Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Vậy sao chúng ta không bỏ mặc chuyện này?
Lão điên đáp:
- Nếu chúng ta không đến, để cho địch nhân của chúng ta lấy được đan này, chúng ta sẽ bị diệt vong, cho nên không thể không đến.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Quả thật là như vậy, như vậy xem ra ta có thể xuất lực vì Trung Hưng Tổ Sư, lấy thần đan này.
Dư Tắc Thành còn chưa dứt lời, thình lình một giọng nói vang lên:
- Không, Tắc Thành, con không được tham dự và việc này. Chuyện của con, con cứ việc làm. đừng hòa mình vào vũng nước đục này. Chuyện này vô cùng hung hiểm, đừng tưởng rằng tiên phù của ta chắc chắn bảo vệ được an toàn cho con.
- Hôm qua, đột nhiên Kim Tiên Mạc Hà đạo nhân tiêu tán khí tức. Tuy rằng chỉ có phân thân y tới đây, nhưng hiện tại bản thể của y cũng đã biến mất, nói cách khác một đòn của đối phương đã đánh ngược từ phân thân tới bản thể, vượt qua vô số thế giới đánh chết bản thể, khiến cho y hoàn toàn tiêu tan.
- Y tu luyện đã mười vạn ba ngàn năm. là tu sĩ vào thời Đại Vũ Thần Đế, lại bị diệt nhanh chóng như vậy, thậm chí ta cũng không biết là ai xuất thủ. Ta vẫn nghi ngờ ngoại trừ mười người chúng ta ra, còn có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên khác trở về Tiên Giới, ẩn nấp ở đây.
- Có thể nói nơi này vô cùng hung hiểm, chuyện này hết sức quỷ dị, nói không chừng đã âm thầm sắp đặt hàng vạn năm qua. Cho nên Tắc Thành, con có thể xem náo nhiệt, nhưng tuyệt đối không được ra tay.
Giọng nói này giống như cơn gió ấm áp thổi qua, khiến cho người ta thấy lòng mình ấm áp. Lão điên tỏ ra vô cùng cung kính. Dư Tắc Thành lập tức biết là ai, chính là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương.
Hắn bèn nghiêm nghị đáp lại:
- Con tuyệt đối không ra tay, hết thảy thuận theo tự nhiên, không làm xằng bậy.
Giọng nói kia đã im bật, lão điên nói:
- Tuyệt đối không làm bậy...
Dư Tắc Thành nói:
- Hết thảy theo tự nhiên.
Hai người nhìn nhau cười.
Dư Tắc Thành rời khỏi tửu lâu. trở về nội thành Tiêu Hồn Hương, trong lòng bừng bừng đấu chí. Mình có một ưu thế hơn hẳn mọi người, chính là danh hiệu Đại sư phân giải. Chín vị Tiên Chủ muốn luyện chế Cực Lạc Tiên Đan. nhất định sẽ phải dùng tới mình, cho nên mình là kẻ gần quan được hưởng lộc.
Sau khi Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên Khí Nguyên Nhất biết được chuyện này, bèn cất cử Kim Tiên Hạng Báo mờ tửu lâu ở đây năm trăm năm về trước. Còn Phi Tiên Đạo Miểu Miểu của Đại La Kim Tiên tông già làm tiêu nhị nơi này, là bảy mươi năm trước nhận lời tới đây nằm vùng.
Có thể nói rằng mười Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên ở đây, thế lực của ai nấy lẫn lộn với nhau, giằng co không rõ. Bọn họ hiểu rõ lẫn nhau nên không ai dám khinh suất ra tay, rơi vào trạng thái giằng co.
Đây là ưu thế lớn nhất đối với mình, chỉ cần hành sự thích hợp, có lẽ minh sẽ không tới nỗi làm khách một chuyến vô ích ở nơi này.
Năm xưa ở Vô Lượng tông, mình bất quá chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, ở Thiên Mục tông, mình chỉ là Kim Đan Chân Nhân. Hiện tại mình đã trở thành Tiên Nhân, chẳng lẽ vứt xó không làm được à sao?
ở nơi nguy cơ trùng trùng này, Kim Tiên còn có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng không hiểu vì sao Dư Tắc Thành lại có cảm giác cực kỳ hưng phấn, máu nóng sôi trào. Kim Tiên thì đã sao, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đã là gì, hãy xem ta làm mưa làm gió tại đây.
