Lời này nói ra, Dư Tắc Thành trong lòng cảm kích, kỳ thực Huyền Dạ nói như vậy, bọn họ có người là chủ một giáo, có người là cao nhân, cũng không ai vây công Dư Tắc Thành, bắt đầu đối chiến một đối một, như vậy mình có cơ hội mỗi lần đối diện một địch nhân, lần lượt đánh bại bọn họ.
Bảy người ở đây, Huyền Dạ là Nguyên Anh Chân Quân của Hỗn Nguyên Kiếm tông, so với sư phụ của mình còn cao hơn một bối, kiếm pháp như thần, không thể xem thường.
Phương Chính là một trong Thất Quân Tử của Hạo Nhiên Chính Khí tông, chính khí vô biên, tuyệt đối là một cao thủ.
Lệ Không Chân Quân, chưởng môn Hư Vô Phiêu Miểu tông, người này là cao thủ cùng thời với chưởng môn Thạch Cơ.
Nhất Nguyên Chân Quân, tông chủ Tử Khí Đông Lai tông, năm đó chính là hắn làm cho Tử Khí Đông Lai tông tránh khỏi số phận bị diệt vong, người này tuyệt đối hung ác.
Không Dung Chân Quân, tông chủ Chư Nhược Không Vô tông, đối với hắn ngược lại không biết chút gì, thế nhưng hẳn là sẽ không yếu.
Tam Huyễn Tôn Giả, đệ tử thứ hai của Đại Lôi Âm tự, nhất định tinh thông thuật lôi âm.
Đáng sợ nhất chính là người thứ bảy, vô thanh vô ngữ, người này mới là người mạnh nhất trong đám người này, bởi vì Dư Tắc Thành cảm giác được, sáu người khác đều là Nguyên Anh Chân Quân, mà hắn đã nắm giữ pháp tắc Thiên Đạo, chính là Phản Hư Chân Nhất.
Đối mặt với bảy cường giả như vậy, Dư Tắc Thành không chút sợ hãi, ngược lại lòng chiến đấu bị kích động, ta muốn chiến, muốn chiến, chiến ý cuồn cuộn.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ Huyền Dạ sư tỷ, tốt, hôm nay ta sẽ cuồng vọng một lần, các vị, ai lên trước? Thời gian quý giá, xin hãy tranh thủ.
Nói xong Dư Tắc Thành làm ra một động tác mời, mọi người ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không ai động.
Lúc này Huyền Dạ nói:
- Các ngươi đều không có ý, hay là ta tới đi, ta làm đệ nhất kích. Trước đây một khoảng thời gian, Tắc Thành sư đệ ngươi đại chiến Kim Tuyến Tôn Giả, hại ta thua một thanh phi kiếm cửu giai, ta thực là vô cùng đau lòng nha.
Uy lực của Kim Tuyến lão bất tử kia ta biết, bảy mươi ba năm trước chúng ta đã từng đánh một trận, vô số Hữu Tướng thần ma vây công. Vô Tướng thần ma đánh lén, người này các loại tà pháp thực là phiền chết người. Hơn nữa đáng ghét nhất chính là, ta đã từng chém giết hắn mười ba lần, thế nhưng hắn là đồ con rùa, chỉ cần kim tuyến bất diệt, người sẽ không chết, cuối cùng ta thực sự đỡ không được thứ quỷ này, chỉ có thể đào tẩu, đây là một trong mấy lần thất bại của cuộc đời ta, trong lòng buồn bã.
Không nghĩ đến, hắn cuối cùng lại chết ở trong tay ngươi, không biết trăm ngày bị ngươi chém giết bao nhiêu lần, cho nên đánh một trận với ngươi ta vẫn rất chờ mong.
Dư Tắc Thành mỉm cười, nói:
- Ngươi chỉ chém giết kim tiên, không gặp phải Tâm Nguyện, Quỷ Lệ, Minh Thần Tử, ba lão quái vật này, khi đó ngươi sẽ khổ không chịu nổi.
Huyền Dạ nói:
- Cho nên hôm nay ta thả con tép bắt con tôm, người thứ nhất lên đi, chúng ta đi ra ngoài chiến, người và ta bất đồng, chúng ta đi ra ngoài đánh một trận thống khoái.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy mời sư tỷ động thân.
