Bên trái là một cung điện hoa lệ phi phàm, lầu quỳnh điện ngọc, gạch xanh ngói đỏ, bậc cấp bằng ngọc, rực rỡ huy hoàng, tiên khí tràn trề, thật là một biệt viện thần tiên.
Bên phải là một đình viện tường bằng bạch ngọc, ngói là ngọc lưu ly, cửa làm bằng Thiên Niên Thần Mộc. Chỉ cần đứng ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được linh khí phả vào mặt.
Nước trong hồ bị rút ra, hình thành một màn nước cao mấy trăm trượng, bao bọc khắp cả nơi này, khiến cho hơi nước mát mẻ lan tỏa khắp không trung.
Đứng trong biệt viện này nhìn ra xa, thấy một đại lục đang bay lơ lửng. Thì ra là như vậy, Pháp Ấn biệt viện này ẩn trong một khối thiên thạch trong Thanh Minh. Thiên thạch này bay vòng quanh Pháp Ấn giới, cho nên Đại Yêu Ma kia không thể nào tìm được.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Biệt viện này đẹp thật, ta thích.
Đột ngột hắn lôi mạnh một cái, để lộ tiêu ký trước ngực. Màn sương đen của thế giới Bàn Cổ bay ra đầy khắp biệt viện, sau đó bao trùm cả khối thiên thạch. Thanh Ấn chỉ cảm thấy Pháp Ấn biệt viện run lên, dường như được kéo đi nơi nào đó. Y ngẩng đầu nhìn lại, không còn thấy bầu trời, chỉ thấy lửa đỏ vô tận bao phủ.
Dư Tắc Thành nắm lấy Thanh Ấn:
- Chúng ta về thỏi.
Nháy mắt hai người trở lại pháp trận truyền tống. Pháp Ấn biệt viện trong Thanh Minh đã bị Dư Tắc Thành hút vào thế giới Bàn cổ, lập tức bị đồng hóa thành một phần của thế giới Bàn Cổ.
Rất nhanh đã nghe Lão Thất báo cáo:
- Tìm được ngọc giản trên đó ghi lại Ngũ Hành Thiên Địa Ấn. Tìm được bảo tàng khoáng thạch Ngũ Hành, thu hoạch sáu mươi ba loại khoáng thạch Ngũ Hành, tổng cộng năm ngàn cân. Tìm được kho linh thạch, thu hoạch ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Dư Tắc Thành vẫn chờ nghe, nhưng mãi không nghe thấy thứ mà mình cần tìm, bèn hỏi Thanh Ấn:
- Thanh Ấn, vì sao trong Pháp Ấn biệt viện không có Tiên Thiên Linh Bảo? Các ngươi luyện chế tổng cộng ba ấn, nếu không có Tiên Thiên Linh Bảo nguyên bản, các ngươi lấy gì mà thay đổi thuộc tính?
Thanh Ấn nghe vậy cười khổ đáp:
- Đây là bí mật lớn nhất của Xiêm La Pháp Ấn tông chúng ta. Tiên Thiên Linh Bảo gốc mà chúng ta luyện chế ra được ba ấn kia, thật ra chính là những thế giới đã biến mất trong bảy mươi hai giới. Chính là ba giới còn lại ba tấm bia đá để cạnh bia đá chúng ta ở Nhất Phân Thiên Bình tông.
- Những thế giới nơi này là do Tức Nhưỡng năm xưa Đại Thần Uy Sĩ Hình Thiên trộm được biến thành, cho nên thế giới nào cũng chứa một lượng linh khí nhất định. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Các tiền bối sử dụng đủ các thủ đoạn, hoặc cấu kết với yêu ma hoặc tạo ra thiên tai để phá hoại thế giới khác. Sau đó luyện chế mỗi thế giới mất hai ngàn năm, cuối cùng có được bản nguyên Linh Bảo, sau đó mới luyện chế thành Tiên Thiên Linh Bảo. Ba pháp ấn này luyện chế hết sáu ngàn năm.
- Vốn chúng ta sắp sửa luyện chế đại lục Thanh Điền kia thành bản nguyên Linh Bảo, đáng tiếc thất bại vào phút chót, sụp đổ tất cả.
Thì ra thiên tai mà Luyện Vân Thanh Điền tông phải hứng chịu là do Xiêm La Pháp Ấn tông này hạ thủ sau lưng, xem ra Tiên Thiên Linh Bảo mà Dư Tắc Thành nỗ lực tìm kiếm hoàn toàn không có.
