Dư Tắc Thành nhìn lại lập tức phát hiện ra điểm khác thường, không ngờ hoa Bỉ Ngạn lại nở ra hoa cúc. Vì mối quan hệ với Đoạn Tụ tông. Dư Tắc Thành nhìn thấy hoa cúc lập tức cảm thấy đau đầu, không ngờ hiện tại ngực mình lại hiện ra hoa cúc. Dư Tắc Thành lập tức biết ngay Ngô mụ giở trò này để chơi xỏ mình. (Hoa cúc tượng trưng cho người đồng tính.)
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ngô mụ, giúp ta đổi đóa hoa này đi, ta không muốn hoa cúc...
Ngô mụ cười nói:
- Ngươi không cảm thấy như vậy là rất xứng hay sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta muốn một đóa hoa lan, để có thể nhớ tới Uyển Ngôn mãi mãi. Van bà, tiền bối trước kia ta có điều không phải, hôm nay xin lỗi bà, xin tiền bối giúp cho.
Dứt lời, Dư Tắc Thành đứng lên vái dài một vái sát đất. Tiếp xúc Ngô mụ lâu ngày, Dư Tắc Thành phát hiện ra bà ta hơi có vấn đề về thần kinh, có tính cách giống như hài tử, nói gì làm nấy, thật không biết bà ta tu tiên thế nào đạt tới cảnh giới Phản Hư kỳ. Bất quá nhớ lại những vị Phản Hư Chân Nhất mà mình từng tiếp xúc qua, dường như không ai bình thường cả, toàn là như vậy.
Ngô mụ nói:
- Được rồi, nếu ngươi có thái độ như vậy từ sớm, làm sao có hôm nay. Thật không ngờ ngươi lại có tố chất có thể khiến hoa Bỉ Ngạn này nở ra trong nháy mắt.
Dứt lời, bà điểm vào hoa cúc trên ngực Dư Tắc Thành, lập tức nó biến thành một đóa u lan màu trắng. Một đóa hoa Bỉ Ngạn có bốn cánh hoa...
Dư Tắc Thành thấy vậy, chỉ đành buông tiếng thở dài. Đóa hoa Bỉ Ngạn này lại ít đi một cánh, không khỏi giơ ngón tay cái về phía Ngô mụ. Bà ta quả thật là quỷ già, kế mưu thâm độc.
Không biết bốn cánh hoa này dùng hết rồi, có thể mọc ra cánh khác không... Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện gì, bèn nói:
- Tiền bối, đa tạ bà đã cho ta nhiều bảo vật như vậy, ta không có gì báo đáp nhưng có thứ này, xin bà xem thử.
Dứt lời bèn lấy nhánh Bồ Đề con ra. Ngô mụ nhìn thấy Bồ Đề, mới đầu có vẻ xem thường, sau khi nhìn kỹ lại, hai mắt sáng rực rỡ ngập ngừng nói:
- Cây Bồ Đề, hơn nữa là cây non. Trời ơi, ngươi lấy đâu ra vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Nhiệm vụ sơn môn, đưa nó về Thiên Mục tông.
Ngô mụ đảo tròn mắt vài lượt
- Thiên Mục tông đã hoàn toàn sa đọa, trả bảo vật tốt như vậy về đó, hoàn toàn là phí của trời.
Thấy thái độ của Ngô mụ, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Tiền bối, bà có thể chiết cây Bồ Đề này ra làm ba, hai ta giữ lại hai phần, còn một phần để ta đưa tới Thiên Mục tông được chăng?
Ngô mụ đáp:
- Được rồi ngươi đã nói đây là nhiệm vụ môn phái, vậy ta sẽ giúp ngươi, chiết làm ba phải không?
Dứt lời vừa định động thủ. Dư Tắc Thành đột ngột nói:
- Tiền bối, mất lòng trước được lòng sau, bà lấy được một nhánh Bồ Đề con, phải chăng nên biết điều một chút, cho vãn bối chút ích lợi gì đó...
Ngô mụ nói:
- Ta giúp ngươi chiết cây, ngươi còn muốn ta cho ngươi lợi ích nữa sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Không phải tính như vậy, chiết cây hay không đối với ta không có gì khác, nhưng bà lại được một nhánh. Ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ là thật sự vô cùng ngượng mộ kỹ thuật gieo trồng chỉ cần tiện tay đảo mắt là thành của tiền bối. Chẳng hay tiền bối có thể dạy một vài phần kỹ thuật này cho ta được chăng?