Nói xong, Dư Tắc Thành nhẹ nhàng bay lên. Huyền Dạ cũng chậm rãi bay lên, hai người chậm rãi bay lên không, đột nhiên một tiếng sấm, thiên địa khiếp sợ.
Nàng nói:
- Nơi này rộng lớn không người. Thiên Đạo hỗn loạn, tiếng sấm cuồn cuộn, vừa hay chúng ta đánh một trận.
Hai người ở trong tiêng sấm này bay lên, muốn đánh một trận.
Lôi âm vang lên, Vạn Lôi Tiên nhãn của Dư Tắc Thành mở ra hấp thu lôi âm này, không có chút ảnh hưởng nào.
Dư Tắc Thành dần dần bay lên cao ba ngàn trượng, nhìn Huyền Dạ Chân Quân, ở Thiên Phù Đảo này, kỳ thực đối với đệ tử Hỗn Nguyên Kiếm tông cực kỳ bất lợi, vì nơi đây nguyên khí hỗn loạn, mà đệ tử Hỗn Nguyên Kiếm tông dựa vào hấp thu thiên địa nguyên khí huy kiếm ngự khí công kích địch nhân, cho nên ở đây đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Dư Tắc Thành nói:
- Đa tạ. Huyền Dạ sư tỷ, mời xuất thủ, thủ hạ lưu tình.
Huyền Dạ nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên cả người nàng thay đổi biến thành như một thanh kiếm sắc bén, nàng chậm rãi nói:
- Chỉ cần xuất kiếm, vậy còn có tình sao, cẩn thận, xem kiếm.
Ngọc Sao bảo kiếm nơi thắt lưng nàng cũng không động đến, thế nhưng vừa nói xong, lập tức tay trái nhẹ nhàng bắn ra, từ trong bàn tay nổ vang một tiếng, phát ra một đạo quang mang màu xanh nhạt sáng rực, lãnh mang giống như trường xà, phát ra một loại tiếng nổ ong ong, lãnh mang kia lóe lên, hóa thành một đạo quang minh cắt về phía Dư Tắc Thành. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người quan chiến bên cạnh, lấy tốc độ không thể dự đoán lóe lên bắn về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ở trong nháy mắt quang mang xuất hiện, nháy mắt ra xa ngàn dặm, thân thể na di, ở trong khoảnh khắc lãnh mang tới người, đã kịp thời tránh ra rất xa.
Một kích này cũng chưa bắn trúng Dư Tắc Thành, thế nhưng quang mang này tiếp tục bắn về phía trước, một kích này sau khi lóe lên, bầu trời lập tức vang lên một tiếng nổ mạnh, tiếng nổ này còn lớn hơn lôi âm kia.
Toàn bộ bầu trời, phía trên ba ngàn trượng bị lãnh mang này mở ra, là mở ra hoàn toàn, giống như một con trường xà ở trên không trung, đây là Nguyên Khí Thiết Cát, cắt nát tất cả, khí tráo hộ thuẫn gì cũng không ngăn cản được tất cả.
Tất cả những điều này kỳ thật chỉ là khúc dạo đầu, sau tất cả những điều này, vết nứt ở trên không chỉ có một loại chân nguyên lực thuần khiết, đó chính là phong, tinh hoa của phong, chậm rãi tụ tập lại hình thành một vết nứt.
Thế giới này tuyệt đối không cho phép một loại chân nguyên lực tồn tại vĩnh viễn ở trong giới tự nhiên, nhất thời vô số nguyên khí tụ tập về phía vết nứt.
Nguyên khí tụ tập, dẫn phát nổ mạnh, vết rách ở trên không trung ba ngàn trượng phát ra một tiếng nổ, toàn bộ vết nứt nổ tung, sau đó vết nứt biến mất, kỳ thực cũng không phải biến mất, là do một đạo quang mang dài vỡ nát thành nhiều đạo quang mang, mỗi đạo chỉ dài bảy tám trượng bay loạn ở không trung, hào quang sáng chói, người khác không dám nhìn thẳng.
Những quang mang vỡ nát này bay lượn khắp nơi nhìn như không có mục đích, thế nhưng ở trong cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm Thuật của Dư Tắc Thành vừa đúng một ngàn linh một đạo, hơn nữa mỗi một đạo đều có một loại liên hệ nói không nên lời với Huyền Dạ Chân Quân.