Dư Tắc Thành tìm hết mười ngày, cuối cùng hoàn toàn thất vọng, giao chức Giới chủ lại cho Thanh Ấn. Thanh Ấn kích động vô cùng, vái lạy không ngừng. Xiêm La Pháp Ấn tông lại hưng thịnh, con người sinh sôi nảy nở trên mảnh đất này. Chỉ hy vọng bọn họ đừng quên bài học trước đây, giẫm vào vết xe đổ của tiền bối.
Dư Tắc Thành xong chuyện, lập tức ung dung phất áo ra đi, bắt đầu hành trình mới.
Dư Tắc Thành dạo qua bảy mươi hai giới một vòng, ghé giới này giới khác một chút, để xem phong tình nơi Vực Ngoại.
Thỉnh thoảng gặp bất bình cũng ra tay, hoặc đánh chết yêu ma hoặc giết chết ác bá. Dư Tắc Thành ra tay thường có kèm theo một luồng hào quang, tuy rằng không cố ý, nhưng Dư Tắc Thành bắt đầu trở nên giống với hình ảnh Thượng sứ Quang Thần tông. Lúc này môn phái khắp bảy mươi hai giới đã truyền đại danh Dư Tắc Thành khắp cả, tất cả đều lấy lễ nghênh đón vô cùng nhiệt liệt.
Dư Tắc Thành du ngoạn khắp nơi, khi dạo thế giới Mộc do cây cối rậm rạp tạo thành, khi dạo thế giới Hàn Băng băng tuyết trắng xóa. Có khi dạo thế giới biển cả mênh mông vô bờ, khi dạo thế giới đá đầy đá đen trên núi, khi ghé thế giới kim loại đầy sắt thép, khi thăm thế giới lửa đầy dung nham mênh mông.
Dư Tắc Thành ghé mỗi nơi một chút, khám phá những cảnh lạ chưa từng thấy trên đời, lại mua ít đặc sản của các giới. Nhưng bán rẻ hắn mới mua, bán đắt thì cướp, coi như hết sức oai phong. Dư Tắc Thành quét gần như sạch sẽ những thứ mà hắn thấy vừa ý trong cả bảy mươi hai giới.
Trên đường thỉnh thoảng cũng gặp những kẻ có mắt không tròng, có hai môn phái đã bị Dư Tắc Thành hủy diệt. Trong bảy mươi hai giới này, Dư Tắc Thành quả thật chính là vô địch, không ai là đối thủ, bất cứ Giới chủ giới nào cũng không đỡ nổi một đòn.
Dư Tắc Thành bắt đầu chuyến du ngoạn dài ngày, vừa du ngoạn các nơi vừa tranh thủ hỏi thăm đường về nhà. Nhưng không ngờ trong bảy mươi hai giới, không một ai biết tới thông đạo dẫn về thế giới Thương Khung, nhưng Dư Tắc Thành xác định hẳn có con đường trở về quê hương của mình. Đại Yêu Ma kia không thể nào tự nhiên tới được nơi này, nhất định phải có thông đạo trở về nhà.
Thật ra bảy mươi hai giới hiện tại chỉ còn lại hư danh, trong dòng sông lịch sử đã có chín giới chìm nghỉm, chỉ còn lại sáu mươi ba giới. Dư Tắc Thành nhất nhất tới từng giới một thu gom vô số bảo bối, cuối cùng hắn trở lại Nhất Phân Thiên Bình tông.
Lúc này Đại Như tiên sinh kia tỏ ra hết sức thức thời, cung kính dâng cho Dư Tắc Thành ngàn viên linh thạch thượng phẩm, vốn Dư Tắc Thành còn muốn vơ vét Nhất Phân Thiên Bình tông một chuyến, nhưng thấy vậy khó ra tay, cuối cùng cười xòa, chuẩn bị lên tinh thuyền rời khỏi.
Tam Thiên giới hết sức mênh mông rộng lớn, chia làm hai vực nội ngoại, trong đó một ngàn năm trăm giới có liên hệ với nhau có thể dùng Tinh môn truyền tống qua lại, gọi là Nội Vực. Một ngàn năm trăm giới còn lại gọi là Ngoại Vực, giống như bảy mươi hai giới kia, mấy chục giới nhỏ liên kết lại với nhau tạo thành Tinh Vực của mình, có thể truyền tống qua lại. Nhưng nếu muốn sang Nội Vực, vậy phải có tinh thuyền phi hành mới có thể bay tới được.
