Dùng xong điểm tâm, Tô Dự lại bị Hoàng thượng tha đi Ngự Thư Phòng làm đệm dựa.

Làm đệm dựa iêu đại gia, Tô Dự tự nhiên không có gì không muốn, gọt một bàn hoa quả, vừa học [ Sơn Hà đồ giám ] vừa đút hoa quả cho Hoàng thượng ăn.

Sự thật chứng minh, một quyển [ Sơn Hà đồ giám ] ba ngày là có thể học xong, thế nhưng sau khi học xong cũng rất nhanh quên, chủ yếu là vì trên đây hình nhiều chữ thiếu, có mấy loài cá bộ dạng lại còn tương đối giống nhau. Cho nên, khi Tô Dự ở không liền lấy ra ôn tập một chút, che văn tự, chỉ nhìn đồ hình một cách đơn thuần, sau đó gọi ra tên loại cá này, đặc điểm, công dụng, rồi sau đó lại đọc từ [ Tâm pháp làm cá] về cách làm nó.

"Doanh ngư, thân cá mà có cánh chim, tiếng như uyên ương, gặp phải thì tức đại thủy......" Tô Dự nhìn kỹ diện mạo Doanh ngư, hai cánh được vẽ thật sự rất dài, không biết cái cánh này là vị thịt gà hay vẫn là vị thịt cá.

"Không ăn." Hoàng thượng tránh tay Tô Dự, không chịu ăn miếng hoa quả cắt thành khối nhỏ kia.

"Ăn thêm đi, ngươi mới ăn có hai khối thôi." Tô Dự từ trong sách ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mày. Từ trước đã biết Hoàng thượng kén ăn, chỉ thích ăn hải sản, thứ khác thì không thèm để ý, hiện tại ngẫm lại, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng hình như hoa quả gì cũng không ăn, ngay cả rau xanh cũng ăn rất ít.

"Không ăn." An Hoằng Triệt mím môi, kiên quyết không chịu ăn nữa, mấy thứ này, có cái gì ngon chứ.

Biết mèo thường kén ăn, Hoàng đế bệ hạ nếu chính là mèo, không ăn hoa quả thì cũng thôi, nhưng y cũng là người, nên giữ dinh dưỡng cân đối mới đúng. Tô Dự không thể để như vậy, cầm khối bánh tiểu ngư đút cho y, cái này ngược lại là ăn rất lưu loát, sau đó thừa dịp Hoàng thượng quay đầu đi phê tấu chương, lại nhét cho y một khối hoa quả.

Hoàng thượng cho rằng vẫn là bánh tiểu ngư, liền mở miệng ăn, vừa vào miệng liền nhíu mày, quay đầu trừng Tô Dự.

"Được được, đây là khối cuối cùng, không ăn nữa." Tô Dự hai ba cái đem số còn lại ăn hết, triển lãm cho Hoàng thượng xem cái đĩa trống trơn.

An Hoằng Triệt lúc này mới hừ một tiếng, đem hoa quả trong miệng nuốt xuống.

Tô Dự nhịn cười nhìn Hoàng thượng, khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ mà không mất đi khí phách, phối với biểu tình này liền có vẻ lãnh liệt mà uy nghiêm, nhưng nếu như đổi thành mặt mèo lông xù, thì chính là không được tự nhiên mà khả ái. Nhịn không được lại gần, ôm lấy eo Hoàng thượng.

"Làm gì đó?" Hoàng đế bệ hạ vẫn không nhúc nhích mặc hắn ôm, bút son trong tay không ngừng, hai lỗ tai lại nhịn không được đỏ hồng, nô tài ngốc dính người như vậy, thật sự là làm người ta đau đầu a.

"Hoàng thượng, ngươi có khi nào tại thời điểm nhân hình biến ra cái đuôi hay không?" Tô Dự đã từ trong trạng thái chân mềm nhũn khôi phục lại, nhìn chú mèo hình người trước mắt, liền nhiệt huyết sôi trào muốn động tay động chân.

"Trẫm làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!" An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục phê tấu chương.

"Vậy tức là có thể biến?" Tô Dự trước mắt sáng lên, hắn vốn chỉ là sinh ra ý nghĩ kỳ lạ mà thôi, không nghĩ tới thật đúng là làm được, "Thế......"

"Mơ tưởng." Còn không đợi Tô Dự nói ra khỏi miệng, Hoàng đế bệ hạ liền lạnh lùng cự tuyệt ý tưởng không an phận này.

