Kiếm Lão Nhân mơ màng như đang nhớ lại dĩ vãng xa xưa:
- Cho nên chúng mới xây dựng Long lăng này, đám lão Long không thể hóa long phi thăng đều ở trong này chờ hậu bối nghiên cứu ra tâm pháp đã thất truyền. Lần trước ta được ân sư của Hứa Tốn hạ giới chỉ dẫn, tới đây giết mười ba con lão Long. Lần này tới lượt ta dẫn ngươi tới giết đám rồng già nua khốn kiếp này, quả thật là nhân quả tuần hoàn, Thiên Đạo không ngừng.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Đại Thần Uy Sĩ Hứa Tốn Hứa Tinh Dương là ai?
Kiếm Lão Nhân đáp:
- Đại Thần Uy Sĩ là cách gọi tu sĩ hùng mạnh nhất khi xưa, sau thời Tiên Tần, danh hiệu này đã hoàn toàn biến mất.
- Ngươi không biết Hứa Tốn Hứa Tinh Dương cũng là chuyện bình thường, nhưng chuyện một người đắc đạo, gà chó thăng thiên hẳn ngươi phải biết. Chính là do y truyền tống, cho nên Nhân tộc nhất mạch bị y đưa lên Tiên Giới hết, không còn lưu truyền hậu duệ ở nhân gian.
Trong quá trình đối thoại giữa Dư Tắc Thành và Kiếm Lão Nhân. Kiếm Lão Nhân đã mở cửa đá ra, tiến vào Long lăng. Dọc đường vào, vô số cấm chế pháp trận bị kích hoạt, nhưng cũng bị diệt đi trong âm thầm lặng lẽ. Được Kiếm Lão Nhân chỉ lối, Dư Tắc Thành nhanh chóng tiến vào Long lăng.
Dư Tắc Thành thấy thuật phá giải cấm chế pháp trận của Kiếm Lão Nhân hết sức huyền diệu, không nhịn được bèn cất tiếng hỏi:
- Tổ sư gia, thuật phá giải cấm chế trận pháp của ngài là pháp thuật gì vậy?
Kiếm Lão Nhân nghe vậy cười khanh khách:
- Chuyện này ngươi hãy tự hỏi mình đi.
Hỏi mình ư? Dư Tắc Thành nghe vậy bàng hoàng sửng sốt nhưng thấy Kiếm Lão Nhân không nói nữa, có vẻ như không muốn trực tiếp nói cho hắn biết chân nghĩa của pháp thuật này, không dám hỏi nhiều nữa. Hắn bèn tiếp tục đi tới, bất quá bắt đầu cẩn thận lưu ý trước khi Kiếm Lão Nhân phá giải từng cấm chế như vậy.
Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra điều ảo diệu bên trong, Kiếm Lão Nhân toàn là sử dụng lực lượng của Dư Tắc Thành giải trừ vô số cấm chế trận pháp. Trước tiên là sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật tiến hành cảm ứng dao động, dưới tiên thuật này, hết thảy cấm chế trận pháp hiện ra rành rành, dường như vật thật hiện hình trước mặt Dư Tắc Thành.
Sau đó Kiếm Lão Nhân sử dụng Không Ma chân nguyên lực tới mức tối đa, tức thì các cơ quan cấm chế trận pháp dưới sự vận chuyển khéo léo của lực lượng này, tất cả đều bị hóa giải bài trừ.
Cũng có một ít cấm chế cơ quan không thể giải trừ, Kiếm Lão Nhân lập tức khởi động Cực Nguyên Hà Quang nhanh chóng xâm nhập vào. Dưới sự vận dụng khéo léo chính xác của Kiếm Lão Nhân, lúc này những cơ quan cấm chế cứng đầu kia cũng bị phá giải hoàn toàn.
Vận dụng những lực lượng này, Kiếm Lão Nhân đều sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật chỉ huy phối hợp. Lão nhờ vào dao động của thuật này khéo léo vận dụng hai loại chân nguyên lực trên, rốt cục phá giải hết thảy cơ quan cấm chế.
Dư Tắc Thành không nhịn được phải gật gật đầu, khen ngợi không thôi. Sau khi Kiếm Lão Nhân tiến vào trong Thương Khung hải, Thanh Khư cốc, lão toàn vận dụng lực lượng của Dư Tắc Thành, chưa từng thi triển một tia chân nguyên nào của bản thân mình, nhưng đã sinh ra hiệu quả thần kỳ như vậy, quả thật làm cho người ta khâm phục rạp mình sát đất.