Tinh thuyền mà Dư Tắc Thành sắp lên có tên là Hạo Đãng Thủy Bình Chu, là tinh thuyền do Nhất Phân Thiên Bình tông chế tạo. Thuyền này có thể phi hành trong Thanh Minh mênh mông cuồn cuộn, là phương tiện giao thông không thể thiếu ở Tam Thiên giới.
Tinh thuyền này chỉ có thể đậu lại trong Thanh Minh bên ngoài các giới. Muốn lên thuyền này, cần phải ngồi tử thuyền bay ra Thanh Minh, mới có thể lên được.
Tử thuyền to chừng ba trượng có hình nón, mũi nhọn hướng về phía trước, bên hông có cửa ra vào.
Dư Tắc Thành được Đại Như tiên sinh đưa đi, chậm rãi tiến vào tử thuyền. Trong tử thuyền có sáu mươi sáu chỗ ngồi, chia làm hai khoang cao thấp. Dư Tắc Thành tự nhiên được đưa lên khoang cao cấp, chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Dần dần lữ khách phía sau lên đầy chỗ ngồi, một tiếng kêu vang lên, tử thuyền xuất phát, bay về phía tinh thuyền đậu trên Thanh Minh.
Dần dần tử thuyền nhảy vào Thanh Minh, thật ra tốc độ của nó còn chậm hơn cả tốc độ ngự kiếm của Dư Tắc Thành. Trong quá trình phi hành, phàm nhân trong khoang thuyền đều bị ép chặt ở chỗ ngồi, kháng cự lại áp lực do tốc độ cao sinh ra.
Rốt cục nhảy vào Thanh Minh, áp lực kia biến mất, mọi người thở ra một hơi, có thể nói đã lên trời. Từ xa đã có thể nhìn thấy Hạo Đãng Thủy Bình Chu kia, tinh thuyền này giống như một giọt nước khổng lồ, lơ lửng bên trong Thanh Minh.
Thuyền này dài chừng trăm trượng, rộng chừng năm chục trượng, vỏ ngoài do vô số vật liệu hình giọt nước tạo thành. Dần dần tử thuyền dung nhập vào trong tinh thuyền, cửa được mở ra, lữ khách bên trong tiến sang tinh thuyền.
Bên trong tinh thuyền sử dụng kỹ thuật không gian, không gian bành trướng gấp năm, sáu lần, cũng chia thành khoang thuyền cao cấp và khoang thuyền phổ thông. Khoang cao cấp dành cho người tu tiên trả linh thạch, tự nhiên gian tốt nhất thuộc về Dư Tắc Thành.
Tử thuyền kia lại quay về nghênh đón chuyến khách khác, Dư Tắc Thành tha thẩn dạo trong khoang cao cấp. Khoang phổ thông hơi chật hẹp, lữ khách bị hạn chế bên trong, sau một khoảng thời gian nhất định mới được ra ngoài khoang hít thở không khí.
Khoang cao cấp lại có thể tự do dạo khắp nơi, lên boong quan sát cảnh sắc trong quá trình phi hành. Nhưng khi xuất hiện nguy cơ, cần khách trong khoang cao cấp ra sức bảo vệ tinh thuyền.
Rốt cục khách đã ngồi đầy khoang thuyền, từ bảy mươi hai giới muốn tới Nội Vực, ngoại trừ tuyến đường của Nhất Phân Thiên Bình tông, cũng chỉ còn tuyến đường của Thủy Điểu tông. Bất quá tinh thuyền của Thủy Điểu tông không đạt tiêu chuẩn, còn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển, nguy cơ rất cao, không đến mức vạn bất đắc dĩ, không ai chịu đi tinh thuyền của Thủy Điểu tông.
Khách đã ngồi đầy, tinh thuyền bắt đầu phi hành, bay vào Thanh Minh mênh mông vô tận đầy sao. Hành trình dài ngày đã bắt đầu, muốn tới thế giới gần nhất kế tiếp, cần mất thời gian ba tháng.
Dư Tắc Thành trở lại khoang thuyền của mình, cảm ứng tốc độ phi hành của tinh thuyền này. Hạo Đãng Thủy Bình Chu bất quá chỉ là tinh thuyền nhị giai, tinh thuyền bình thường vô dụng nhất. Sau khi mình tới Nội Vực, nhất định phải mua một ít tinh thuyền tốt nhất có thể bay lượn trong Thanh Minh. Nếu trở về thế giới Thương Khung, có thể nhảy vào Thanh Minh điều khiển tinh thuyền bay với khoảng cách xa, điều này chắc chắn có giá trị chiến lược.
