Dư Tắc Thành mở bừng mắt, Giả Anh quả thật tồn tại trong Đan Điền, đối xứng với Giả Anh hình thành từ đạo Thần Dương, xoay tròn xung quanh Kim Đan của mình.
Dư Tắc Thành lấy hơi, thình lình Giả Anh kia chấn động, bắt đầu hấp thu linh khí. Chỉ thấy trong phạm vi Gò Hiên Viên lập tức hình thành một cơn lốc xoáy linh khí, lan tràn ra phạm vi chừng trăm dặm nhưng chẳng qua chỉ bao trùm cả Thiên Đạo phong. Trên động phủ Hiên Viên này linh khí tràn trề, không như lần trước ở cổn Châu linh khí còn thưa thớt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, Giả Anh kia lập tức chấn động, trên thân thể hắn vang lên những tiếng nổ lốp bốp như pháo, phát ra từ những khớp xương, lần này cũng có chừng một trăm lẻ tám tiếng nổ như vậy. Dư Tắc Thành không nhịn được cất tiếng rống dài, chẳng khác tiếng long ngâm, khiến cho cả đất trời phải biến sắc.
Dư Tắc Thành chậm rãi mở to mắt, đã luyện thành Giả Anh của hai trong sáu loại lực Thiên Đạo, tiến thêm một bước quan trọng trong quá trình hóa Anh của mình.
Dị tượng sao mọc ban ngày đối với Hiên Viên kiếm phái cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Dị tượng Kết Đan hóa Anh như vậy, từ sau khi Hữu Hùng sư tổ phi thăng, có một thời gian xuất hiện thường xuyên tới nỗi mọi người nhìn mãi quen mắt. Chuyện kỳ lạ duy nhất là lần này Hiên Viên kiếm phong cũng hấp thu lực Tinh Thần, khiến cho người ta không hiểu ra sao.
Sau khi Giả Anh thứ hai hình thành. Dư Tắc Thành lại tiếp tục nỗ lực. Thế nhưng còn lại bốn loại lực Thiên Đạo: lực Sát Ma, lực Lôi Kiếp, đạo Phân Phân hợp hợp, lực Huyết Mạch cũng không dễ dàng lãnh ngộ như hai loại trước.
Bởi vì đạo Thần Dương và lực Tinh Thần đều là hiện tượng tự nhiên, Dư Tắc Thành có thể quan sát chúng dễ dàng. Nhưng bốn loại lực Thiên Đạo còn lại thì vô cùng gian nan.
Sau khi Dư Tắc Thành kết thành Giả Anh thứ hai, củng cố hết nửa năm. Sau đó đột nhiên hắn biến mất, không ai biết hắn đi về đâu.
Hạ quốc ở địa vực cổ Tần trong mười năm gần đây, thiên tai nhân họa xảy ra không ngừng, dân chúng lầm than. Trong chốn quan trường cũng tranh đấu với nhau vô cùng kịch liệt, ba phe phái công kích lẫn nhau, hàng năm đều có vô số quan quyền thân lâm vào vòng lao lý, một nhà mấy trăm mạng bị chém đầu trên pháp trường.
Một trong những chuyện náo nhiệt thu hút dân chúng Hạ quốc đi xem nhiều nhất chính là xem phạm nhân bị chém đầu. Mỗi đầu tháng đều có tù xa gỗ chờ đầy phạm nhân từ khắp nơi về kinh đô Hạ quốc, sau đó đưa ra giữa pháp trường chém đầu, lấy đó răn chúng.
Chuyện này quả thật trở thành một cảnh náo nhiệt đáng xem ở Hạ quốc, dần dần hình thành một dây chuyền phục vụ pháp trường. Mỗi khi đầu tháng sẽ có người bán bản ghi chép về sự tích cuộc đời của người bị chém, còn có công tác thu xác, bán bánh bao, rượu phục vụ bữa ăn cuối cùng cho phạm nhân, gần như muốn gì có nấy.
Hôm nay là Mười Ba tháng Sáu, chỉ mới sáng sớm, trước pháp trường đã trở nên đông đúc náo nhiệt. Hôm nay người bị chém đầu chính là Lưỡng Giang Tổng đốc Mã Đại nhân. Mã Đại nhân là một vị quan thanh liêm, được vạn dân kính ngưỡng, nhưng đứng vào phe thua cuộc, ủng hộ nhầm vị Thái tử bị phế truất, cuối cùng thất bại, cho nên sánh chịu kết cục bi thảm.