Ngô mụ cười nói:
- Chỉ một nhánh Bồ Đề con con đã muốn học Thiên Dưỡng Địa Sinh Hoạt Thực thuật của ta, không khỏi hơi...
Bà chợt thấy ánh mắt tự tin của Du Tắc Thành, không khỏi buông tiếng thở dài:
- Được, được rồi tiều tử này mặc cả giỏi lắm. Không phải ngươi muốn học một vài phần sao, Thiên Dưỡng Địa Sinh Hoạt Thực thuật của ta chia làm mười ba loại, trong đó có loại nuôi trồng hoa cỏ, có loại nuôi trồng cây cối, có loại nuôi trồng dây leo, có loại nuôi trồng linh thảo, có loại đào tạo rong rêu, có loại phát triển bảo tử, có loại chuyên nhân giống lai ghép... tổng cộng mười ba loại, ngươi muốn học loại nào?
Dư Tắc Thành nghe xong lập tức cảm thấy hoang mang mờ mịt, bèn nói:
- Ta chỉ có cây Bồ Đề, không cần học gì khác, học cách gieo trồng cây cối vậy.
Ngô mụ mỉm cười, mỗi lần thấy bà cười như vậy. Dư Tắc Thành biết bà sắp giở ra mưu ma chước quỷ nào đó, bèn nói:
- Xin tiền bối đừng cười nữa, mỗi lần bà cười như vậy, vãn bối cảm thấy đầu mình choáng váng...
Ngô mụ nói:
- Được rồi ngươi muốn học, ta sẽ dạy cho. Cho ngươi cái này, đây là bí pháp đầy đủ của Thiên Dưỡng Địa Sinh Hoạt Thực thuật loại gieo trồng cây cối. Ngươi có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dứt lời Ngô mụ đưa ra một thỏi pha lê, không giống như ngọc giản truyền công, thỏi pha lê này có hai đầu nhọn, đoạn giữa có bảy cạnh.
Dư Tắc Thành nhận lấy nhìn nhìn một chút, sau đó thu vào trong thế giới Bản cổ, không thèm đọc qua chút tư liệu nào trong đó.
Ngô mụ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái:
- Vì sao không đọc qua một chút, ngươi tin tưởng ta vậy sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, ta rất tin tưởng nhân phẩm của tiền bối.
Dư Tắc Thành nhấn mạnh vào hai chữ nhân phẩm. Ngô mụ nghe ra vẻ oán hận trong lời hắn, không khỏi bật cười, chợt hỏi:
- Không gian phụ thuộc của ngươi là gì vậy? Tử Phủ thế giới, Phù Không thế giới, Thứ Nguyên hình chiếu, Phi Không Thần Địa, Nguyên Khí Thiên Đảo...?
Dư Tắc Thành chỉ cười cười không nói, giơ tay chỉ chỉ vào cây Bồ Đề. Ngô mụ cũng không hỏi nữa, ngồi xổm xuống, bắt đầu thi pháp chiết cây Bồ Đề.
Dư Tắc Thành nhìn Ngô mụ ngồi xổm xuống, tiếp xúc với bà trong thời gian qua, hiệu quả lớn nhất là dường như đã làm tiêu tan sát ý của bà ta đối với mình. Tối thiểu cũng không tới nỗi xuất hiện tình huống mình vừa rời khỏi Hoa Đô, bà ta đã sai đồ tử đồ tôn của mình truy sát.
Nói chuyện với nhau từ nãy tới giờ. Dư Tắc Thành có cảm giác Ngô mụ này cũng không có dáng vẻ lão thành nghiêm nghị như tưởng tượng, có vẻ giảo hoạt khó tả, dường như là tính cách của thiếu nữ và lão phụ kết hợp lại với nhau.
Dư Tắc Thành quan sát thân hình Ngô mụ đang ngồi chiết cây, dần dần phát hiện, thật ra nhìn kỹ, bà ta vô cùng xinh đẹp. Dáng người thon thả, thắt đáy lưng ong, cổ cao trắng mịn, khí chất cao quý. Lại thêm dung mạo xinh đẹp như hoa, mày cong như liễu rũ, búi tóc cao cao...