Dư Tắc Thành trở vào nội thành Tiêu Hồn Hương, trở về biệt viện của chín vị Tiên Chủ. Lần này trở về, Dư Tắc Thành nhìn thấy Ản MỊ Tiên Tử nghênh đón mình lần trước vừa bước ra từ một đan phòng, dáng vẻ uế oải mệt mời.
Theo sau nàng còn có bảy, tám vị tiên tử khác, ai nấy đẹp như tiên, ngọc cốt băng cơ.
Đến khi Dư Tắc Thành nhìn thấy vị tiên tử sau cùng, không khỏi ngây người kinh ngạc, không thể tin được vào mắt minh. Không ngờ là nàng, vì sao nàng lại ở đây?
Dư Tắc Thành sững sờ nhìn chăm chú vị tiên tử cuối cùng. Một thân áo trắng, vạt áo đón gió bay lất phất, phát ra thanh âm phần phật. Dưới ánh chiều tà, phong tư yểu điệu, thân hình thon thả đẹp tuyệt trần phô bày trước mắt không thể nghi ngờ.
Dư Tắc Thành ngơ ngẩn nhìn nàng, chính là Nhã Hương.
Nhã Hương tỷ năm xưa chuyện trò vui vẻ ở huyện thành Sơn Trúc, chỉ dẫn mình đi lên con đường tu tiên.
Nhã Hương tỷ sau trở thành Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân, lật tay làm cho thiên địa sụp đổ.
Nhã Hương tỷ mà mình đã từng đơn kiếm xông lên cổ Lãng đào, Lục châu, cứu nàng ra trong tay hàng ngàn hàng vạn kẻ thù.
Nhã Hương tỷ mà mình phải chạy khắp thiên hạ. cuối cùng phá hỏng đại hội Phượng cầu Hoàng, mới cứu sống được nàng.
Cuối cùng, nàng quyết định bái Thủy Ngọc Tiên Tử của Cực Lạc Tiêu Hồn tông làm sư phụ, ở lại Cực Lạc Tiêu Hồn tông. Mới đây mà đã hơn trăm năm trôi qua, không ngờ hôm nay gặp lại nàng, không ngờ gặp ở Tiêu Hồn Hương này. Hiện tại nàng đã trở thành Tiên Nhân, xây dựng Tiên quốc, đứng trước mặt Dư Tắc Thành, khiến cho trong lòng hắn không khỏi bồi hồi cảm khái.
Nhã Hương ở xa xa dường như cảm nhận được ánh mất cháy bóng của Dư Tắc Thành, bèn quay đầu nhìn lại.
Lập tức ánh mất hai người gặp nhau. Nhã Hương cũng giật mình kinh hãi, sau đó ánh mất nàng trở nên mơ hồ. Hai người nhìn nhau trân trối, không hề chớp mất, cũng không cử động, không ai ngờ rằng gặp lại đối phương ở nơi này.
Trạng thái khác thường của Nhã Hương đã bị các vị tiên tử khác phát hiện rất nhanh. Các nàng bèn nhìn theo ánh mất Nhã Hương, đổ dồn ánh mất vào Dư Tắc Thành.
Ẩn MỊ Tiên Tử khẽ nói vài câu. như đang giới thiệu cho các nàng còn lại biết Dư Tắc Thành là ai.
Sau khi nghe xong, các nàng che miệng cười, trong đó vị tiên tử dáng vẻ điềm đạm đoan trang, có vẻ như cầm đầu các nàng đi tới nói:
- Diệt Độ Tiên Chủ, hãy nhìn qua bên này, còn nhìn như vậy nữa, không chừng Cửu muội của ta sẽ bị ngươi nuốt chửng.
Ẩn MỊ Tiên Tử bên cạnh nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chẳng trách nào lúc chúng ta quyết định mời Đại sư phân giải tới
đây hỗ trợ, Cửu muội biết danh hiệu ngươi đã ngẩn ra rất lâu, sau đó thúc giục mau mời
ngươi tới, thì ra hai người là chỗ quen biết đã từ lâu.
- Cửu muội, Cửu muội, thì ra muội cũng không thành thật, có gian tình...
Một tiên tử bên cạnh nói:
- Gian tình gì chứ, Tam tỷ nói như vậy thật khó nghe. Chẳng lẽ chỉ cho phép tỷ có nhiều diện thủ. không cho Cửu muội chúng ta thích người khác hay sao?
Nàng này cũng xinh đẹp vô cùng, hai má ủng đỏ như hoa đào, bất quá trong lời nói ẩn giấu đao thương. Xem ra giữa nàng và Tam Thành chủ Ẩn MỊ Tiên Tử, chỉ băng mặt mà không bằng lòng.