Tinh thuyền chậm rãi bay về phía trước, Dư Tắc Thành chìm vào trạng thái bế quan, hắn muốn tổng kết thu hoạch của mình một chút, bèn trở vào thế giới Bàn cổ.
Hai Tiên Thiên Linh Bảo hệ Mộc, hệ Kim vừa lấy được chỉ tạm thời dung hợp cùng thế giới Bàn Cổ, Dư Tắc Thành vẫn chưa tiến hành dung hợp triệt để. Bởi vì dung hợp triệt để như vậy cần mất thời gian vài tháng, thậm chí hơn năm mới xong. Có nghĩa là trong khoảng thời gian ấy, Dư Tắc Thành không thể sử dụng thế giới Bàn cổ. Chuyện này vô cùng bất tiện trong tình huống trước mắt, cho nên tạm thời chưa thể tiến hành dung hợp triệt để.
Dư Tắc Thành phát hiện chỉ cần mình được Khí Linh của một giới thừa nhận, trở thành Giới chủ, tu vi cũng lập tức nâng lên một bậc. Cho nên trong quá trình du ngoạn khắp bảy mươi hai giới, Dư Tắc Thành cố ý tìm kiếm cơ hội ra tay cứu vớt thế giới, nhưng không tìm được. Thế giới của người ta tốt cả, không nơi nào cần kẻ cứu thế như hắn, cho nên Dư Tắc Thành thất vọng vô cùng.
Dư Tắc Thành tính rằng tới lần sau thăng tiến cảnh giới, sẽ tiến hành dung hợp triệt để hai món Tiên Thiên Linh Bảo kia. Thật ra dù chỉ mới dung hợp tạm thời, nhưng thế giới Bàn cổ đã có biến hóa, dược viên phía sau ngày càng phát triển, tiên thảo linh dược sinh trưởng rất nhanh, đây là ích lợi nhờ vào Tiên Thiên Linh Bảo hệ Mộc.
Bất quá trong quá trình du ngoạn bảy mươi hai giới, Dư Tắc Thành thu được không ít bảo bối, mỗi một giới đều có đặc sản của riêng mình, đều có ưu điểm của mình. Tỷ như linh nhục của Tĩnh Tịch giới, lông yêu thú của Thủy Điểu giới, tơ lụa của Bạch Hà giới, ảnh trúc của Ảnh Trúc giới, huỳnh kim của Lưu Huỳnh giới...
May là dung lượng của thế giới Bàn cổ là vô hạn, cho nên Dư Tắc Thành thu mua tất cả.
Nơi nào bán rẻ, hắn cũng móc linh thạch ra trả đàng hoàng, nơi nào bán đắt, hắn bèn dựng ngọn cờ Thượng sứ Quang Thần tông lên, giúp bọn họ giết chết một ít yêu ma hùng mạnh, giải quyết một ít vấn đề khó khăn cho bọn họ, nhân đó cũng thu mua giá rẻ.
Chuyện Dư Tắc Thành đánh chết Đại Yêu Ma, giải cứu Pháp Ấn giới đã truyền khắp bảy mươi hai giới, được mọi người coi là anh hùng. Chỉ cần nói là Thượng sứ Quang Thần tông, Tông chủ Giới chủ biết Dư Tắc Thành tới, ai ai cũng dâng lên vô số lễ vật.
Cũng có kẻ có mắt không tròng, ỷ mình tu vi cao thâm, ức hiếp phàm nhân, coi thường Dư Tắc Thành, muốn dùng binh đao nói chuyện. Vậy thì xin lỗi, Dư Tắc Thành một kiếm chém chết, tất cả vật phẩm sung vào tư quỹ.
Dư Tắc Thành vào thế giới Bàn cổ quan sát những thu hoạch của mình, có thứ chất đống như ngọn núi nhỏ, có thứ lấp lánh hào quang, trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú, ăn linh nhục của Tĩnh Tịch giới, mùi vị quả thật thơm ngon, kỳ vọng về nhà cũng dần dần vơi bớt. Dư Tắc Thành định sẽ du ngoạn khắp Tam Thiên giới một vòng, thu hoạch tất cả đặc sản, tốt nhất làm Giới chủ vài giới, mỗi lần như vậy có thể nâng cao được một cảnh giới. Tuy rằng nơi này không thể giúp cho mình đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng tối thiểu cũng có thể giúp mình đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.