Hơn nữa những quang mang vỡ nát này ở trên không trung hình thành trận thế kỳ dị bay về phía Dư Tắc Thành, loại quang mang này trải qua nguyên khí tụ tập nổ tung vỡ nát có thể hấp thu tất cả nguyên khí công kích, hóa thành những lưỡi binh khí; hình thành quang trận để công kích mình.
Đây nhất định là một loại kiếm trận công kích của Hỗn Nguyên Kiếm tông. Dư Tắc Thành nở nụ cười, nói:
- Một chiêu rất hay, hóa kiếm thành quang, hóa quang thành trận, xem ta phá ngươi.
Dư Tắc Thành vươn tay xuất kiếm, một kiếm này nhìn như là kiếm, kỳ thực là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang, ngươi có thể hóa kiếm thành quang, ta liền hóa quang thành kiếm, bắn, nhất thời phát ra một ngàn linh một kích, bắn về phía mỗi đạo quang mang nguyên khí vỡ nát trên không trung, mỗi một quang mang vỡ nát đều là một kích.
Một kích này của Dư Tắc Thành chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang đầy trời kia, bộ phận thứ hai lại là một đòn Thanh Minh Kiếm, vô thanh vô tức, nhanh như quang ảnh, công về phía Huyền Dạ Chân Quân.
Bắn ra trước chính là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang, lấy loạn che mắt, sau đó bắn ra chính là Thanh Minh Kiếm, nhanh như quang ảnh, vượt qua Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang công kích Huyền Dạ Chân Quân, dùng để trợ giúp Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang phá diệt quang mang vỡ nát kia.
Nhất thời một kiếm này bắn trúng Huyền Dạ Chân Quân, quang mang lóe lên, đối phương nổi lên kiếm quang hộ thể, thế nhưng giờ phút này nàng đã không cách nào khống chế quang mang vỡ nát đầy trời kia.
Quang mang vỡ nát này chỉ là nguyên khí tụ tập, tinh túy vô cùng, bị Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang bắn trúng bạo phát vô số quang ảnh. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang này vô cùng hung mãnh, ẩn chứa lực Ngũ Hành hỗn tạp nhất, nhất thời tính đối tạp, đơn nhất đối Ngũ Hành, xung đột qua lại, một tiếng nổ vang hai cái đều tiêu tán.
Người dưới mặt đất chỉ thấy bầu trời quang mang lóe lên, tất cả quang mang biến mất, quang mang vỡ nát kia toàn bộ tiêu tán, chỉ có hai người trên không.
Quang mang tán đi, nhìn Huyền Dạ Chân Quân sẽ thấy Thất Thải Quang Minh Quán trên đầu ảm đạm, không còn ánh sáng, chính là pháp bảo này hộ thể đã giúp cho nàng tránh thoát công kích của Thanh Minh Kiếm.
Nàng nhìn Dư Tắc Thành, gật đầu nói:
- Hảo kiếm pháp, nhanh như thiểm điện, phòng không thể phòng, đã phá Nguyên Thần Quang Mang Kiếm Trận của ta, còn đánh hỏng Thất Thải Quang Minh Quán của ta.
- Tốt, chẳng qua chiêu tiếp theo này đối với ta đã không có ý nghĩa. Tiếp một kiếm này của ta. Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên.
Nói xong quanh người Huyền Dạ Chân Quân đột nhiên bạo phát ra từng đạo kiếm khí cường liệt, sau đó Dư Tắc Thành trong mắt chợt lóe, đột nhiên lắc mình bay lên.
Kiếm khí này ở trên người nàng phát ra vô tận, có hơn ngàn đạo, ngang qua trời cao chém về phía Dư Tắc Thành.
Ở trong kiếm khí này, thân ảnh của Huyền Dạ Chân Quân biến thành như một thanh kiếm sắc bén, lấy thân hóa kiếm, hai tay khẽ mở, trái phải đồng thời lôi ra một thanh kiếm mang có vẻ cực kỳ chói mắt ở trong trời đêm, kiếm quang này tụ tập lại hóa thành một đạo kiếm dực, tỏa ra quang quang, vây xung quanh người, mang theo tiếng nổ kinh người nhắm thẳng Dư Tắc Thành đánh tới.
