Trương Bình ném cây thương kim loại, hóa thành một ngôi sao rực lửa tấn công Từ Sinh Mạt, nhưng lại bị Lâm Tịch dùng kiếm quang đánh tan. Vô số tàn lửa rất nhỏ bị đánh tan trên không trung, tạo thành một cột khói màu trắng, cộng thêm âm thanh ma sát và nổ tung ngôi sao rực lửa tạo thành trong không trung khi nãy, tất cả tựa như một màn mở đầu cho trận chiến có một không hai.

Đây là một trận chiến vượt ngoài cảnh giới của những người còn lại.

Ngay khi Lâm Tịch chân thành nói với Trương Bình, tựa hồ có vô số ánh sáng và nguyên khí vô hình chảy vào trong người hắn, rồi lại hiển lộ ra ngoài. Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy thân thể của hắn tựa hồ rất tinh khiết và quang minh, nhưng dưới chân của hắn lại vô cùng hắc ám, tựa như vô số đóa hoa màu đen đangg nở rộ.

Đôi mắt của Trương Bình đã biến thành màu đỏ tím, tựa hồ trong đấy có một ngọn lửa màu đỏ tím đang bùng cháy, nhưng thân thể và da thịt của hắn lại biến thành màu đen, tất cả làm nổi bật những mạch máu màu tím đang căng phồng dưới làn da.

Đôi mắt màu đỏ tím, da thịt đen nhánh, mạch máu màu tím bầm...những sắc màu trái ngược này tạo thành một lực hấp dẫn kỳ lạ đối với người nhìn, bất cứ ai cũng cảm thấy khó thở vô cùng.

Sau khi ném cây thương bằng kim loại đó đi, hắn không lập tức ra tay, mà nhìn Lâm Tịch nói:

- Không đen không trắng.

Lâm Tịch cười lên:

- Đêm tối khiến ánh mắt ta màu đen, nhưng t dùng nó để tìm kiếm quang minh.

- Tiên Biến của ngươi là Trương viện trưởng truyền thụ lại?

Trương Bình nhìn Lâm Tịch, hỏi:

- Có liên quan gì đến trận mưa mấy ngày trước?

Lâm Tịch cau mày lại, không trả lời câu hỏi của Trương Bình, mà trêu chọc:

- Ngươi vẫn cảm thấy sợ hãi. Ngoại trừ sợ ta, ngươi còn sợ Trương viện trưởng. Chỉ là, tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi?

Trương Bình trầm mặc một hồi, nói:

- Ta cũng có thể trả lời một câu hỏi của ngươi.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, hỏi:

- Ở lăng Đông Cảnh, núi Luyện Ngục các ngươi từng sử dụng một hạt châu với ta, dường như đó là vũ khí mà núi Luyện Ngục chuẩn bị để đối phó ta. Khi ngươi đi qua núi Thiên Hà, cùng chúng ta đến thành Trung Châu, ta từng nhắc tới, nhưng ngươi nói không biết. Nếu như ngươi đã che giấu chúng ta nhiều bí mật như vậy, ta nghĩ chắc ngươi đã biết hạt châu đó là gì.

Trương Bình nhìn Lâm Tịch một cái, nói:

- Đó là Tẩy hồn châu, có thể tẩy đi trí nhớ và cảm giác của ngươi, biến thành một bù nhìn, chỉ tiếc là đã quá lâu, nên không còn hiệu lực nữa.

- Tẩy hồn châu?

Lâm Tịch hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đôi mắt của hắn lại thể hiện rất nhiều cảm xúc. Hắn nhìn Trương Bình với ánh mắt đồng thuận, lắc đầu nói:

- Ngươi không biết một chuyện, không phải Tẩy hồn châu mất đi tác dụng, mà là nó không thể tác động đến ta được, bởi vì ta là Tướng Thần.

- Tuy nhiên, ta nói cho ngươi biết việc này, ngược lại chính ta đã giúp ngươi giải quyết một câu hỏi, chứ không phải ngươi trả lời câu hỏi của ta.

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch lại nhìn Trương Bình, cười cười nói một câu.

- Ngươi vẫn muốn chọc giận ta.

Trương Bình lạnh lùng nói:

- Nhưng ta không nghĩ rằng ngươi có gì để đắc ý cả. Ta cũng không nghĩ rằng mình nên sợ hãi điều gì, nếu như Trương viện trưởng còn sống, nếu như hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn sẽ giết hắn. Hơn nữa, mặc dù ngươi có thể tùy ý sử dụng nguyên khí trời đất giống như những người tu tiên xưa, vậy thì thế nào? Ta có thể nói cho ngươi biết một việc, tại sao ta có thể lạnh lùng nhìn đám chim gáy mặt quỷ chết đi, mặc kệ đám Thần tượng quân ngã xuống.

- Bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.