Cảnh giới này nếu tu luyện ở thế giới Thương Khung, tối thiểu mình cũng phải tu luyện trăm năm. Nhưng ở Tam Thiên giới này, chỉ cần làm được Giới chủ bốn giới, hoàn toàn có thể đạt tới.
Nghĩ tới chuyện trở về Hiên Viên kiếm phái, sư phụ thấy tu vi của mình như vậy sẽ vui vẻ vô cùng, bọn Thành Lam, Vương Thư Nguyên thấy vậy sẽ vô cùng kinh ngạc, Dư Tắc Thành càng quyết chí thực hiện chuyện này.
Pháp thuật trên bia đá của bảy mươi hai giới đã được Dư Tắc Thành ghi chép lại hết. Trong đó có pháp thuật hết sức hùng mạnh như thân bất tử của Sinh Tử Tĩnh Tịch tông, nhưng đại đa số hết sức tầm thường, đều là bí pháp thích hợp với từng giới, không có tác dụng gì nhiều với Dư Tắc Thành.
Càng đi du ngoạn. Dư Tắc Thành càng cảm thấy vô cùng khâm phục người sáng lập ra Quang Thần tông. Người này có thể vì Nhân tộc mở mang ra nhiều giới như vậy, hơn nữa sáng tạo ra pháp thuật phù hợp với điều kiện tự nhiên của từng giới, đây quả thật là thần nhân. Nếu như có cơ hội, nhất định mình phải bái kiến y một lần, thử xem người ấy là thần thánh phương nào.
Ngoại trừ chuyện này, thời gian gần đây Dư Tắc Thành cũng chuyên tâm nghiên cứu Ngũ Hành Thiên Địa Ấn, để xem uy lực của Đại Thần Uy Sĩ năm xưa lợi hại tới mức nào.
Trên ngọc giản kia chỉ ghi lại thuật tế luyện pháp bảo do Đại Hồng năm xưa lưu lại. Đối với Ngũ Hành Thiên Địa Ấn này, Dư Tắc Thành không có chút hứng thú, vừa phải hao tốn thời gian, vừa hao tốn chân nguyên, uy lực pháp bảo được ghi lại mơ hồ không rõ. Dư Tắc Thành cũng không lỗ mãng như tổ tiên của Xiêm La Pháp Ấn tông, đâm đầu tiến hành luyện chế, cuối cùng mang lợi ích tới cho người khác.
Bất quá thuật chuyển đổi thuộc tính Ngũ Hành trong đó lại hấp dẫn Dư Tắc Thành rất nhiều. Thuật này hoàn toàn có thể áp dụng vào trong kiếm thuật của mình, cần nghiên cứu dần dần.
Hiện tại tất cả tâm tư của Dư Tắc Thành đều đặt vào việc nghiên cứu Chuyển Sanh Minh Vương Quyết. Nếu có thể luyện thành thuật này, có thể khôi phục thân bất tử trong khi chiến đấu. Nhớ lại Đại Yêu Ma hết sức khó chơi kia, Dư Tắc Thành rất có hứng thú với thuật này.
Bởi vì thu được pháp thể Bất Tử Tinh Tàm, căn cứ vào cấu tạo của nó tiến hành nghiên cứu, cho nên tốc độ phá giải bí tịch càng ngày càng nhanh hơn. Nếu chuyện này có thể thành công, chính là niềm vui lớn nhất với Dư Tắc Thành.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nghiên cứu, bất chợt tiếng cảnh báo của Lão Thất vang lên:
- Thống lĩnh Đại nhân. Thống lĩnh Đại nhân, bên ngoài xuất hiện nguy hiểm, xin ngài lập tức trở về bản thể, trở về bản thể ngay tức khắc!
Dư Tắc Thành lập tức trở về bản thể, liền phát hiện ra tinh thuyền đang lắc lư không ngừng. Dư Tắc Thành mở cửa gian của mình ra, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu to:
- Không xong, Tinh Đạo tới rồi, mọi người nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.
Tinh Đạo? Trong Thanh Minh mờ mịt này cũng có Tinh Đạo nữa ư? Có lẽ cũng giống như hải tặc của Bắc Hải Hạo Đãng tông trong Thương Khung hải mà mình đã gặp lần trước...
Dư Tắc Thành cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bèn đi về phía đầu thuyền. Thông qua vách thuyền trong suốt ở đầu thuyền, Dư Tắc Thành có thể nhìn thấy xung quanh tinh thuyền đã bị yêu ma vây quanh.
