"Đã trễ thế này, ngày mai hãy đi đi......" Thái Thượng Hoàng nghe vậy, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói.

Hoàng đế bệ hạ quay đầu, lẳng lặng nhìn phụ hoàng.

Thái Thượng Hoàng bị Hoàng thượng nhìn đến trên mặt có chút không nhịn được, thẹn quá hóa giận nói: "Đi thì đi chứ, quả nhân tự mình đi!"

Ban đêm hoàng cung thập phần yên tĩnh, thời tiết cuối xuân, trong Ngự Hoa Viên côn trùng đã kêu vang.

Nhảy qua bức tường cung cao vài trượng, cục lông lớn vằn hổ ngồi trên đỉnh phòng đại điện tiền triều, nhìn nhìn bốn phía. Cung điện rộng lớn mênh mông vô bờ, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Hậu nhân An gia, thật đúng là đoạt được thiên hạ rồi a!

Nghe Thái Thượng Hoàng nói muốn tự mình đi Từ An Cung, nhóm hoàng thúc đồng loạt kiếm đường chuồn.

"Thời gian không còn sớm, bổn tọa muốn về An Quốc Tháp." Quốc sư nhảy xuống, biến thành hình người, ưu nhã ngáp một cái. Trở lại trong cung, y phải trở về An Quốc Tháp, sẽ không dễ dàng bước ra nửa bước, về phần Từ An Cung, tự nhiên là không đi được rồi.

"A, đúng ha, đã trễ thế này lại đi gặp tẩu tử thì không tốt." Hạo vương đá đá lỗ tai, lặng lẽ thúc Ngũ ca một chút.

Trung vương nháy mắt mấy cái, hắn kỳ thật rất muốn đi cùng Thái Hậu nói một chút quãng đường kỳ ngộ này, bất quá nhìn nhìn Thái Thượng Hoàng sắc mặt không dễ nhìn tẹo nào, thức thời gật gật đầu.

Dũng vương không có ý kiến gì, nhóm huynh trưởng nói cái gì thì chính là cái đó.

Lăng vương nhảy xuống lưng đại đại miêu chuẩn bị ly khai, lại bị Hạo vương đạp cái đuôi lại, "Thập Thất, mang huynh trưởng đi chỗ ngươi thường ngủ đi."

"Nhiều cung thất như vậy, tự huynh tìm một cái không phải được rồi sao." Lăng vương điện hạ thực mất hứng, thật vất vả mới hồi kinh, hắn không muốn lại cùng các ca ca ngủ chung nữa đâu.

"Nhiều năm không ở đây, có chút mới lạ," Hạo vương nâng trảo ôm đệ đệ, "Đúng rồi, Tam nhi nhờ ta, nhắc ngươi đừng quên bồi thường chuột bông gắn dây cót cho nó."

"Cái đó đâu phải ta làm mất." Lăng vương nghe vậy, nhất thời mặc kệ, lúc ấy hắn và Cảnh vương giết Huyền điệt đến nửa đêm, sau đó thời điểm biến thành mèo đi vào phòng Quốc sư ngủ, chuột bông gắn dây cót đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

"Món đồ chơi của con nít mà ngươi cũng muốn giấu......" Hạo vương điện hạ không thèm phân trần kéo đệ đệ đi, Trung vương nhìn nhìn Thái Thượng Hoàng, vỗ vỗ đầu hắn, định an ủi, lại bị Thái Thượng Hoàng vô tình đánh bay.

An ủi đệ đệ không có kết quả, Trung vương cũng không để ý, xoay người đuổi theo Hạo vương. Dũng vương lăng lăng nhìn trái nhìn phải, đứng dậy đi theo luôn.

"Hoàng tổ thúc ngủ ở Dạ Tiêu Cung đi." Tô Dự muốn nói đến cái nhuyễn điếm to đùng ở nhà thuỷ tạ trong Dạ Tiêu Cung, chỗ đó vừa vặn đủ cho đại đại miêu ngủ a.

"Meo?" Đại đại miêu trừng mắt nhìn, không rõ Dạ Tiêu Cung mà Tô Dự nói là cái địa phương gì.