Điên rồi, mình điên rồi sao, mình đang nhìn gì vậy... Thật ra tướng mạo dáng vẻ của Ngô mụ quả thật không tồi, trước kia mình bị cách xưng hô Ngô mụ này đánh lừa cảm giác, cho nên không hề để ý... Vừa khéo Ngô mụ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt chăm chú của Dư Tắc Thành, toàn bộ ý nghĩ trong đầu hắn lập tức bị bà cảm ứng được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lập tức ánh mắt hai người nhanh chóng rời ra. Ngô mụ lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi đang nhìn gì vậy, coi chừng ta may mí mắt của ngươi lại...
Trong cùng lúc đó, Dư Tắc Thành cũng nói:
- Thật ra bà rất đẹp, vì sao lại ăn mặc trông già dặn như vậy, thật là uổng phí...
Hai người lập tức im bặt, Dư Tắc Thành còn có thể mơ hồ thấy được trên mặt Ngô mụ thoáng ửng hồng. Chà chà, chuyện này trái khoáy vô cùng, nơi này không thể ở lâu, nếu còn tiếp tục ở lại, nói không chừng sẽ xảy ra truyện chẳng lành...
Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Cây Bồ Đề...
Không ngờ Ngô mụ cũng nói:
- Cây Bồ Đề...
Lập tức hai người phát hiện lại cùng một lúc nói lời giống hệt nhau, lập tức im bặt. Dư Tắc Thành vội nói:
- Bà muốn nói là...
Không ngờ Ngô mụ cũng lên tiếng nói:
- Ngươi muốn nói là..
Lại một lần nữa dị khẩu đồng thanh.
Lúc này cả hai người kinh ngạc sững sờ, không khí trở nên có vẻ khác thường. Ngô mụ nói:
- Được rồi, đã chiết xong, ta đã lấy phần mình, ngươi hãy mau rời khỏi nơi này.
Sau đó còn nói thêm một câu:
- Ba phần này hoàn toàn đều nhau, lần này ta không chiếm phần hơn của ngươi...
Dư Tắc Thành nhìn thấy dưới đất còn lại hai phần Bồ Đề, lập tức thu vào thế giới Bàn Cổ miệng nói:
- Ta lập tức rời đi, ta sẽ không trở lại.
Ý của lời này hoàn toàn tương phản với lời mà hẳn đã nói ra lúc trước.
Lập tức kết giới biến mất. Dư Tắc Thành chợt trở lại trước mặt Tô Uyển Ngôn, dường như chuyện vừa xảy ra chỉ trong vài lân hô hấp mà thôi, có vẻ như lực Thiên Đạo của Ngô mụ có liên quan tới thời gian.
Dư Tắc Thành nói:
- Uyển Ngôn, ta phải đi rồi, xin muội bảo trọng.
Dứt lời đứng dậy định rời đi, đột nhiên dường như Tô Uyển Ngôn nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành và Ngô mụ. chợt hỏi:
- Hai người vừa rồi làm gì vậy?
Lời chất vấn này có ý ghen tuông hết sức rõ ràng.
Dư Tắc Thành đáp:
- Làm gì là làm gì, ta không hiểu... Mộc tỷ tỷ của muội đang chờ ta, ta phải đi rồi. Uyển Ngôn, ta sẽ trở về thăm muội, ta sẽ tìm cách làm cho muội đi lại được, sẽ mang tới những điều tốt nhất cho muội. Đây là lời hứa của một nam nhân, nói được thì làm được.
Tô Uyển Ngôn khẽ cắn môi, đột nhiên nói:
- Dư Đại ca, huynh phải đi rồi, muội cho huynh thứ này, có lẽ sẽ có ích cho huynh.
Dứt lời nàng lấy ra một chiếc hộ thân phù:
- Đây là thứ mà muội đã làm trong mấy ngày qua, hy vọng có thể bảo vệ huynh. Huynh phải nhớ kỹ vị muội muội này, phải nhớ về thăm muội, không cần mang thứ gì về cả, chỉ cần về thăm muội là đủ.
Dứt lời, nàng đưa hộ thân phù cho Dư Tắc Thành, thật ra nó giống như một chiếc túi thơm, dường như bên trong có tóc của nàng. Đây là vật trang sức hiện tại thịnh hành ở Hoa Đô.
Dư Tắc Thành trịnh trọng đón lấy:
- Ta nhất định sẽ trở về.
Dứt lời, Dư Tắc Thành như vô tình như cố ý nhìn thoáng qua Ngô mụ đứng sau lưng Tô Uyển Ngôn, sau đó xoay người rời khỏi, không quay đầu lại.