Huyền Dạ đột nhiên phát động một kích, Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên, kiếm khí ngang dọc mười dặm, cường liệt hung bạo, hào quang bạo phát, chiếu sáng bầu trời đêm. Theo trảm kích của nàng, vô số kiếm quang lại lần nữa dâng lên, giống như vô cùng vô tận, tập kích Dư Tắc Thành như mưa rào.
Kiếm quang của nàng chém về phía Dư Tắc Thành, mỗi một đạo đều hóa thành lưu quang, xuyên qua không khí, làm cho bầu trời ở dưới kiếm quang này giống như biển rộng dâng lên cuộn sóng, trên dưới tung bay, bầu trời giống như cũng bị nàng mở ra, ở xung quanh ngàn vạn kiếm quang này đều hiện ra một cảnh tượng uốn khúc rất khó hình dung.
Những kiếm quang này nhìn như không có thứ tự, kỳ thực có phương hướng phối hợp với nhau, phát huy kiếm quang vô tận này đến cực hạn.
Đây thực sự là Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên, dưới một kích ngàn vạn kiếm quang.
Dư Tắc Thành hét lớn cũng xuất kiếm, oan gia gặp nhau nơi lộ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, sử ra Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa.
Tất cả phi kiếm cửu giai của hắn, Sát Na Quang Hoa, Hằng cổ Nhật Nguyệt, Cửu Thiên Đạp Ca, Thúy Mi Thiền Tấn bay lên một lượt, hóa thành quang dực vô cùng, công kích hàng ngàn hàng vạn quang mang của địch.
Một kiếm này không thể lui, nếu như lui, đối phương sẽ nắm lấy cơ hội công kích đến cùng, ngàn vạn kiếm quang sẽ càng tới càng nhiều, hình thành kiếm uy vô cùng, công kích vô tận, Chân Quân kia sẽ hoàn toàn xong đời.
Chỉ có trước khi nàng hình thành quy mô, lấy kiếm phá kiếm, lấy quang phá quang, đánh bại nàng.
Nhất thời kiếm quang của hai người va chạm ở trong hư không, xé rách, sau đó tiêu tan. Hình thành xung kích cực lớn, bởi vì hai người xung kích mãnh liệt, không ai lùi một bước, vô số kiếm quang va chạm, tiêu tán.
Bọn họ hoàn toàn tập trung trong một phương thiên địa, trong khoảng trăm trượng không trung kia không tiết lộ ra một tia một chút nào. Mấy người Phương Chính tiên sinh phía dưới chỉ nhìn thấy, trên không trung từng sóng gợn xuất hiện, như là nhấc lên tầng tầng sóng nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sóng gợn này chậm rãi khuếch tán, khuếch tán xuống mặt đất, chỗ lan tới nổ vang, sơn băng địa liệt, đây đều là ba động tàn dư của kiếm quang hai người đối chiến, mơ hồ xuất hiện họa trời.
Trên Tây Cực Lôi Âm tự quang mang dâng lên, bảo vệ toàn bộ tự viện, sóng gợn phát ra, không ngừng va chạm vào quang mang, bắn ra hào quang tung tóe.
Thỉnh thoảng trên không trung truyền đến tiếng nổ, đó là thanh âm của phi kiếm va chạm, thanh âm này không ngờ ép quá tiếng sấm phía chân trời, uy thế càng nặng, giống như đại chùy đánh xuống. Không ai nghĩ đến, hai Nguyên Anh Chân Quân ngự sử phi kiếm thành danh thiên hạ không ngờ có thể sử phi kiếm mềm mại đến trình độ cứng rắn như vậy.
Lại một lần nữa dư ba của đấu kiếm kia phát sinh, từng vòng gợn sóng nhỏ nối tiếp nhau trong nháy mắt xông qua tất cả phù không đảo này, vô số phù thạch nổ tung nát bấy ở trong làn sóng này.
Dần dần mặt đất dưới sự oanh kích của dư ba này bắt đầu rung động, bắt đầu nổ vang, nguyên khí càng nhiều càng loạn. Tiếng sấm trên trời dần dần tăng lên, bắt đầu mưa băng tuyết xuống.