Nào phải là Tinh Đạo gì, tất cả đều là yêu ma, một loại có hình dáng như dơi, thân cao bằng người bình thường, chúng không ngừng bay qua lại giữa Thanh Minh, phát xạ hào quang oanh tạc vào lớp gợn hơi nước bên ngoài thân tinh thuyền.
Một loại yêu ma khác có hình dáng giống như nhện, bị một số dơi đặc biệt cắp lấy, ném mạnh vào thân tinh thuyền. Lúc ấy chúng dùng tám chiếc chân sắc bén như dao, bắt đầu cắt xé thân tinh thuyền, tiến dần vào trong. Tuy rằng gợn nước bên ngoài thân thuyền có tác dụng phòng ngự, nhưng đám nhện này vẫn đang dần dần xâm nhập.
Tinh thuyền đang không ngừng bắn ra từng mũi thủy tiễn. Sau khi thủy tiễn bắn ra bèn đông cứng lại thành những băng tiễn, nhắm vào những con dơi đang bay lượn bên ngoài. Phàm là dơi nào bị trúng băng tiễn, lập tức máu huyết đông cứng lại, thân thể nổ tung.
Mà xung quanh đám nhện lẻn vào thân tinh thuyền không ngừng xuất hiện những cơn lốc xoáy nho nhỏ, cuốn chúng vào trong đó. Những cơn lốc xoáy này sắc bén như dao, lập tức cắt nát tám chân nhện thành phấn vụn.
Dư Tắc Thành thấy cũng hay hay, đây bất quá chỉ là một đám luyện yêu mà thôi, chỉ có thể sử dụng thân thể của mình tiến hành công kích theo bản năng, không thể khống chế nguyên lực, không chịu nổi một đòn.
Lúc này thuyền trưởng tinh thuyền thấy Dư Tắc Thành đi tới, vội vã chạy tới nghênh đón, cung kính nói:
- Thượng sứ Đại nhân, van ngài nể tình cả thuyền yếu ớt, cứu chúng ta một phen.
Dư Tắc Thành thờ ơ nói:
- Hiện tại không phải tốt lắm sao, cần ta cứu gì chứ? Đây là Tinh Đạo gì vậy, không phải là yêu ma sao?
Thuyền trưởng nói:
- Thượng sứ ngài không biết, đám yêu ma này là luyện yêu do Tinh Đạo khống chế, dùng tiêu hao lực phòng ngự của tinh thuyền chúng ta. Nếu chúng ta không tìm được vị trí chủ thuyền của chúng, chúng sẽ tiếp tục tấn công làm tiêu hao linh thạch của chúng ta. Đến khi chúng ta hao hết linh thạch, không thể phòng ngự, chúng mới xuất hiện cướp bóc sạch sẽ, nam giết hết, nữ...
Dư Tắc Thành hỏi tiếp:
- Ngươi muốn nói có người khống chế đám yêu ma nhiều vô kể này sao, đây là công pháp của tông nào vậy?
Thuyền trưởng đáp:
- Thượng sứ, đây không phải là tiên thuật công pháp, bọn chúng là tà tu, là phản đồ của Nhân tộc chúng ta đầu nhập Yêu tộc. Bọn chúng thay đổi thân thể, thay đổi huyết thống, có thể khống chế một số luyện yêu, không ngừng tập kích tinh thuyền trong Thanh Minh, tội ác tày trời, xin ngài ra tay cứu giúp.
Thấy Dư Tắc Thành như đang suy nghĩ. Thuyền trưởng vội vàng lấy ra một túi trữ vật:
- Thượng sứ Đại nhân, van ngài, đây là chút lòng thành...
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, khoát tay nói:
- Linh thạch của cải của đám Giới chủ, ta đây vơ vét còn có ý nghĩa một chút, sao thể lấy của ngươi được. Ngươi cũng vất vả kiếm sống mới có, hãy cất đi. Được rồi, hãy chờ đó, để ta ra ngoài xem thử.
Dứt lời Dư Tắc Thành thoáng động thân hình, đã chui vào thân tinh thuyền, nhanh chóng chui ra bên ngoài. Nháy mắt hắn đã đứng sừng sững giữa Thanh Minh, nhìn đám yêu ma dơi bay lượn, tay phải khẽ run lên. Kiếm ý vô biên phóng xuất, một thành mười, mười thành trăm đạo kiếm quang. Lập tức không trung như có vô số pháo hoa bùng nổ, vô số yêu ma dơi hóa thành sương máu giữa Thanh Minh, vì là trong Thanh Minh, cho nên không thể nghe thấy tiếng động nào.