Hơn nữa hết thảy những gì mà Kiếm Lão Nhân đã làm, nhìn qua tùy tiện, nhưng ở một mức độ nào đó, rõ ràng là lão đang dạy dỗ Dư Tắc Thành. Lão dạy pháp môn khống chế lực lượng của mình cho Dư Tắc Thành, giống như ngọn đuốc soi đường trong đêm tối.
Dường như Kiếm Lão Nhân cảm ứng được suy nghĩ của Dư Tắc Thành, chợt vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái:
- Thật là sơ ý...
Nhờ cái vỗ này, Dư Tắc Thành đột nhiên có chút sở ngộ, tiếp tục cảm nhận pháp môn phá giải cấm chế trận pháp này, vừa cảm nhận lại tiếp tục có chút sở ngộ. Quả thật mình còn rất non nớt, chỉ nhìn ra phương pháp vận dụng hai loại chân nguyên lực, nhưng lại không phát hiện ra rằng tất cả chân nguyên lực của mình đang được Kiếm Lão Nhân sử dụng.
Huyết Cương Thần Quyết chậm rãi vận chuyển, tạo ra công năng linh cảm thần kỳ, chưa tiến vào pháp trận đã phán đoán trước, phát huy trực giác của mình tới cực điểm.
Đạo Thần Dương sinh ra từ Tử Phủ Kim Đan khí thật ra cũng đang được Kiếm Lão Nhân ứng dụng. Trước khi Kiếm Lão Nhân cho Cực Nguyên Hà Quang xâm nhập cơ quan cấm chế, đều đưa vào một ít lực lượng của đạo Thần Dương. Lúc này Dư Tắc Thành đã phát hiện ra một đặc điểm mới của đạo Thần Dương, chính là đặc điểm mạnh mẽ của tia nắng đầu tiên.
Thái dương vừa dâng lên, bất kể là mây đen hay mặt đất bên dưới đều bị ánh sáng chiếu rọi, ánh sáng này có thể xâm nhập vào bất cứ mục tiêu nào.
Ánh sáng này vừa tiến vào, Cực Nguyên Hà Quang lập tức đi theo, ăn mòn ánh sáng này, sau đó ăn mòn cả mục tiêu. Phương pháp vận dụng như vậy hùng mạnh nhiều gấp mấy lần dùng một mình Cực Nguyên Hà Quang xâm nhập, chẳng trách nào mình vẫn cảm thấy uy lực của Cực Nguyên Hà Quang này không hùng mạnh như trong tưởng tượng. Mãi tới bây giờ mới phát hiện ra phương pháp chân chính sử dụng Cực Nguyên Hà Quang, phải phối hợp với Quang thuật khác, lấy đó làm nguồn, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Có một ít cấm chế có thể chống lại ăn mòn, lúc ấy Kiếm Lão Nhân sẽ vận chuyển Tam Muội Chân Hỏa, thiêu hủy cơ quan cấm chế khó ăn mòn kia, đẩy nhanh tốc độ ăn mòn.
Dư Tắc Thành giống như được uống nước lạnh vào ngày hè nóng nực, cảm thấy thoải mái từ đầu tới chân. Thì ra là như vậy, vô số vấn đề nghi nan khó có thể phá giải hiện tại nhất nhất hiện ra, giống như vừa bừng tỉnh ngộ.
Trong quá trình Dư Tắc Thành cảm ngộ, hai người đã tiến vào trong Long lăng, theo thông đạo rộng rãi bằng bạch ngọc đi xuống phía dưới.
Cứ cách trăm bước lại xuất hiện ngã rẽ, chia ra vô số ngã. Nếu không có Kiếm Lão Nhân chỉ đường, nhất định Dư Tắc Thành sẽ lạc lối trong này.
Bên trong thông đạo toát ra vô số kim quang vô cùng chói mắt. Trong kim quang chói mắt này ẩn chứa pháp trận bảo vệ, cấm chế cạm bẫy, cơ quan con rối... Nhưng tất cả đều bị Dư Tắc Thành nhất nhất phá giải.
Đi được mười dặm, xuống phía dưới càng ngày càng sâu, thông đạo chợt bốc lên mùi lưu huỳnh, hơn nữa nhiệt độ trở nên nóng tới mức muốn nướng chín người ta. Dần dần đá bạch ngọc trở nên cháy xém, không khí trong thông đạo càng ngày càng trở nên khó thở.