Tô Dự trừng mắt nhìn, chưa từ bỏ ý định nói: "Ta giữa trưa làm đồ ăn ngon cho ngươi, biến một chút cho ta xem đi?"

"Không biến ngươi cũng phải làm." Hoàng thượng nâng tay kéo Tô Dự từ trên người xuống, nhét qua một góc trên long ỷ rộng rãi, Tô Dự ôm lấy cánh tay Hoàng thượng không buông.

Hai người đang ồn ào, Uông công công đột nhiên tiến vào bẩm báo, nói Viên tiên sinh tiến cung cầu kiến.

"Viên tiên sinh nói có chuyện gấp cần báo." Uông công công mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phảng phất hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng thượng đang đem Hiền phi đặt tại một góc hẻo lánh của long ỷ, mà Hiền phi thì đang dục cự còn nghênh [vừa từ chối vừa mời chào] giãy dụa.

Tô Dự nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.

"Đừng trì hoãn ngọ thiện của trẫm." Hoàng đế bệ hạ khoát tay cho đi.

"Vâng." Tô Dự đứng dậy, sửa sang tà áo, nhấc chân ra khỏi Ngự Thư Phòng, đến Cuối Xuân Điện tìm Viên tiên sinh.

Hiền phi đi, Uông công công liền tự nhiên lưu lại hầu hạ bút mực.

Ngự Thư Phòng nhất thời lại yên tĩnh xuống, sau một lúc lâu, Hoàng thượng đột nhiên mở miệng, "Uông Phúc Hải, nam tử hầu hạ có phải sẽ rất đau hay không?"

Tay mài mực của Uông công công run lên, nhanh chóng hỏi: "Hoàng thượng thương đến Hiền phi?"

Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, Uông công công cũng ý thức được mình vừa nói lời vô nghĩa, nếu tối hôm qua quả thật bị thương, Hiền phi cũng sẽ không vui vẻ như vậy a.

"Hắn kinh hoảng." An Hoằng Triệt buông bút son trong tay, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy trong biển ý thức của Tô Dự, y nghĩ một chút liền minh bạch, biết giữa nam tử với nhau thì nên thân mật như thế, nhưng tối hôm qua thời điểm y muốn làm như vậy, Tô Dự lại hai chân phát run.

"Không, không được, sẽ đau chết mất." Tô Dự hoảng sợ ngăn cản tư thế ý đồ tiến công của y, nói cái gì cũng không chịu cho y làm tiếp.

Thực ra không phải là Tô Dự khác người, mặc cho ai thấy Hoàng đế bệ hạ chuẩn bị gì cũng không làm, liền muốn trực đảo hoàng long, thì cũng phải sợ đến phát run.

"Này......" Uông công công không biết nên nói như thế nào, hắn cho rằng Hoàng thượng đều biết cả rồi, "Mấy quyển sách trong Đa Bảo Các ở Bắc Cực Cung Hoàng thượng đã xem qua chưa?"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, mày nhăn càng sâu.

Uông công công lúc này mới ý thức được không đúng, vội vàng đi Bắc Cực Cung lấy sách đến đây.

Đó là một bộ sách dùng hộp cứng nhung tơ màu vàng kim cất giữ, là sách mà lịch đại đế vương chỉ sau trưởng thành mới được lấy ra quan khán. Bên trong tổng cộng có hai quyển, một quyển tên là [ xuân ], một quyển tên là [ dương ].

Uông công công lấy bản [ dương ] ra, trịnh trọng đặt trước mặt Hoàng thượng, "Là lão nô thất trách, không nhắc nhở Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng cập quan là có thể xem."

An Hoằng Triệt nhìn thoáng qua bìa sách, "Trẫm xem rồi."

Uông công công hiển nhiên không tin Hoàng thượng đã xem qua, nâng tay mở trang sách giúp Hoàng thượng.

Trong phòng trầm tĩnh một lát, Hoàng đế bệ hạ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Uông công công, Uông công công đỡ lấy tròng mắt sắp rơi ra ngoài, giật giật khóe miệng.

Sách này làm thực tinh xảo, văn hay tranh đẹp, thập phần tường tận, chẳng qua...... Mỗi một trang sách, đều tràn ngập, vết mèo cào!