Trương Bình lạnh lùng cười, âm thanh khuếch tán khắp hoang nguyên rộng lớn, khiến mọi người phải run rẩy:

- Bởi vì ngươi lệ thuộc vào nguyên khí trời đất, mà ta lại phụ thuộc vào bản thân mình. Nơi này có nhiều người như vậy, có nhiều yêu thú mạnh mẽ chết đi, đối với ta mà nói điều này chỉ có một tác dụng, đó chính là khiến nguyên khí ở đây không còn tinh thuần nữa. Địa ngục, vĩnh viễn là chiến trường của ma vương.

- Với tu vi hiện giờ, ngươi dĩ nhiên có thể chạy trốn, có thể tới một chiến trường tốt hơn, nhưng ta sẽ giết sạch mọi người ở đây.

Ánh mắt của Trương Bình lại tập trung vào đám người Từ Sinh Mạt và Cao Á Nam.

Lâm Tịch khẽ nhăn mày.

Nhưng ngay lúc này, trong những mảnh đất bị sụt xuống đang chôn vùi rất nhiều thi thể của Thần tượng quân và các quân sĩ, đột nhiên có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra ngoài.

Trương Bình bỗng nhiên ngẩn người.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thấy trong mảnh đất có đầy máu tươi kia có rất nhiều bó hoa tươi nở rộ, cùng với đó là nhiều đám cỏ màu xanh. Khí tức mới mẻ và tươi rói cùng lúc xuất hiện, không khí ô uế nhanh chóng bị phân giải, biến mất hoàn toàn.

Lâm Tịch lại tươi cười, hắn nhìn Trương Bình, lên tiếng:

- Ngươi đã quên mất một việc, ngươi thất bại không chỉ vì thua bởi cá nhân ta. Ngươi bại vì cả thế gian này.

Trương Bình ngẩng đầu lên.

Hắn có thể cảm giác được sau lưng hắn, một số thần quan núi Luyện Ngục và người tu hành đã thề thần phục với hắn bắt đầu lén lút chạy đi.

Hắn cảm thấy mình rất giống khuôn mặt Ma vương đã bị vứt bỏ sâu trong Thiên Ma ngục nguyên.

- Nếu như thế gian này không như những gì ta đã nghĩ, vậy hãy để ta kết thúc nó.

Hắn cảm thấy lá gan của mình dường như đang phân giải thành vô số con côn trùng màu đen ghê tởm, nhưng hắn không thể đè nén lửa giận trong lòng mình nữa. Ngoài thân hắn bắt đầu xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ tím, sau đó hắn giơ cánh tay phải màu đen lên hướng về sau, năm ngón tay hơi cong lại.

Trong không khí hiện nay không có bao nhiêu hồn lực đang lưu động, nhưng không khí đằng sau hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ dữ dội.

Toàn bộ không khí giữa năm ngón tay của hắn và vương tọa hồn binh sau lưng hắn đã bị đốt cháy sạch sẽ, biến thành một mảng chân không. Vương tọa hồn binh được chế tạo từ vô số mảnh vỡ hồn binh bị hồn lực của hắn điều khiển, xuất hiện sau hắn.

Tay phải của hắn bắt lấy vương tọa hồn binh.

Thân thể của hắn chấn động mạnh, dưới mặt đất xuất hiện vô số mạng nhện nứt vỡ, vương tọa hồn binh bị hắn ném mạnh tới chiến trường phía trước.

Ngay nháy mắt thoát khỏi tay phải của Trương Bình, vương tọa này hoàn toàn phân giải, hóa thành vô số hồn binh bể tan tành, rồi ma sát mãnh liệt với không khí, bốc cháy lên hừng hực, tấn công những người tu hành Yêu tộc đang ở cách đấy không xa.

Cảnh tượng này giống như có vô số Thánh sư đang đứng ở đây, rồi cùng lúc tung phi kiếm tấn công.

- Cho dù tu vi của Lâm Tịch đã hơn trước, nhưng hắn có thể ngăn chặn nhiều hồn binh cùng lúc tấn công vậy sao?

Đây chính là suy nghĩ chung của nhiều người đang đứng ở đây.

Nhưng so với bọn họ, phản ứng của Lâm Tịch lại nhanh hơn rất nhiều. Ngay nháy mắt vương tọa hồn binh phân giải, Lâm Tịch đã lên tiếng:

- Ta đã nói rồi, trừ khi ngươi có thể giết chết ta, nếu không, ngươi không thể giết chết bọn họ.

Sau khi lên tiếng, cả người của hắn tản phát vô số ánh sáng.

Những luồng sáng này tràn ngập khắp không trung, tạo thành những phù văn những ánh trời chiều. Vô số thanh tiểu kiếm trong suốt được tạo thành trên không trung, rồi mạnh mẽ ngăn chặn những mảnh vỡ hồn binh đang bốc cháy.

Những mảnh vỡ hồn binh vỡ vụn trên không trung, cuối cùng biến thành vô số viên bi rất nhỏ, bay lả tả trên bầu trời cao. Những viên bi này vừa nhỏ lại vừa tỏa sáng, tựa như những con đom đóm ở ven hồ Linh Hạ khi xưa.