Thông đạo này uốn khúc sâu thẳm, chỉ có thể chậm rãi tiến tới, Dư Tắc Thành đi chừng một canh giờ, cũng không biết đã xuống sâu bao nhiêu, rốt cục chui ra một cửa động nhỏ hẹp, ra khỏi thông đạo. Lúc này hắn phát hiện mình đang ở trên một đại lục trôi nổi, bên dưới đại lục là dung nham vô tận, vô số Địa Hỏa đỏ sẫm bừng bừng cháy. Dung nham đỏ rực hình thành một đại dương mênh mông vô bờ, chậm rãi lưu chuyển, khiến cho không khí nơi đây nồng nặc mùi lưu huỳnh.
Đại lục trôi nổi này cũng là tiên cảnh chốn nhân gian, chu vi chỉ chừng vài chục dặm, có một ngọn núi thế núi tương đối bình ổn đứng sừng sững ở trung tâm đại lục. Trên núi có một thác nước rất lớn đổ xuống mặt trước, dưới thác nước là một cái đầm, tiếng nước đổ xuống vang lên ầm ầm không ngớt. Cạnh bờ đầm là một cung điện rất lớn, kỳ hoa dị thảo mọc khắp bốn xung quanh, rõ ràng là một tòa biệt điện tiên gia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cung điện này hào quang chói mắt, Dư Tắc Thành bèn đi về phía đó. Càng tới gần cung điện, mùi lưu huỳnh nồng nặc dần dần tiêu tan rồi biến mất. Trước cung điện là một quảng trường rất lớn, rộng chừng ngàn trượng, trên có khung vòm cao hàng chục trượng, bốn vách hoàn toàn là dùng hoàng kim xây thành.
Trong quảng trường này có một tấm bia bạch ngọc cao ngất, phong thái cổ kính, hào quang nội liễm, toát ra một cỗ uy áp kinh người.
Trên bia có hai chữ màu vàng rất lớn, nét chữ cổ kính: Long lăng. Mặt sau bia khắc họa phong cảnh của Thương Khung hải, cá bơi trong đó, phong tuyết lôi vũ, vạn vật vạn tượng. Phía sau bia có một con suối nước màu xanh biếc, chậm rãi chảy xuống đầm nước kia. Trên mặt đầm hoa sen nỡ rộ, lá sen trải khắp, hương thơm sực mũi khiến người mê mẩn.
Dư Tắc Thành đi qua quảng trường, tiến vào cung điện. Tới gần cung điện chỉ thấy lầu quỳnh điện ngọc, ngói xanh gạch đỏ, bậc cấp ngọc thạch, lưu quang tràn ngập, tiên khí tàn mát bốn phía, quả là một động phủ thần tiên.
Dư Tắc Thành đi tới trước đại môn, chỉ thấy kim quang bắn ra tứ phía, sắc bén linh hoạt vô cùng, tạo thành một tấm lưới kim quang dày đặc. Đây chính là kết giới phòng ngự cuối cùng của Long lăng.
Kết giới này không thể dùng thuật ăn mòn như trước để phá giải. Kiếm Lão Nhân bèn vung kiếm lên chém xuống thật mạnh, lập tức phá vỡ đại môn, dùng sức mạnh để phá pháp, xông thẳng vào trong.
Sau khi vào cung điện, từ trên cao nhìn xuống, cung vàng điện ngọc, cảnh sắc vô cùng cao sang hoa lệ, ngay ngắn tề chỉnh, rực rỡ nhiều màu, có khí thế huy hoàng như tiên cung thần phủ. Đại điện bên trong được xây bằng bạch ngọc, vòm mái trong suốt như pha lê, dưới chân có vân khí nhàn nhạt lưu chuyển, trong không khí có mùi hương dìu dịu tản mát, mùi thơm thấm tận tâm can.
Bên trong đại điện rộng rãi vô cùng, ngọc thạch lát đầy, ánh sáng như ban ngày. Đại điện chia làm hàng chục tòa điện phủ, trước cửa mỗi điện phủ như vậy, vân khí trắng như bông lững lờ tụ tập.
Sau khi xông vào, Kiếm Lão Nhân lập tức phóng xuất một kết giới kỳ dị, hành động của lão nhanh như điện chớp, sau đó mới nói:
- Đáng tiếc lần này không bằng lần trước, chỉ còn có tám lão Long. Được rồi, chúng ta động thủ cho mau, một đòn khi nãy đã làm cho bọn chúng thức tỉnh.