Tù xa chậm rãi đẩy ra, tổng cộng mười hai chiếc, chiếc đầu tiên chở Mã Đại nhân. Những chiếc phía sau là thủ hạ của ông, cũng phải cùng nhau chịu chết, ba chiếc cuối cùng là bọn cường đạo tặc đảng.
Mã Đại nhân ngồi trong tù xa nhưng vẫn tỏ ra vô cùng uy vũ, không chút sợ sệt vì sắp phải mất đầu. Dọc đường thân nhân bằng hữu dâng rượu tiễn đưa ông vô số, ông uống liên tục cho tới pháp trường, quả thật là anh hùng khí khái.
Bên cạnh tù xa ông là con nhỏ và thê thiếp, vừa đi theo vừa khóc, khiến cho mọi người đứng xem không khỏi nhỏ lệ theo, quả thật người tốt không thể sống thọ.
Rốt cục cũng tới pháp trường, pháp trường này rộng tới mức có thể chứa được hai, ba vạn người. Hiện tại nơi đây người chen chúc vô số, ai cũng ngóng cổ chờ xem, ở trước hết là một đám đông dân chúng từng chịu ân huệ của ông, tới đây quỳ lạy tiễn đưa ông lần cuối.
Mười hai người bị đưa lên pháp trường, ai vào chỗ nấy sẵn sàng chờ chém, phía dưới vang lên tiếng kêu khóc vang trời. Lúc này có phạm nhân toàn thân mềm nhũn gục xuống, chỉ có Mã Đại nhân vẫn đứng thẳng quật cường.
Bên ngoài dân chúng đứng xem cất tiếng bàn tán xôn xao, cùng chờ tới giờ Ngọ ba khắc, có kẻ phỏng đoán:
- Không biết lần này ai sẽ hành hình, là Khoái Đao Lý hay Đoạn Đầu Ma...
Người bên cạnh tin tức nhạy bén bèn nói:
- Mã gia đã bỏ tiền ra mời Nhất Đao Trảm.
- A, không ngờ là Nhất Đao Trảm, Mã Đại ca thật là có phúc, một đao bay đầu, hôm nay tới đây quả thật không phí công chút nào, mọi người hãy chờ xem.
Thật ra chuyện chém đầu trên pháp trường này cũng không đơn giản, đao phủ thủ vung đao chém đầu lại càng không đơn giản. Có phạm nhân đắc tội vô số cừu nhân, lúc bị chém đầu, cừu nhân y bèn bỏ tiền ra mua chuộc đao phủ thủ, để lúc chém đầu cố ý chém vài đao mới chết, khiến phạm nhân này chết trong đau đớn, để báo thù.
Có phạm nhân được thân nhân bỏ tiền mua đao phủ thủ, một đao bay đầu, để cho thân nhân họ ra đi trong nhẹ nhàng sảng khoái.
Thật ra động tác chém đầu cũng không đơn giản, không phải cứ nhắm vào cổ mà chém là có thể bay đầu. Mà phải chém trúng đốt xương cổ thứ ba, lúc ấy mới một đao bay đầu, phạm nhân được chết nhẹ nhàng không hay không biết.
Ngoài ra có những phạm nhân sợ quá thân thể mềm nhũn, đầu cúi gục, sợ vỡ mặt, không chịu ngẩng đầu lên phối hợp. Như vậy dù muốn được chém một đao bay đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên các đao phủ thủ trên pháp trường cũng có tuyệt chiêu riêng của mình, cũng có danh hiệu riêng, tỷ như Khoái Đao Lý, Đoạn Đầu Ma, Nhất Đao Trảm, toàn là đao phủ thủ nhất lưu vang danh Hạ quốc.
Giờ Ngọ ba khắc đã tới, pháo hiệu nổ vang ba tiếng, bắt đầu hành hình.
Một đao phủ thủ mang mặt nạ xuất hiện trên pháp trường, dân chúng vây quanh trợn to hai mắt nhìn chăm chú, bọn họ đang quan sát giây phút hành hình. Thật ra chuyện phấn khích nhất chính là thỉnh thoảng còn có người cướp pháp trường, khi đó quan binh đại chiến cùng kẻ cướp, đó mới là sự tình hấp dẫn nhất.
Tên đao phủ thủ đi tới bên cạnh Mã Đại nhân, nói:
- Đến lúc rồi, Mã Đại nhân lên đường mạnh giỏi.