Một quyển sách đẹp như thế, bị vô số vết mèo cào thành như tấm màn trúc, căn bản nhìn không ra nguyên bản viết những gì, Hoàng đế bệ hạ có thể học được mới là lạ. Uông công công vội vàng nhìn một bản khác, quả nhiên cũng gặp độc thủ, "Hoàng thượng......"

"Sách này vẫn luôn là như vậy." Hoàng đế bệ hạ vô tội nói, sách này từ thời kỳ tiên đế đã đặt ở đấy, sau khi cập quan Uông công công nhắc nhở y có thể xem, y liền lấy ra tham tường một lúc lâu, cuối cùng sau khi xác định vết cào của phụ hoàng không phải là di chiếu gì đó, liền ném qua một bên, dù sao Bắc Cực Cung còn rất nhiều sách đều là cái dạng này.

Uông công công yên lặng đem di tích của tiên đế đặt về trong hộp, rốt cuộc minh bạch, đây hết thảy đều là tiên hoàng tạo nghiệt a!

—0—

Viên tiên sinh mang theo vài tin tức cho Tô Dự, chi nhánh của Tiên Mãn Đường đã trù bị không sai biệt lắm, chỉ còn chờ đầu bếp mới chiêu mộ đến theo Trương Thành, Vương Phong học tay nghề xong, thì liền có thể khai trương; Nô bộc ở thôn trang đều đã chọn mua đầy đủ, ớt mọc cũng thực không tồi.

"Tiên sinh nói có chuyện gấp, là chuyện gì vậy?" Tô Dự gật gật đầu, đây đều là tin tức tốt, Viên tiên sinh vốn luôn luôn có khả năng, hắn cũng không định bận tâm nhiều.

"Tô gia xảy ra chuyện." Viên tiên sinh thở dài, đem lời Triệu thị phó thác truyền đạt cho Tô Dự.

"Mẫu thân muốn ta trở về một chuyến?" Tô Dự nhíu mày, từ lúc tiến cung, hắn chưa hề trở lại Tô gia, chỉ là mỗi tháng đều cho người đưa tiền lãi của Tiên Mãn Đường đến ẫu thân, có chuyện gì Viên tiên sinh cũng đều làm thay, Triệu thị vốn khôn khéo, có sự giúp đỡ này tự nhiên qua rất khá, nay đột nhiên muốn hắn trở về, hiển nhiên là gặp phải chuyện lớn gì không giải quyết được.

"Vẫn là vì việc của Tô Danh." Đối với chuyện nhà người khác, Viên tiên sinh không tiện hỏi nhiều, nghe ý tứ Triệu thị, hình như là Tô Hiếu Chương vì cứu nhi tử, muốn đem tổ trạch Tô gia bán gấp đổi tiền.

"Còn mệt cho hắn nghĩ ra!" Tô Dự tức giận đến ngứa răng, Tô gia chỉ còn lại chút ít gia nghiệp như vậy, lại đem tổ trạch bán đi, chẳng lẽ muốn tất cả người già trẻ nhỏ ra đường ngủ ngoài trời? Tô Hiếu Chương làm như vậy, chính là tuyên bố bức bách Triệu thị, muốn lấy việc này áp chế Tô Dự giúp gã cứu Tô Danh ra.

"Việc này ngài vẫn là nên đi một chuyến thì hơn, người ngoài như ta xử trí không tiện." Viên tiên sinh không thể giải quyết, việc này liên quan đến nội trạch, huống hồ Triệu thị nói thế nào cũng là mẫu thân của Tô Dự, một người ngoài như hắn không thể tự ý ra tay an trí được.

—0—

"Ngươi muốn đi Tô gia?" Hoàng thượng ăn một con tôm nướng, ngẩng đầu nhìn Tô Dự, "Trẫm đi cùng ngươi."

"Hoàng thượng cũng đi?" Tô Dự sửng sốt, hắn chỉ định mượn vài nhân thủ của Hoàng thượng đi chống lưng mà thôi, cùng người như đại bá giao phong, lại để đích thân Hoàng thượng đi, có phải quá chuyện bé xé ra to rồi không?

An Hoằng Triệt hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm, trực tiếp gõ phán kết cục đã định, không cho Tô Dự cơ hội phản bác.

Lần trước gặp chuyện còn rõ ràng trước mắt, thứ đó rõ ràng là hướng về phía Tô Dự mà đến, nếu không có y bên cạnh, nô tài ngốc này phỏng chừng là có đi không có về.