"Trước theo ta đi An Quốc Tháp đi." Quốc sư còn chưa đi đột nhiên mở miệng nói.

Tô Dự gãi gãi đầu, là hắn suy xét không chu toàn, Dạ Tiêu Cung tuy rằng hiện tại không có ai cư ngụ, nhưng còn có cung nhân mỗi ngày quét tước, ngày mai nếu có người đến nhìn thấy một quả cầu lông chà bá ngủ ở giữa đình viện......

An Quốc Tháp ngoại trừ đại điện tầng thứ nhất, thì không có bất cứ ngoại nhân nào, đại đại miêu hoàn toàn có thể trực tiếp nhảy lên tầng hai.

Vì thế, Quốc sư lại ngồi lên lưng Hoàng tổ thúc, để đại đại miêu cõng y đi về An Quốc Tháp, duy độc lưu lại ba đời tổ tôn nhà đế vương và Tô Dự mắt to trừng mắt nhỏ.

"Các ngươi đi cùng quả nhân." Thái Thượng Hoàng trừng mắt nhìn nhi tử, mím môi nghẹn một lúc lâu bỗng nhiên nói ra như vậy.

Tô Dự trừng mắt, nhìn về phía Hoàng thượng, không rõ Thái Thượng Hoàng đây là làm sao.

Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ liếc mắt nhìn phụ hoàng.

"Mẻo?" Thái tử điện hạ ló đầu ra, hiếu kì nhìn quanh bốn phía.

Từ An Cung giờ phút này quả thực ánh nến còn chưa tắt, trong cung thất đèn đuốc sáng trưng.

Thái Thượng Hoàng ngồi xổm trên đỉnh phòng, im lặng không lên tiếng. Cái gọi là càng gần tình càng khiếp, năm năm không thấy, đối mặt nhi tử hắn có thể chụp một phát mắng hai câu, thế nhưng phải đối mặt với chính thê của mình như thế nào, hắn kỳ thật còn chưa suy nghĩ tốt......

Đại điện Từ An Cung, trải một tấm nhuyễn điếm lớn, quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau tại đệm mềm vui thích chạy tới chạy lui, chính là Trưởng hoàng tử điện hạ đã lâu không thấy.

Trên đệm mềm đặt mấy con chuột bông và tú cầu màu sắc khác nhau, cục lông nhỏ cúi xuống, giật giật chân sau, nhào mạnh lên ôm lấy một con chuột, có chút hung mãnh cắn một ngụm, lại dùng sức đạp đạp. Ai ngờ dùng lực quá nhiều, đạp đến chính mình cũng xoay vòng vòng luôn.

Thái Hậu khoanh chân ngồi một bên nhuyễn điếm, cười tủm tỉm nhìn đại tôn tử chơi đùa, trong tay ôm mèo mập nhỏ trắng vàng xen lẫn.

Chiêu vương điện hạ cũng muốn đi qua chơi cùng cháu, Thái Hậu nâng tay cầm chuột bông đưa èo mập nhỏ, vẫn như trước không buông hắn ra, chầm chậm sờ bộ lông ấm áp mềm mềm kia, "Nghe nói Hoàng thượng bọn họ sắp trở lại?"

Mèo mập nhỏ ngửa đầu nhìn mẫu hậu, thấy mẫu hậu nhìn qua, liền gật gật đầu.

Binh tướng trở lại Đông Hải, động tĩnh lớn như vậy, kinh thành tự nhiên là biết, tin tức Cảnh vương đưa đến nói thuyền lớn Hoàng gia đã trực tiếp hướng kinh thành xuất phát, tính tính ngày, phỏng chừng ngày mai là có thể đến rồi.

"Hoằng Ấp a, ngươi nói......" Thái Hậu đem mèo mập nhỏ giơ lên trước mặt, hơi hơi nhíu mi, muốn nói gì đó, nhưng đến bên miệng lại đè nuốt xuống. Thời gian này, Ly vương và Chiêu vương đều chỉ nói Hoàng thượng bọn họ là đi Đông Hải diệt sát hải quái, nhưng bà cũng không phải người ngốc, nếu chỉ vỏn vẹn giết hải quái, làm gì lại có chuyện Quốc sư đi cùng chứ.

Trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, nhưng chung quy không dám suy nghĩ sâu hơn.

Mèo mập nhỏ nhìn nhìn mẫu hậu, chậm rãi đem mặt chôn trong móng vuốt, không dám nhiều lời, thư của Cảnh vương chỉ có mỗi một hàng chữ "Hoàng thuyền ít ngày nữa sẽ về kinh", hắn cũng không biết đến cùng có tìm thấy phụ hoàng hay không, nhóm huynh trưởng, hoàng thúc có bị thương vong hay không nữa.

"Mà thôi......" Thái Hậu đem quả cầu mập nhỏ ôm vào trong lòng xoa xoa, vẫy vẫy tay với tôn tử, "Đại Mao, đến chỗ Hoàng nãi nãi nè, nên ngủ rồi."

"Mieo --" Trưởng hoàng tử điện hạ ngậm một con chuột bông, khua đôi chân ngắn ngủn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Thái Hậu vớt quả cầu lông nhỏ lên, cùng mèo mập nhỏ đặt cạnh nhau.

Mèo mập nhỏ nhìn nhìn mẫu hậu, lại nhìn nhìn cháu, chậm rãi há mồm cắn con chuột bông trong lòng cháu.

"Tới... Thái Hậu!" Lâm cô cô bước nhanh chạy tới, lắp ba lắp bắp nói.

Lâm cô cô ngày thường ổn trọng, vội vội vàng vàng như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, Thái Hậu ôm hai chú mèo nhỏ đứng dậy, "Làm sao vậy?"

"Về, trở lại......" Lâm cô cô đã không thể nói nên câu gì hoàn chỉnh, nâng ngón tay chỉ hướng đại môn.

Thái Hậu ngẩng đầu nhìn, liền thấy Hoàng đế bệ hạ đẩy cửa đi đến, bên cạnh là Tô Dự cùng xuất cung đã lâu, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, "Ai gia còn cho là chuyện gì, trở lại rồi sao?"

"Thái Hậu......" Tô Dự giật giật khóe miệng, cúi người hành lễ với Thái Hậu.

Thái Thượng Hoàng sống chết không chịu tiến vào, đẩy cho Hoàng thượng đi trước, Hoàng thượng không chịu, hắn lại da mặt dầy trốn sau lưng Tô Dự.

Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, đem Tô Dự bắt đến một bên, nhất thời lộ ra Thái Thượng Hoàng giấu ở phía sau Tô Dự.

Ý cười trên mặt Thái Hậu nhất thời cứng lại, lăng lăng nhìn nam nhân cùng Hoàng thượng có tám phần tương tự, chỉ là khí độ càng thêm trầm ổn, năm năm tuế nguyệt chưa từng lưu lại trên gương mặt tuấn mỹ này bao nhiêu tang thương, vẫn như trước hào hoa phong nhã, diện mạo hiên ngang như vậy.

"Tiên đế...... Không, Thái Thượng Hoàng......" Thái Hậu đứng tại chỗ, dường như không còn sức lực, nhẹ giọng gọi, phảng phất sợ đây chỉ là một giấc mộng, "Ngươi còn sống......"

Năm năm sinh tử mờ mịt, một đêm gặp lại, lại không dám tin, e sợ là do mắt mờ, không dám hoan hỉ một hồi, vì nước mắt sớm ở năm năm trước đã chảy khô, đến thời gian tỉnh mộng, phải làm thế nào mà giải quyết.

Thái Thượng Hoàng ho nhẹ một tiếng, "Quả nhân......"

"Quá tốt!" Thái Hậu phảng phất như vừa kịp phản ứng lại, cao hứng đến mức thiếu chút nữa đem hai cục lông trong lòng ném đi luôn, "Ai gia lại có thể đổi xưng là bản cung rồi!"

Mặt Thái Thượng Hoàng nhất thời đen thui.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: vợ người khác luôn là tốt nhất ]

Miêu công: Hừ!

Tiểu Ngư: Bệ hạ đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?

Thái Thượng Hoàng: Hừ!

Thái Hậu: U, lúc này không có việc gì nha, lại đây làm ấm tay cho ta đi

Thái Thượng Hoàng: QAQ