Tiên Môn

Chương 17: Bắt Đầu Khảo Thí

Nơi quảng trường đông đúc, trong khi mọi người ai nấy đều bảo trì im lặng, Chu Đại Trù lại chân cao chân thấp mò theo Lăng Tiểu Ngư và Dương Tiểu Ngọc, miệng hết nói bên đông lại nói sang bên tây, nhất thời khó tránh tạo nên một chút huyên náo. Giữa đám trẻ hơn trăm đứa, ba người bọn chúng hợp lại rõ ràng là nổi bật hơn tất thảy. Thậm chí tới độ khiến cho các vị cao tầng tông môn cũng phải đưa mắt liếc nhìn.

Sau tất cả, Lăng Thanh Trúc là người đầu tiên lên tiếng: "Thằng nhỏ Chu Đại Trù này cũng thật thú vị".

"Ba hoa lẻo mép, có cái gì mà thú vị." Gần như lập tức, ngồi ở chiếc ghế đầu tiên bên trái, sát chiếc ghế của Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường xen vào. Thái độ thì dĩ nhiên là chả vui vẻ gì.

Đáp lại, Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Ngọc Thường sư muội là người thanh tâm quả dục, lòng như tượng đá nên đương nhiên nhìn không thú vị rồi".

"Tu tiên luyện đạo há chẳng vì muốn thoát khỏi kiếp phàm nhân yếu nhược? Lòng vương tục niệm còn trông gì trường sinh, nghĩ gì đại đạo thần minh?".

"Ngọc Thường sư muội, ngươi cũng không thể nói như vậy. Những người tu tiên luyện đạo như chúng ta, trọng yếu nhất vẫn là phù trợ chính giáo, hành hiệp trượng nghĩa, cứu độ thế nhân. Sư muội nếu đối với phàm nhân thế tục hững hờ lãnh đạm, thế thì khác gì bọn tà ma ngoại đạo xem rẻ nhân mạng...".

"Thanh Trúc sư tỷ, tỷ biết ta vốn chưa bao giờ nảy sinh những ý nghĩ đó, hà tất quy buộc".

"Ngọc Thường sư muội, sư tỷ ta có quy buộc gì đâu, ta chỉ là thấy sao nói vậy...".

...

An toạ trên ba chiếc ghế còn lại, Cơ Thành Tử, Dịch Bất Dịch và Ngọc Vân Tử quay mặt nhìn nhau, ai nấy đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Ba người bọn họ thật là rất phiền lòng về hai nữ nhân đang ngồi đấu khẩu bên cạnh.

Ngẫm lại thì xưa giờ, kể từ khi lên làm phong chủ, các nàng hình như chưa có lần nào chạm mặt mà hân hoan niềm nở được với nhau cả.

"Tính tình trái ngược, cả đời chỉ e khó đổi".

Thầm cảm thán, Cơ Thành Tử lắc đầu, khẽ cười mà rằng: "Thanh Trúc sư muội, Ngọc Thường sư muội, phàm kẻ trong giới tu luyện, có ai lại không biết hai vị sư muội đều là đấng anh thư, là trụ cột của chính giáo. Các muội hà tất phải tranh luận làm mất hoà khí".

"Chưởng môn sư huynh nói phải đấy." - Theo sau Cơ Thành Tử, Ngọc Vân Tử cũng lên tiếng khuyên can - "Hai vị sư tỷ ai nấy đều là bậc kỳ nữ được thế nhân kính ngưỡng, cần gì phải...".

"Ngưng!".

Ngọc Vân Tử đang nói, lời chưa ra hết đã bị người cắt ngang. Chém đoạn thì chính thị Lăng Thanh Trúc. Nàng khẽ lườm vị sư đệ trung hậu của mình, bảo: "Ngọc Vân Tử ngươi đúng là chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn cứ nhiều lời như mọi khi".

Nhiều lời?

Ngọc Vân Tử thầm tự hỏi, có chút oan uổng thở dài, gượng cười cam chịu.

Nếu là kẻ khác, Ngọc Vân Tử hắn còn có thể phản bác, tranh luận, nhưng Lăng Thanh Trúc thì... Vị sư tỷ này của hắn thực là phiền toái ghê lắm, một khi dây vào, trừ phi chịu bỏ ra chút vốn liếng, bằng không sẽ rất khó thoát. Mà tài bảo của Ngọc Vân Tử hắn, nó lại khá ít ỏi...