Sau giờ ngọ, Tô Dự mang theo một đội thị vệ, trong lòng cất mèo nhỏ lông vàng, trùng trùng điệp điệp đi đến Tô gia.

Tô gia vẫn như cũ, không có bởi vì xuất ra sủng phi mà xa hoa bao nhiêu. Giới huân quý lớn như vậy, Tô gia là cái tình trạng gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, mặc dù có một ít kẻ bất nhập lưu bởi vì Tô Hiếu Chương và Tô Danh thổi phồng mà theo đuôi bọn họ, nhưng ai cũng không phải kẻ ngốc, đích tôn Tô gia và Hiền phi quan hệ không tốt, bọn họ cũng không khả năng thật sự cùng Tô Hiếu Chương thân cận.

Hoàng cung thị vệ mặc trang phục thị vệ thống nhất, chân bước đều nhịp, vừa tiến vào sân, liền nhanh chóng canh gác những nơi thiết yếu, mặt không chút thay đổi, nghiêm túc mà đứng.

Vợ chồng Tô Hiếu Chương thấy trận thế này, nguyên bản mười phần khí thế nhất thời giảm đi tám phần, không cam nguyện hành lễ với Tô Dự, "Tham kiến Hiền phi nương nương."

"Đứng lên đi." Tô Dự hơi hơi nâng cằm, cũng không khách khí nhiều với bọn họ, trực tiếp đi vào chính đường, ngồi trên chủ vị.

Triệu thị nghe Tô Dự trở lại, vội vàng từ hậu viện chạy đến, "Con của ta, đã về rồi." Nói xong cũng muốn hành lễ cho Tô Dự.

Tô Dự vội vàng nâng tay đỡ lấy, để Tô Hiếu Chương hành lễ với hắn là nhằm ra oai phủ đầu, Triệu thị thì không cần, bà thế nào cũng là mẫu thân của thân thể này, nói cái gì cũng không thể nhận lễ này được.

Triệu thị nhìn Tô Dự một thân cẩm y hoa phục, khí chất cao quý, trong tâm an lòng, con trai của bà quả nhiên có tiền đồ, khinh miệt liếc mắt nhìn vợ chồng Tô Hiếu Chương đang rụt rè sợ hãi, trực tiếp ngồi ở ghế chủ vị bên kia. Con trai của bà là Bá Tước gia, trong nhà này địa vị của bà là cao nhất, tự nhiên là ngồi ở chủ vị.

"Nghe nói đại bá muốn bán tổ trạch, sao không cho người báo với ta một tiếng." Tô Dự châm thêm trà ẫu thân, tiên phát chế nhân [ra tay trước] hỏi.

"Đường huynh ngươi bị nhốt tại Kinh Đô Phủ lâu như vậy, nếu còn không cứu ra sợ là sẽ phế mất thôi," Đại bá mẫu nghe vậy, lập tức khóc nói, "Nếu không phải ngươi thấy chết không cứu, chúng ta làm sao nỡ đem tổ trạch đi bán chứ!"

"Tô Danh phạm vào án tử, tự nhiên phải đi Kinh Đô Phủ thẩm vấn rõ ràng, sao lại nói chúng ta thấy chết không cứu?" Triệu thị âm thanh lạnh lùng nói, khi nghe Tô Danh bị bắt đi, mấy ngày này trong lòng bà miễn bàn có bao nhiêu thống khoái. Lúc trước Tô Danh đẩy Tô Dự trên thềm đá, thiếu chút nữa là muốn mạng Tô Dự, một nữ tắc nhân gia lại mang bệnh trong người như bà, không có cách nào đi cáo quan, nếu không phải Tô Dự mệnh lớn, phỏng chừng đã cứ như vậy không minh bạch mà chết.

"Lúc trước đã nói rõ ràng, hai gian mặt tiền phố Đông cấp cho Tô Dự, còn lại đều là của đích tôn, ta muốn bán tổ trạch, còn chưa tới phiên các ngươi nhúng tay vào." Tô Hiếu Chương ngạnh cổ, lúc trước đi cầu Tô Dự không có kết quả, gã đã biết Tô Dự không định hỗ trợ, nữ nhân nhà mình liền nghĩ ra biện pháp như vầy.

Triệu thị là quả phụ, Tô Dự ở trong cung lại không thể đón mẫu thân theo, chỉ có thể cùng bọn họ sống chung, một khi bán tổ trạch, liền không còn nơi nào để đi, Tô Dự vì mẫu thân hắn, sẽ phải giúp bọn họ cứu Tô Danh ra.