Mã Đại nhân lập tức vươn cổ ra:
- Xuống tay đi, hai mươi năm sau, lão tử sẽ lại là một trang hảo hán.
Tức thì ánh đao chợt lóe, thủ cấp tung bay, máu tươi bắn ra tung tóe.
Phía dưới tiếng khóc vang lên xôn xao một mảng, cũng có người cất lời khen ngợi là một trang hảo hán. Tên đao phủ thủ Nhất Đao Trảm kia đi sang người kế tiếp, người này đã sợ tới mức mềm nhũn gục xuống.
Nhất Đao Trảm giơ một tay kéo đầu phạm nhân, dưới tung một cước. Một cước này rất nặng, khiến cho đầu phạm nhân nọ bất giác vươn ra. Ánh đao lập tức lóe lên, một đao bay đầu.
Cứ như vậy mười hai người liên tục, người nào cũng là một đao, không có chút chần chừ, gọn gàng sạch sẽ. Hành hình xong, đao phủ thủ Nhất Đao Trảm xoay người rời khỏi, theo mật đạo ra khỏi pháp trường.
Sau khi rời khỏi pháp trường, Nhất Đao Trảm bèn tháo mặt nạ ra, chính là Dư Tắc Thành. Bất quá hiện tại toàn thân hắn không có một tia chân nguyên nào cả, chẳng khác phàm nhân.
Dư Tắc Thành trở về đình viện do mình bỏ tiền ra mua, đình viện này không nằm trên phố chính, mà nằm ở một nơi hẻo lánh, nếu không có người dẫn đường, rất khó tìm đến. Đình viện này rất lớn, bên trong hoang vắng thê lương.
Dư Tắc Thành trở về đình viện, lặng lẽ vào phòng, lập tức có một phụ nhân lấy giấy bút mang ra cho hắn, sau đó lặng lẽ mài mực. Dư Tắc Thành cầm bút bắt đầu vẽ, hắn vẽ chân dung mười hai người mới vừa bị mình chém đầu.
Trong bức họa này, Dư Tắc Thành vẽ ra dung mạo của mười hai người bị hắn chém đầu, trong đó có kẻ khóc người cười. Nếu nhìn kỹ, cả đời của họ được thể hiện trong bức họa này, lúc sơ sinh vô tri không biết, vẻ vui sướng khi tập nói bi bô, thăng trầm lúc trưởng thành, hào sảng nghĩa khí cả đời, vẻ không cam lòng khi bị bắt.
Biết bao vinh hoa phú quý mà bọn họ từng hưởng thụ, những đau khổ mà bọn họ từng nếm trải, tiếng kêu giận dữ khi bị chém, tiếng thét bàng hoàng cuối cùng.... Hết thảy đều được thể hiện trên bức họa.
Mỗi một người bị Dư Tắc Thành chém đầu đều bị hắn dùng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật xâm nhập vào cơ thể. Dư Tắc Thành cảm ngộ cả cuộc đời họ, sau đó trong cảm ngộ này một đao chém bay đầu.
Những ký ức này xoay chuyển trong đầu, Dư Tắc Thành vung bút vẽ tranh, tả ra trên giấy.
Trong khi vẽ, dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được những gì bọn họ từng cảm nhận, thưởng thức cuộc đời của họ. Nét bút của hắn càng vẽ càng bay bổng, khắc sâu dáng điệu tướng mạo của họ lên giấy.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, đến khi trời tối, rốt cục Dư Tắc Thành cũng hoàn tất mười hai bức họa.
Lúc này phụ nhân kia đi tới nói:
- Lão gia, cơm canh đã sẵn sàng, mời lão gia dùng bữa.
Vốn trượng phu của phụ nhân này bị người ức hiếp, ra sức chống cự, giết chết ba người liên tục, cuối cùng bị bắt đem ra chém đầu thị chúng. Thân nhân của ba người bị y giết bèn bỏ ra một số tiền lớn, muốn trượng phu nàng phải chịu mười đao mới chết.
Nàng không có tiền, nhưng cũng muốn cho trượng phu mình được chết êm ái, cho nên bán mình chôn chồng. Nàng bán mình cho Dư Tắc Thành, đề cầu trượng phu được chết mau lẹ, còn được mai táng mồ yên mả đẹp. Cho nên hiện tại nàng phụ trách lo lắng cuộc sống hàng ngày cho Dư Tắc Thành.