Ẩn MỊ Tiên Tử nghe vậy, tuy rằng ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ nhưng đã nổi giận trong lòng, chuẩn bị lên tiếng phản kích, xem ra hai nàng đã tranh đấu như vậy rất lâu.
Một vị tiên tử mặt lạnh như băng bên cạnh đột ngột khẽ quát:
- Câm miệng!
Lập tức cả Ẩn MỊ Tiên Tử và vị tiên tử kia không ai dám nói gì nữa.
Dư Tắc Thành nhìn các nàng, khẽ cười, tiến tới thi lễ: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tham kiến các vị Tiên Chủ, vừa gặp các vị, ta mới biết vì sao nơi này không có hoa. Bởi vì bách hoa nhìn thấy dung nhan kiều diễm của các vị, quá xấu hố cho nên không dám nờ...
Hắn bắt đầu nói hươu nói vượn.
Vị tiên tử sắc mặt trang nghiêm lên tiếng đầu tiên lại nói:
- Được, được rồi, chúng ta nên đi thôi. Ngươi và Cửu muội gần đây mới phi thăng Tiên giới, nhất định là lão bằng hữu ở hạ giới, hãy hàn huyên tâm sự với nhau đi, chúng ta sẽ không làm kỳ đà càn mũi.
- Mọi người...
Đột nhiên nàng ngưng bặt, nhìn Dư Tắc Thành trân trối, dường như không tin vào mắt mình, giọng nàng run rẩy:
- Là... là ngài đó sao? Bệ hạ. thiếp tìm ngài thật là vất vả...
Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, vị tiên tử kia đứng chết lặng ra, nhìn Dư Tắc Thành ngơ ngẩn.
Các tiên tử còn lại phát hiện ra lời của nàng này có vấn đề, có nàng bèn hòi:
- Đại tỷ, Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?
Mọi người đều nhìn nàng chăm chú, sau một lúc, dường như tiên tử này khôi phục lại, chợt lắc đầu nói:
- Không phải, ngươi không phải là ngài, giống, giống quá. nhưng không phải...
Sau nó nở một nụ cười, nhưng tò vẻ vô cùng miễn cường, lại nói:
- Ta nhận lầm người, Diệt Độ Tiên Chủ rất giống một bằng hữu của ta. ôi... dung mạo của Bích Hạ tiên tử năm xưa cũng là như vậy, phải không Nhị muội?
VỊ tiên tử sắc mặt lạnh như băng thốt:
- Giống.
Chỉ một lời ngắn ngủi, sau đó ngậm miệng không nói nữa, quả thật một lời của nàng còn quý hơn vàng.
Chuyện này coi như qua đi, các vị tiên tử rời khỏi, dành một không gian tự do cho Dư Tắc Thành và Nhã Hương.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt Nhã Hương, nhìn nàng chăm chú, ánh mất hắn như có lửa.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn. Nhã Hương khẽ cúi đầu, lặng lẽ một lúc sau mới hỏi:
- Đệ lên đây từ khi nào vậy, kỳ lạ thật, vì sao bên Ma Di Thiên lại không loan tin có người mới phi thăng?
Dư Tắc Thành nói:
- Đệ tới Tiên Giới chỉ là ngẫu nhiên, bản thân đệ cũng thật không ngờ.
- Tỷ phi thăng lúc nào vậy, vì sao đệ cũng không hay biết gì cả?
Nhã Hương nở một nụ cười ảo não:
- Bảy mươi năm trước, trước khi ta phi thăng đã đi tìm đệ, muốn giao nhi tử lại cho đệ. Nhưng lúc ấy đệ đã bế quan nhập định, không thể tìm được đệ.
- Ta không muốn phi thăng, nhưng không hiểu vì sao, dần dần Thiên Đạo làm quên của Thích Đề Hoàn Nhân càng ngày càng mạnh.
- Cho dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không thể nhớ ta, ngay cả sư phụ cũng không nhớ ta là ai.
- Buồn cười nhất chính là. vốn ta cho rằng mình sẽ không thể nào vượt qua Thiên kiếp, nhưng đến lúc phi thăng, Thiên kiếp suýt chút nữa quên bẵng ta đi, chỉ giáng xuống một đợt cuối cùng, tám đợt trước hoàn toàn quên bẵng. Cho nên ta đã phi thăng Tiên giới trong tình huống buồn cười như vậy.