"Dẹp" xong Ngọc Vân Tử, Lăng Thanh Trúc lúc này mới quay sang Cơ Thành Tử, tiếp lời: "Chưởng môn sư huynh, muội vốn cũng đâu có muốn tranh hơn thua gì, chỉ tại mấy lời của Ngọc Thường su muội... Chậc, muội chỉ lo Ngọc Thường sư muội quá tách rời thế tục mà có ngày trở nên vô cảm, chính tà khó phân nên mới...".

"Thanh Trúc sư tỷ, muội nghĩ sư tỷ đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mặc Kiếm Phong có đạo thuật của Mặc Kiếm Phong, tỷ không thể lấy tư tưởng của Trúc Kiếm Phong mình áp đặt lên được".

...

"Thật là...".

Trên chiếc ghế chính giữa, Cơ Thành Tử quan sát thấy hai vị sư muội của mình lại sắp phát sinh thêm một cuộc đấu khẩu nữa, bèn vội hắng giọng, thay đổi chủ đề:

"Hừm hừm... Thanh Trúc sư muội, có một chuyện mà ta quên nói với muội. Ừm, là một chuyện tốt".

Hả? Chuyện tốt?

Lăng Thanh Trúc vừa nghe Cơ Thành Tử nói xong, mặt mày liền tươi lên thấy rõ. Nàng tạm đem "đối thủ" Lý Ngọc Thường gạt sang một bên, cười hỏi: "Chưởng môn sư huynh, là chuyện tốt gì vậy? Có phải huynh đã đồng ý kiến nghị lần trước của muội, quyết định sẽ cấp thêm tài nguyên tu luyện cho Trúc Kiếm Phong?".

Trán thoáng hằn mấy đạo hắc tuyến, Cơ Thành Tử lắc đầu: "Không phải việc đó".

"Nếu không phải việc đó thì là việc gì..." Thần sắc loáng cái đã ỉu xìu, Lăng Thanh Trúc tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng rồi rất nhanh, khuôn mặt nàng đã lại liền tươi tắn. Nguyên do nằm ở mấy lời vừa được thốt ra từ miệng Cơ Thành Tử.

"Thanh Trúc sư muội, chuyện mà ta muốn nói với muội là thông tin về đứa nhỏ Chu Đại Trù kia. Linh căn của đứa nhỏ này chính là mộc hệ linh căn, thuộc hàng cực phẩm." Cơ Thành Tử, hắn đã vừa mới nói như vậy đấy.

Rõ ràng, đây đích xác là một tin tức tốt, nếu không muốn nói là quá tốt.

Từ xưa tới nay, linh căn hàng cực phẩm nào có mấy khi xuất hiện. Năm bảy chục năm Thiên Kiếm Môn thu được một người cũng đã xem là hỉ sự. Ấy vậy mà lần này, trong năm thuộc tính ngũ hành kim, mộc, thủy, hoả, thổ, Chu Đại Trù lại sở hữu mộc hệ linh căn...

Cái này có ý nghĩa gì? Thượng thiên đã định nó sẽ là người của Trúc Kiếm Phong, là đệ tử của Lăng Thanh Trúc nàng!

"Ha ha...".

Vui mừng quá đỗi, Lăng Thanh Trúc nhất thời khó nhịn cười to mấy tiếng. Cái bộ dạng ấy, nó nào giống một vị phong chủ. Thất thố vô cùng.

Ngồi ở chiếc ghế cuối cùng bên phải, Ngọc Vân Tử ngó thấy nàng như vậy, trong đầu thầm nghĩ: "May mà kết giới có tác dụng cách âm, bằng không khẳng định sẽ doạ cho đám trẻ nhỏ bên dưới phải nháo nhào một phen...".

...

Một lúc sau.

Tiếng cười đã dứt, Lăng Thanh Trúc đã bình tâm trở lại. Dẫu vậy, trên mặt nàng, tiếu ý thì vẫn giăng đầy.

Cố ý lại làm như vô tình, nàng cất tiếng: "Xem ra hạt giống tốt cũng không chỉ mỗi Mặc Kiếm Phong mới thu được. Trúc Kiếm Phong vẫn rất được tổ sư gia phù hộ a".