"Tô Dự a, không phải đại bá mẫu nói ngươi, cứu đường ca ngươi chỉ là chuyện một câu nói mà thôi, đều là người một nhà, ngươi nhẫn tâm nhìn mẫu thân ngươi ngủ đầu đường xó chợ sao?" Đại bá mẫu lau nước mắt, the thé quở trách nói.

Tô Dự lẳng lặng nhìn đại bá mẫu, "Năm đó nếu không phải ta mệnh lớn, thì cũng giống người nọ ngã trên bậc thang quy thiên rồi, nào còn có năng lực đi thay đường huynh nói một câu kia?"

Đại bá mẫu Lý thị nghẹn họng, nhất thời đề cao giọng, "Tốt a, hóa ra là ngươi ghi nhớ thù cũ, cố ý yếu hại chết đường huynh có phải không! Được, ngày mai ta sẽ cho toàn bộ người trong kinh thành xem xem, Hiền phi nương nương là đối đãi người trong nhà như thế nào!"

"Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, đại bá mẫu muốn thì cứ nói," Tô Dự lười cùng bọn họ lý luận, quay đầu nói với Triệu thị, "Mẫu thân đi thu thập một chút, tạm thời dời đến thôn trang ở đi, ngày khác khi tòa nhà vừa mua đã chuẩn bị tốt, nhi tử lại đi đón người sang."

Về lý, Tô gia bán tổ trạch, Tô Dự hẳn là nên ngăn cản, thế nhưng ngẫm lại phiền toái trong đó, rồi nhìn xem quả cầu lông trong lòng, thật sự là không cần thiết lãng phí thời gian trên sự tình này, nếu có thời gian rảnh, còn không bằng quấn bệ hạ biến ra cái đuôi cho hắn xem.

Triệu thị nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, chợt minh bạch ý tứ nhi tử, tuy rằng để đích tôn chiếm tiện nghi như vậy thì trong lòng có chút không cam tâm, nhưng ngẫm lại nhi tử về sau là Bá Tước gia, nhà cửa tốt cỡ nào mà không thể mua sắm được, trạch viện cũ nát này có gì hiếm lạ đâu. Hơn nữa, hiện tại ở trong cung đang là thời điểm Tô Dự được sủng ái, không nên bởi vì mấy chuyện vớ vẩn trong nhà mà làm phiền hà hắn, tốc chiến tốc thắng mới là trọng yếu nhất.

Vì thế, Triệu thị không chút nào hàm hồ đứng dậy, đi hậu viện thu dọn đồ đạc.

"Ngươi, ngươi sao có thể làm như vậy!" Đại bá trợn tròn mắt, xông lên muốn cùng Tô Dự lý luận.

Thị vệ đứng bên cạnh Tô Dự nhanh chóng tiến lên một bước, soạt một tiếng rút bội đao, "Lui ra sau!"

Tô Hiếu Chương nhìn thấy lưỡi đao sắc bén chói lọi kia, dưới chân mềm nhũn, té ngã xuống đất.

Hoàng đế bệ hạ nằm trong lòng Tô Dự nhàm chán ngáp một cái, đối với chuyện ồn ào này của Tô gia tuyệt không cảm thấy hứng thú, xoay móng vuốt nằm ngửa trong tà áo, nhìn cái cằm trắng nõn của Tô Dự, liếm liếm khóe miệng.

Uông công công tìm đến cho y một hộp mỡ, nói là có cái này sẽ không đau. Hoàng đế bệ hạ vẫy vẫy cái đuôi, Kinh Đô Phủ làm sao thì làm, nên sớm chút kết thúc án tử, đừng làm lãng phí thời gian trọng yếu của trẫm! Nếu đêm nay không thể dùng mỡ kia, ngày mai liền đem Phủ doãn và Tô Danh cùng nhau lưu đày!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: Như thế nào thực hiện thiên hạ công bằng ]

Phủ doãn: Hoàng thượng, nói xem thiên hạ công bằng ở đâu?

Miêu công: Trẫm ăn không được cá, liền không có công bằng!

[ Chương: Ngươi không hiểu dụng tâm lương khổ của ba ba ]

Uông công công:[ vô cùng đau đớn ] Tiên đế, vì cái gì lại làm như vậy?

Miêu cha: [ thể trong suốt, liếm móng vuốt ] Vì làm mèo khỏe mạnh, cự tuyệt sách không lành mạnh.