Đột nhiên, bầu trời bạo phát ra sóng gợn, nơi Dư Tắc Thành và Huyền Dạ tử chiến không lui, đột nhiên giống như được bao bọc bởi một tầng quang vụ bạch ngọc sắc, màu sắc này còn có xu thế thẩm thấu vào phía trong.
Phương Chính tiên sinh không nhịn được hô:
- Huyền Dạ xuất kiếm rồi, nàng đã dùng Hỗn Nguyên Đạo Kiếm.
Kiếm này chính là thanh kiếm nàng mang theo bên người, quang vụ của tầng bạch ngọc khuếch tán ở trong thiên địa, Huyền Dạ rút đạo kiếm tùy thân ra, hướng về phía Dư Tắc Thành phát động công kích mãnh liệt.
Huyền Dạ nhẹ nhàng đè cổ tay, tiếng kiếm rít chợt vang lên, sóng âm bén nhọn như là trống rỗng dẫn tới một trận cuồng phong kiếm quang đột nhiên trở nên cuồng bạo. Kiếm quang công kích của Dư Tắc Thành càng ngày càng khuếch đại, Hỗn Nguyên kiếm quang của Huyền Dạ phát ra càng trở nên thuần túy.
Kiếm kia phát ra tầng tầng kiếm quang bạch ngọc, tấc tấc rung động, có một cảm giác biến hóa kỳ lạ nói không nên lời, mấy gợn sóng dập dờn đã ngăn cản Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa của Dư Tắc Thành, gần như phá vỡ phòng ngự của bốn thanh phi kiếm cửu giai này, muốn chém trúng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hét lớn, tu tiên trăm năm, ở trên đối quyết kiếm pháp này mình chưa từng bại.
Dư Tắc Thành ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, hét:
- Luyện kiếm trăm năm, kiếm ta do tâm, kiếm tức là ta, ta đã là kiếm, trước đây bất bại, hiện tại bất bại, tương lai cũng bất bại, tâm tâm như vậy, niệm niệm như vậy.
Theo tiếng hét của Dư Tắc Thành, kiếm ý trên người hắn tuôn ra, kiếm ý như thủy triều, kiếm ý như nhạc, kiếm ý như ca. Huýt dài như long ngâm, cô tịch như vong quốc khổ lão ngâm xướng.
Tiếng ca cao vút như vạn quân xung phong, hào khách giận dữ ca vang, tiếng ca hiu quạnh, thê lương. Dùng hết lực lượng chỉ vì một khoảnh khắc lóe sáng trong cả cuộc đời cô liêu tịch mịch. Trong nháy mắt, tiếng ca này lại từ hiu quạnh chuyển thành dũng cảm! Chiến, chiến, chiến, huyết chiến đến chết cũng không quay đầu, kiếm trong tay ta, thiên hạ chỉ có ta, cường địch thì đã sao, Chân Quân thì đã sao, một kiếm mà thôi. Kiếm hoa như ca, kiếm ý cũng như ca. Trong nháy mắt, kiếm quang của Dư Tắc Thành tăng vọt, càng mở ra càng mạnh, kiếm quang một đối một với kiếm quang của Huyền Dạ lần lượt đánh nát, lần lượt tan biến, lần lượt tiêu tán.
Sau đó một kiếm trời quang, như lôi âm cuồn cuộn buông thẳng xuống.
Một kích, Huyền Dạ không khỏi bay ra ngoài, bay ra rất xa, đến ngàn trượng mới dừng lại, cầm kiếm há mồm thở dốc, đứng đó nhìn Dư Tắc Thành.
Oan gia gặp nhau nơi lộ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, một kiếm hết sức của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn phá vỡ kiếm thuật vô thượng Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên, thắng một chiêu.
Huyền Dạ nhìn Dư Tắc Thành, trong ánh mắt mang theo quang mang kỳ dị, quang mang này Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc, là quang mang của Kiếm Phong tử gặp được chiến đấu vô cùng vui mừng.
Nàng nói:
- Hay, hay, hay, kiếm pháp hay.
Dư Tắc Thành nhắm mắt như trầm tư, nói:
- Kiếm pháp hay, hay một chiêu Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên.
Huyền Dạ nói:
- Hay một cái kiếm ý như ca. Trước đây bất bại, hiện tại bất bại, tương lai cũng bất bại. Chí nguyện thật lớn.