Kế bên, Lý Ngọc Thường há chẳng biết đối phương đang nhắm vào mình, bèn đáp trả: "Phẩm cấp linh căn cao chưa chắc tâm tính đã tốt. Xem biểu hiện của nó từ nãy giờ, ngoài việc ba hoa lẻo mép thì muội đây thật vẫn chưa thấy có điểm gì nổi trội... À, nếu hình thể cũng tỉ lệ thuận với năng lực lĩnh hội pháp quyết thì Chu Đại Trù nó quả đáng bồi dưỡng đấy, Thanh Trúc sư tỷ".

"Aizzz... Ngọc Thường, muội lẽ nào chưa nghe câu "ngọc quý ẩn trong đá, trân kim tàng dưới đất"? Tại sao sư muội có thể nông cạn tới vậy chứ...".

Liếc thấy Lý Ngọc Thường định phản pháo, Lăng Thanh Trúc quyết đoán cướp lời. Nhưng thay vì "đối thủ" của mình, nàng lại hướng sang Cơ Thành Tử dò la: "Chưởng môn sư huynh, chúng ta nói một chút về thằng bé Chu Đại Trù kia đi".

"Ừm, chưởng môn sư huynh, chuyện Chu Đại Trù sở hữu cực phẩm mộc linh căn huynh làm sao biết được vậy? Có chắc chắn không?".

"Ta đảm bảo".

Cơ Thành Tử đưa tay vuốt chòm râu bạc, vừa vuốt vừa nói: "Kể ra cũng thật trùng hợp. Thằng bé Chu Đại Trù kia là do chính Tô Đông Vũ mang về núi đấy".

"Tô Đông Vũ?".

Trong lúc Lăng Thanh Trúc còn đang lục tìm trong trí óc thì Dịch Bất Dịch đã nhớ ra. Hắn hướng Cơ Thành Tử xác nhận lại: "Chưởng môn sư huynh, Tô Đông Vũ huynh vừa nhắc có phải chính là đứa bé sở hữu cực phẩm kim linh căn của hai mươi năm trước không?".

"Ừm, chính là nó".

Cơ Thành Tử nói thêm: "Hai mươi năm trước, Kim Kiếm Phong của ta có thể thu được một đệ tử như Đông Vũ, ngẫm lại thì đúng là một may mắn lớn".

"Chưởng môn sư huynh coi bộ rất yêu quý thằng bé Tô Đông Vũ này".

Dời sang Lăng Thanh Trúc - người vừa nói, Cơ Thành Tử gật gù: "Nói ra không sợ các vị sư đệ, sư muội cười chê. Ta đối với Đông Vũ đúng thật cũng có chút thiên vị".

"Sư huynh." - Lần này đến lượt Ngọc Vân Tử dò hỏi - "Đông Vũ sư điệt, ngoại trừ phẩm cấp linh căn thì ngộ tính hẳn cũng phải rất cao?".

"Cao?".

Cơ Thành Tử cười cười: "Còn hơn cả cao".

...

Lời của Cơ Thành Tử rõ ràng có hàm ý, đáng để suy ngẫm. "Còn hơn cả cao", bốn chữ này không phải có thể tùy tiện nói ra, đặc biệt khi người phát ngôn lại là Cơ Thành Tử - một vị chân nhân đức cao vọng trọng trong giới chính đạo.

Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bốn người tất nhiên có điều nghi hoặc, rất muốn biết. Chỉ là hiện thời, Cơ Thành Tử lại chừng như chưa muốn phơi bày. Hắn nhìn xuống bên dưới, nơi quảng trường đông đúc, thấp giọng nói ra:

"Thời gian cũng không còn sớm, nên bắt đầu khảo thí rồi".

Dứt câu, Cơ Thành Tử liền động chân nguyên, thi pháp truyền âm...

Rất nhanh, từ đâu chẳng rõ, một thân ảnh bỗng chợt hiện ra trên Trắc Thí Đài, ngay ở trung tâm.

Vừa lộ diện là một trung niên bề ngoài tuổi độ năm mươi, râu dài bốn tấc, mặc trường y màu thiên thanh, ngực thêu một thanh tiểu kiếm màu vàng bắt mắt.

Y xoay người hướng năm vị phong chủ cúi chào, chờ nhận được cái gật đầu của Cơ Thành Tử xong thì mới hoàn nguyên vị trí.

Đảo mắt một vòng đám trẻ bên dưới, đợi tất cả đều đã chăm chú, lúc này y mới mở miệng, nói: "Chào các hài tử".

"Ta xin tự giới thiệu. Ta là Đồ Tự - người sẽ giám sát việc trắc thí của các ngươi".