Tiên Ngạo

Chương 222: Đại hội môn phái

Nếu muốn tự mình luyện chế phi kiếm, cần thu thập rất nhiều tài liệu cực phẩm, từ từ luyện chế kiếm thể cho thật tinh thuần. Muốn luyện chế một phi kiếm thành hình, sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian, cho nên rất ít có người tự mình luyện kiếm. Luyện Kiếm thuật của bọn họ đại đa số cũng chỉ là cải tạo phi kiếm của đối phương thành phi kiếm thích hợp với mình.

Nhưng Dư Tắc Thành lại có thể làm được, thế giới lửa của hắn có khả năng luyện hóa tinh thuần. Chỉ cần cho tài liệu thông thường vào nhớ đừng quên thu, dần dần có thể luyện hóa thành tài liệu cực phẩm. Ngoài ra hắn còn có ao nước thời gian, cho nên thời gian cũng không thành vấn đề, cho nên Dư Tắc Thành mới bất đầu thu thập nguyên liệu dần dần chuẩn bị tự luyện kiếm cho mình.

Tuy rằng sư phụ không hài lòng về chuyện mình tự luyện kiếm, nhưng Dư Tắc Thành vẫn lặng lẽ thu thập, không kinh động tới người khác.

Thời gian gần đây có một chuyện khiến Dư Tắc Thành buồn bực vô cùng, chính là Vương Thư Nguyên cũng tới Thiên Đạo phong, y muốn học Nam Thiên Chân Nhân môn Hỗn Sí kiếm.

Hỗn Sí kiếm chính là môn Sí kiếm thứ ba mà Nam Thiên Chân Nhân cố ý không nói lúc giảng kiếm cho Dư Tắc Thành. Kiếm này còn có tên là Hỗn Độn kiếm, là do Quang Minh Thần Thánh kiếm và Hắc Ám Ma Quỷ kiếm biến dị từ Quang Dực kiếm kết hợp với nhau mà thành. Lấy quang minh cùng hắc ám, thần thánh và ma quỷ đối chọi, khiến cho vạn vật điêu linh, hóa thành Hỗn Độn làm kiếm ý.

Linh Căn của Vương Thư Nguyên lại đúng là Hỗn Độn Linh Căn, cho nên y tới Thiên Đạo phong học môn kiếm thuật này, Nam Thiên Chân Nhân dốc hết bản lãnh truyền thụ, hai người cùng nhau luyện kiếm học kiếm. Mỗi lần sư phụ hắn dạy Vương Thư Nguyên Hỗn Sí kiếm đều che chắn cảm giác của Dư Tắc Thành, không cho hắn biết. Nhưng khi sư phụ dạy kiếm cho Dư Tắc Thành lại không che chắn cảm giác của Vương Thư Nguyên, cứ để mặc cho y tuỳ ý quan sát, chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực vô cùng.

Lần trước chuyện ba người Thành Lam, Vương Thư Nguyên, Phong Linh Tĩnh cạnh tranh không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang với Dư Tắc Thành, tuy rằng Dư Tắc Thành không nói ra nhưng quan hệ giữa bọn họ đã từ bằng hữu dần dần biến thành đối thủ cạnh tranh.

Vương Thư Nguyên có thể tới đây học Hỗn Sí kiếm, chứng tỏ rằng y đã luyện thành một lộ kiếm pháp, về phần Dư Tắc Thành, hắn có được uy lực của thế giới Bàn cổ và không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, còn có sư phụ tỉ mỉ chỉ điểm, bản thân hắn lại khổ tâm tu luyện, bất quá chỉ mới luyện Kim Dực kiếm tới tiểu thành, chuyện này càng khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy buồn bực hơn nữa.

Hôm ấy, hai người tu luyện kiếm thuật trong Vạn Kiếm đường, lúc này Dư Tắc Thành đã bắt đầu tu luyện bộ kiếm thuật thứ hai, Canh Kim Kiếm Khí Đan Trần Trảm, vốn là Hóa Sinh phụ thuộc Phi kiếm thuật của Kim Dực kiếm. Kiếm này do tiền bối Đan Trần Tử của Hiên Viên kiếm phái sáng chế, cho nên mới có tên này.

