy trốn ngoài xa hét lên thê thảm, bị đánh rơi từ trên không xuống, nằm im trên mặt đất.
Luồng khí tức này lan tràn ra bên ngoài mười dặm, trăm dặm, năm trăm dặm, tất cả đều nằm trong phạm vi uy áp của khí tức này, ở một nơi cách đây ba mươi dặm, hai đạo chân nguyên Nguyên Anh bạo phát, đối kháng uy áp đáng sợ này. Hai đạo chân nguyên này rõ ràng là của hai tên Nguyên Anh Chân Quân Bạch cốt Huyền Ma tông vừa rời khỏi. Hiện tại bọn chúng đã bị lực Hồng Hoang này ngăn chặn, không thể xem náo nhiệt được nữa.
Dư Tắc Thành phóng vút lên cao năm trăm trượng, với lực lượng năm thành Bàn cổ Phủ, hiện tại hắn đã không thể khống chế thân thể mình. Sau khi khởi động Bàn cổ Phủ, bản mệnh pháp bảo tự động vận chuyển, khống chế thân thể Dư Tắc Thành, làm cho hắn bay lên cao. Sau đó bất chợt một hư ảnh cự phủ thật lớn xuất hiện, nhắm vào mục tiêu là đại trận hộ sơn Động Chân đạo.
Khí thế vô tận ngưng kết giữa không trung, khí tức Hồng Hoang bùng nổ giữa trời, giống như một người khổng lồ ngạo nghễ sừng sững, tay cầm cự phủ muốn khai thiên phách địa.
Lúc này ở nơi sâu nhất của Động Chân đạo, trong một đại điện, một lão nhân đột ngột mờ bừng mắt, lão bị đánh thức khỏi trạng thái bế quan.
Vừa cảm ứng được tình thế hiện tại, lão lập tức gầm to:
- Tiểu bối muốn chết!
Một bóng người xuất hiện trước sơn môn Động Chân đạo, chính là lão nhân Phản Hư Chân Nhất kia. Trước nay lão vẫn đang bế quan, vừa rồi bị khí tức Hồng Hoang đánh thức, phát hiện có người sắp sửa phá hủy Động Chân đạo, cho nên lập tức bay ra.
Trong khoảnh khắc này, thời gian một trăm năm mươi lần hô hấp đã đủ, thình lình hư ảnh cự phủ từ trên cao giáng xuống.
Sau đòn này, nháy mắt Dư Tắc Thành biến mất, giữa không trung chỉ còn lại cự phủ kia. Đây là tất cả lực lượng của hình chiếu thế giới Bàn cổ biến thành, trong giờ phút này, thế giới Bàn Cổ nhanh chóng chui ra khỏi thân thể Dư Tắc Thành, hóa thành thân thể của hắn cùng Bàn cổ Phủ. Mà Dư Tắc Thành trong khoảnh khắc này lại chui vào bên trong Bàn cổ Phủ.
Bàn Cổ Phủ này to chừng một trượng, giống như một chiếc cự phủ bằng đá, lại giống như bằng đồng xanh, hết sức cổ xưa. Thậm chí có thể nhìn thấy phù văn loạn xạ trên đó, tựa như cự phủ này được tạo ra trong thời kỳ dã nhân nguyên thủy nhất.
Chỗ thần kỳ duy nhất là trên cự phủ có hình một ngôi sao năm cánh, năm điểm góc trên đó vận chuyển không ngừng. Bọn chúng tương sinh tương khắc, chuyển hóa lẫn nhau, chính là dao động của năm món Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành.
Nháy mắt Bàn cổ Phủ giáng xuống sơn môn Động Chân đạo, lão Phản Hư Chân Nhất kia vừa xuất hiện, thấy Bàn Cổ Phù giáng xuống cũng không suy nghĩ nhiều, phải bảo vệ sơn môn mình trước đã, cho nên vội vàng xuất ra pháp tắc Thiên Đạo tiến hành ngăn cản.
- Ầm...
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trước sơn môn Động Chân đạo hình thành một đám mây hình nấm bay lên, to chừng ba trăm trượng.
Hào quang bắn ra tứ tung, phạm vi ngàn dặm bị hào quang này chiếu rọi, cây cối cháy rụi.
Sau đó là một đợt dư chấn lan ra trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh, hình thành sóng xung kích cao mười trượng. Bất kể cây cối, đất đá, dưới sóng xung kích này hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Đám Kim Đan Chân Nhân bị uy áp đè dưới đất hoàn toàn hóa khí, hai Nguyên Anh Chân Quân Bạch cốt Huyền Ma tông liều mạng dốc hết toàn lực kháng cự mới có thể chạy trốn giữ mạng, bất quá tên nào cũng trọng thương. Đội ngũ thủ hạ do bọn chúng dẫn dắt tới đây phục kích, chờ Dư Tắc Thành cùng Động Chân đạo lưỡng bại câu thương tiến hành tập kích, vì tới quá gần bị dư chấn lan ra, tiêu diệt toàn quân.