Dư Tắc Thành nói:
- Đây là kiếm đạo của ta, truy cầu suốt đời của ta.
Huyền Dạ gật đầu, nói:
- Đã phá Kiếm Hóa Quang Mang Bách Vạn Thiên của ta, bao nhiêu năm rồi không có đánh một trận thống khoái như thế, ngươi thử Kiếm Ngưng Thấu Thể Khí Liên Miên của ta xem.
Nói xong, nàng chậm rãi giơ Hỗn Nguyên Đạo Kiếm của mình lên, sau đó đạo kiếm khẽ chớp động, mặc dù kiếm quang chớp động liên tục chưa làm nên tác dụng gì, nhưng đạo kiếm kia mỗi một lần chóp động đều là một cỗ kiểm khí vô hình, lấy một loại phương thức huyền diệu hoàn toàn thu liễm không để lộ bất cứ dấu vết gì cách không thấu tới.
Những kiếm khí vô ảnh vô hình này đều là Vô Hình Kiếm Khí, kiếm ý vô thượng nội uẩn, có hai mươi loại tính chất hoàn toàn khác nhau ngoại cắt, nội xuyên, móc nghiêng, nối ngang..., công kích này nhìn như đơn giản nhưng kỳ thực biến hóa phức tạp vô hình vô cùng vô số.
Trong nháy mắt, những kiếm khí vô cùng kia trải rộng khắp bầu trời, thế nhưng kỳ dị chính là, bọn chúng cũng không tiêu tán, ngược lại càng lúc càng hấp thu các loại nguyên lực trong không trung mở rộng kiếm khí. Theo sư mở rộng của kiếm khí này, trải rộng khắp trăm dặm, dần dần chúng va chạm đây đó, phát ra tiếng rít như khóc, muốn rách màng nhĩ.
Đây chính là Kiếm Ngưng Thấu Thể Khí Liên Miên, nàng lấy thân ngự kiếm, lấy thần ngự thân, kiếm khí liên miên, vô cùng hung ác.
Kiếm khí ẩn chứa lực lượng kỳ dị chẳng qua chỉ là bắt đầu, giống như bước đầu tiên xuất phát chạy bộ, sau khi phát ra kiếm khí của vô số loại biến hóa này, những biến hóa này giống như cũng tiến vào trong cơ thể của nàng theo những kiếm quang này tỏa ra bốn phía, vô cùng vô tận.
Thân thể của nàng ở trong sự phát tán của kiếm quang này dần dần trở nên mơ hồ, hợp nhất với đạo kiếm kia, trong tiếng ong ong từ trong cơ thể nổi lên rất nhiều vầng sáng, cách sáu thước xung quanh người nàng nổi lên một quang quyển sáng nhạt.
Một quang quyển sinh ra, sau đó cái thứ hai lại sinh ra, tổng cộng chín quang quyển.
Cấu thành quang quyển này chính là tầng tầng vầng sáng kia, mặc dù dùng mắt thường nhìn qua cũng không chói mắt nhưng lại có một cảm giác nhu Hòa thư thái, thế nhưng Dư Tắc Thành thông qua Thấu Không Đại Thần Niệm Thuật đã lập tức phát hiện, cái gọi là vầng sáng lại là tầng tầng kiếm khí mãnh liệt mỏng như tờ giấy, sắc bén đến cực điểm được đồng thời phóng ra từ trong ba trăm sáu mươi năm chỗ khiếu huyệt trên cơ thể của Huyền Dạ.
Những kiếm khí này lấy một loại tốc độ cực nhanh mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, cắt nguyên khí, ma sát với không khí sinh ra dị tượng, kỳ thực tiềm lực trước đây phóng xuất ra, uy lực càng mạnh.
Huyền Dạ Chân Quân hoàn toàn mất đi hình người, hóa thành quang quyển này, quang quyển đột nhiên dâng lên, trong nháy mắt nàng bay vút tới, trong nháy mắt nhanh như thiểm điện, cắt về phía Dư Tắc Thành.
Đồng thời kiếm khí trải rộng khắp bầu trời khẽ động, chúng nó hóa hư thành thực, che kín bầu trời, ngăn cản tất cả.