Tu thành kiếm này, khi phối hợp với Kim Dực kiếm có thể sinh ra vô số đạo Canh Kim kiếm khí, cảnh giới Nguyên Anh kỳ có thế đạt tới hơn ngàn đạo, là kiếm thuật tốt nhất để phối hợp với Kim Dực kiếm. Kiếm này có tất cả sáu kiếm thức, mười ba biến hóa, sau khi tu thành, phối hợp với Kim Dực kiếm lập tức như hổ thêm cánh, uy lực tăng lên rất nhiều.

Hôm ấy, Dư Tắc Thành luyện tập kiếm này kẹt ở chỗ kiếm khí phân hóa, Vương Thư Nguyên bên cạnh cũng kẹt ở một chỗ khó khăn nào đó, không thể tiến thêm. Cả hai người bèn ngừng tu luyện nghỉ ngơi một hồi, tán gẫu cùng nhau.

Vương Thư Nguyên hiện tại khác hẳn so với trước kia, hoàn toàn không còn tính cách cũ, có thêm khí thế núi sụp trước mắt không đổi sắc, ngàn đao vạn kiếm cấm vào thân cũng không động mảy may.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Vương sư đệ, đệ luyện Tử Phủ Kim Đan khí tới trình độ nào rồi?

Dựa theo thứ tự nhập môn Dư Tắc Thành phải gọi y là sư huynh mới đúng, nhưng Dư Tắc Thành cũng bất chấp chuyện này vẫn gọi là sư đệ. Do ảnh hưởng trước kia mãi tới bây giờ, Vương Thư Nguyên cũng chấp nhận cách xưng hô này đáp:

- Đệ không tu luyện Tử Phủ Kim Đan khí, đệ tu luyện Kiếm Tâm Thông Huyền khí.

- vừa nói những lời này ngay cả Nam Thiên Chân Nhân đang ngồi ngoài xa nghe thấy cũng khẽ cau mày, Dư Tắc Thành lại hói:

- Kiếm Tâm Thông Huyền khí ư, đây là Luyện Khí thuật mà chỉ có chưởng môn mới có thể luyện kia mà?

Vương Thư Nguyên đáp:

- Sư phụ đệ dạy, người nói chưởng môn đã đồng ý.

Sư phụ y chính là Ứng Long sư tổ. Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vậy đệ đã tu luyện lộ kiếm pháp nhập môn tới tiểu thành rồi ư, là bảy bộ kiếm thuật sao?

Vương Thư Nguyên đáp:

Đệ chỉ luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Quang của Kiếm Quang Ngục tới tiểu thành, những môn kiếm thuật do nó hóa sinh ra, đệ không tu luyện môn nào cả. Đệ không tu luyện dựa theo hình thức bắt đầu từ bốn mươi mốt bộ kiếm pháp nhập môn của Hiên Viên kiếm phái, sư phụ đệ nói đệ không cần phải tuân theo lề lối cũ.

- Sau khi đệ luyện thành Hỗn Nguyên Nhất Khí Quang, sư phụ bảo đệ tới đây tu luyện Hỗn Sí kiếm. Đúng rồi, sư huynh luyện Kim Dực kiếm ư, vì sao đệ không thấy mẫu kiếm kiếm dực của huynh vậy?

Ha ha, thì ra tiến độ tu luyện của y cũng chẳng khác gì mình, không cần tuân theo lề lối cũ, hắc hắc... Làm mình buồn bực vô ích hết mấy ngày... Lập tức Dư Tắc Thành trở nên vui vẻ, bèn đáp:

- Kim Dực kiếm của ta còn đang tế luyện, một thời gian nữa mới có thể ra lò. Phi kiếm của đệ đâu?

Vương Thư Nguyên chỉ tay ra, lập tức từ ngón giữa của y bay ra một điểm sáng, tuy sáng rực rỡ nhưng lại giống như một mảng Hỗn Độn:

- Đây là mẫu kiếm Quang Ngục kiếm của đệ.

Sau đó lại điểm ra một chỉ, sau lưng y lại xuất hiện hai đạo kiếm quang, kiếm quang này đã mơ hồ thành cánh:

- Đây là mẫu kiếm Hỗn Sí kiếm của đệ, là sư phụ cho đệ. Nguyên thể của nó là Hỗn Nguyên kiếm lục giai, sư phụ phải tới Hỗn Nguyên kiếm phái trao đổi về cho đệ.