Chuyện bi thảm nhất chính là lão Phản Hư Chân Nhất của Động Chân đạo kia, vừa xuất hiện đón đỡ Bàn cổ Phủ, lập tức toàn thân hóa khí, chết không kịp ngáp, ngay cả dung mạo lão thế nào, Dư Tắc Thành cũng không thể nhìn rõ.
Nhưng cái chết của lão không phải là vô ích, sơn môn Động Chân đạo nhờ vậy đã được bảo vệ. Tuy rằng đại trận hộ sơn bị đánh nát, nhưng chỉ cần tu sửa là có thể tiếp tục sử dụng.
Đáng tiếc chuyện này cũng vô ích, đã ra tay thì không thể lưu tình. Dư Tắc Thành gầm lên một tiếng, năm phân thân con rối, Côn Bằng, Cửu Đầu Long đồng thời xuất hiện, Dư Tắc Thành chỉ Động Chân đạo ra lệnh:
- Chuyện đã tới nước này coi như đã kết thâm thù, gà chó không tha, nhỏ cỏ tận gốc cho ta!
Lập tức bảy thủ hạ cảnh giới Nguyên Anh bay vào Động Chân đạo, bắt đầu tàn sát.
Dư Tắc Thành chậm rãi đáp xuống, dần dần khôi phục lại, sau đó cũng tiến vào Động Chân đạo. Một đạo bạch quang bay lượn xung quanh người hắn, chỉ cần có sinh linh xuất hiện trong tầm mắt, chỉ nghe phập một tiếng, thân thể đứt đoạn, nháy mắt đã có trăm người chết dưới tay hắn.
Bất kể Kim Đan Chân Nhân hay tu sĩ Trúc Cơ, cũng chỉ một kiếm mà thôi, đã gây nên mối thâm thù, vậy phải diệt cho sạch sẽ.
Bên trong Động Chân đạo mây mù lờn vờn, kỳ hoa dị thảo, cổ thụ dây leo vô số. Cũng có thác nước từ trên cao đổ xuống, tiên hạc dạo chơi, hươu nai bên bờ suối. Đình đài lầu các hết sức đường hoàng, tinh xảo thanh nhã, thật sự là một nơi tiên cảnh, nhưng hôm nay sắp bị hủy trong tay Dư Tắc Thành.
Ở một noi sâu thẳm bí mật trong Động Chân đạo, trước mặt u Chân Chân Quân có mười tên đệ tử đang quỳ, toàn là những đệ tử ưu tú nhất của Động Chân đạo, u Chân Chân Quân nhìn mười người bọn chúng, trầm giọng nói:
- Hôm nay là đại kiếp nạn của phái ta, các ngươi cấp tốc rời khỏi nơi này, tương lai phải phục hưng Động Chân đạo chúng ta, báo thù cho chúng ta.
- Các ngươi hãy thu lấy bí tịch, linh thạch, pháp bảo này, nhớ kỹ chưa tới Nguyên Anh không được trở về Huyền châu, chưa tới Phản Hư Chân Nhất, không được báo thù. Đi đi thôi, các ngươi là hy vọng cuối cùng của ta.
Đám đệ tử này vừa nức nở khóc vừa quỳ xuống bái u Chân Chân Quân ba bái, sau đó lục tục truyền tống rời đi. Nhìn theo bóng bọn chúng, u Chân Chân Quân chợt thấy như mình già đi trăm tuổi, sau đó quát lớn:
- Dư Tắc Thành, ta liều mạng cùng ngươi
Dứt lời bèn ngự kiếm bay lên, ung dung chịu chết.
Sắc mặt u Chân Chân Quân tỏ ra bình thản, bay khắp nơi, bắt đầu tìm kiếm Dư Tắc Thành.
Y nhìn về một phía, lập tức phát hiện ra Dư Tắc Thành, hắn đang sử dụng pháp thuật Băng Tuyết giết chết đệ tử Động Chân đạo.
u Chân Chân Quân sôi máu gầm to:
- Dư Tắc Thành, ta sẽ đồng quy ư tận cùng ngươi, Động Chân Quy Nguyên!
u Chân Chân Quân xông thẳng về phía Dư Tắc Thành, lúc này trong tay y không có kiếm, toàn thân trống trải, pháp bảo pháp quán cũng không biết đã vứt ở nơi nào.