- Sư huynh, vậy huynh nên tu luyện nhanh nhanh một chút, một tháng sau đã đến đại hội của Hiên Viên kiếm phái ta. Đệ muốn giao thủ với sư huynh một trận, để xem không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của huynh có chỗ nào huyền ảo, đáng để chúng ta tranh đoạt như vậy.

Đại hội Hiên Viên kiếm phái ư? Mãi tới bây giờ, Dư Tấc Thành cùng chưa nghe qua chuyện này, bắt quá hắn tin rằng sư phụ không cho mình biết là vì muốn tốt cho mình, cho nên hắn không thể tỏ ra không biết gì trước mặt Vương Thư Nguyên: Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Được rồi, tới lúc đó nhất định ta sẽ lãnh giáo kiếm thuật của đệ, nhưng nếu đệ thua, không được khóc nhè...

Vương Thư Nguyên bật cười ha hả:

- Hỗn Độn kiếm của đệ sư phụ nói rằng không ai địch nổi, sau này đệ sẽ là vô địch...

- còn chưa dứt lời, Dư Tắc Thành đã gõ đầu y một cái:

- Được rồi, được rồi, đừng khoác lác nữa mau mau luyện kiếm đi.

Câu này lập tức làm nhụt nhuệ khí Vương Thư Nguyên. Trên đường đến đây Dư Tắc Thành lúc nào cũng tỏ vẻ là một vị Đại ca lão thành, đã lập nên uy nghiêm vô hình trong lòng những đồng bạn. Cho nên dù hắn làm mất hứng Vương Thư Nguyên nhưng Vương Thư Nguyên cũng không cảm giác được có gì là không ổn.

Vì thế hai người lại tiếp tục luyện kiếm. Dư Tắc Thành biết Vương Thư Nguyên cũng không hơn được mình, gút mắc trong lòng đã được mở, nháy mắt đã luyện thông cửa ải phân hóa kiếm khí hết sức khó khăn này.

Mà Vương Thư Nguyên bị Dư Tắc Thành đả kích khéo léo như vậy, ý niệm trong đầu tắc nghẽn, y vẫn kẹt ở chỗ cũ cả canh giờ cũng không thể luyện thông, bèn buồn bực quay về ngọn chủ phong.

Vương Thư Nguyên đi rồi, Dư Tắc Thành ngừng luyện kiếm, chạy tới hỏi sư phụ:

- Sư phụ, sư phụ, người nói phải tu luyện bắt đầu từ bốn mươi mốt bộ kiếm pháp nhập môn, nhưng Vương Thư Nguyên lại không tu luyện theo hình thức này.

Nam Thiên Chân Nhân ung dung bình thản đáp:

- Sư phụ y là Nguyên Anh Chân Quân, một trong Ngũ Tổ, ta chỉ là Kim Đan Chân Nhân, cho nên không cao minh bằng...

Nghe những lời này lập tức Dư Tấc Thành biết sư phụ đã có chút tức giận, đang không biết làm sao cho phải, Nam Thiên Chân Nhân đã nói tiếp:

- Đây không phải là làm loạn hay sao, Kiếm Tâm Thông Huyền khí ai cũng có thể dạy, ai cũng có thể học được ư? Tên Vương Thư Nguyên này hoàn toàn là bắt chước, muốn học theo khí độ của Công Tôn sư điệt, thế nhưng y còn kém rất xa. Ứng Long sư tổ muốn làm gì chứ? Ta chỉ thử lòng y một chút, không ngờ bản tâm còn chưa vững, đệ tử như vậy có tư cách gì được bồi dưỡng làm người kế nghiệp chưởng môn?

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Sư phụ, Vương Thư Nguyên được bồi dưỡng làm người kế nghiệp chưởng môn ư?

Nam Thiên Chân Nhân đáp:

- Một trong những người kế nghiệp chưởng môn. Thật ra tất cả mọi người đều coi trọng Công Tôn sư điệt. Vương Thư Nguyên còn chưa xứng. Lúc trước ta truyền thụ kiếm thuật cho con, cố tình không tránh y, không ngờ y đã lén lút học trộm tu luyện, hoàn toàn là không có tư cách, không thể khống chế bản tâm. Đệ tử như vậy chỉ như bình hoa trang trí tuyệt đối không có tư cách bồi dưỡng làm người kế nghiệp chưởng môn.

- Tắc Thành, con phải luyện kiếm thêm, nếu con luyện không xong mẫu kiếm của Kiếm Phi Dực, vậy sẽ không có tư cách tham gia đại hội môn phái.