...

Lâm Tịch xuyên thấu qua khung cảnh xinh đẹp đấy mà nhìn Trương Bình. Những bó hoa tươi xinh đẹp còn đang nở rộ, địa ngục máu tanh đã biến mất, biến thành một biển hoa an tường.

Trương Bình không nhìn biển hoa đấy. Thông qua những viên bi nhỏ đang tỏa sáng giữa không trung, hắn có thể nhìn thấy rõ Lâm Tịch hiện giờ như thế nào.

So với mọi lúc trong quá khứ, hắn cảm thấy Lâm Tịch hiện giờ còn đáng ghét hơn rất nhiều, nhưng hắn biết Lâm Tịch nói đúng, Lâm Tịch đã có cảnh giới ngang với hắn, chỉ khi giết chết Lâm Tịch, hắn mới có thể giết chết những người còn lại.

Hắn lại vươn tay ra phía sau.

Mảnh đất đặt vương tọa hồn binh khi nãy bỗng nhiên nứt ra.

Một bộ giáp tựa như có sinh mạng bay ra ngoài, bao phủ cả người hắn.

Năm xưa chinh phục được cả thành Trung Châu, thứ mạnh mẽ nhất của Trương Bình không phải là tu vi của hắn, mà chính là bộ giáp này.

Cho nên, bản thân bộ giáp này đã mang theo một nỗi sợ vô hình. Bộ giáp này vừa xuất hiện, ngay lập tức cả hoang nguyên lại yên lặng.

Mà điều khiến mọi người cảm thấy kinh dị nhất chính là so với thời kỳ ban đầu ở thành Trung Châu, bộ giáp của hắn đã thay đổi.

Ở ngực bộ giáp này được khảm thêm một viên bảo thạch màu xanh biếc, mà mặt ngoài của bộ giáp lại được ráp thêm một tầng hoa văn màu xanh biếc tinh mịn.

Bộ giáp nặng nề mà cao lớn bao trùm thân thể Trương Bình, che đi bề ngoài của hắn.

Sau đó, Trương Bình trong trạng thái mặc bộ giáp mạnh nhất thế gian này, bắt đầu đi tới trước.

Khi nãy Trương Bình đã có nói thứ mạnh nhất của hắn chính là bản thân hắn, nên phần lớn mọi người ở đây đều nghĩ rằng một khi cận chiến, sức mạnh bản thân cộng với sức mạnh kinh khủng của bộ giáp hắn đang mặc, tuyệt đối sẽ tạo thành sức mạnh khủng khiếp nhất, nên tuyệt đối không thể để hắn đến gần.

Tuy nhiên, đối mặt với Trương Bình đang đi tới chỗ mình, Lâm Tịch lại rất bình tĩnh vung chỉ làm kiếm, đâm thẳng tới trước.

Thanh phi kiếm Lâm Tịch hay sử dụng hiện không ở trong tay hắn, mà được Nam Cung Vị Ương nắm giữ. Khi hắn vung chỉ làm kiếm như vậy, không hề có thanh phi kiếm nào bay lên, nhưng lại có vô số nguyên khí trời đất từ khắp bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể hắn, rồi bộc phát ở ngay đầu ngón tay hắn.

Từng thanh phi kiếm do nguyên khí trời đất tụ thành không ngừng xuất hiện trước đầu ngón tay hắn, rồi đánh thẳng về Trương Bình.

Tất cả người tu hành còn lại đều không thể cảm giác được tốc độ của những thanh phi kiếm này. Thứ bọn họ nhìn thấy, cảm giác được chính là trong nháy mắt vừa rồi, đã có vô số thanh phi kiếm vây quanh Trương Bình, không ngừng chém lấy.

Vô số phi kiếm tạo thành dòng xoáy khổng lồ, liên tục tấn công Trương Bình.

Nhưng những thanh phi kiếm này lại không thể thực sự chạm đến mặt ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc được.

Bởi vì đã có một tầng ánh sáng màu xanh biếc bao bọc quanh cơ thể Trương Bình, ngăn cách những thanh phi kiếm đó ra ngoài.

- Ngươi thật sự là một thiên tài của khoa Thiên Công. Chỉ dựa vào một viên bảo thạch, ngươi đã có thể tạo thành pháp trận như thế.

Lâm Tịch chân thành nói câu này.

Tuy nhìn thấy phi kiếm do mình dùng nguyên khí ngưng tụ thành không thể uy hiếp đến bộ giáp kinh khủng kia, nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại vô cùng bình tĩnh.

Mọi người bỗng nhiên phát hiện một việc.

Mặc dù Lâm Tịch đang sử dụng hồn lực để ngưng tụ những thanh phi kiếm kia, nhưng dường như hồn lực của Trương Bình lại không bị hao tổn.

Nguyên khí trời đất không ngừng nhập vào trong cơ thể hắn, tựa hồ thân thể của Lâm Tịch hiện giờ là một nơi trung gian để tạo thành vô số phi kiếm kia.

Phi kiếm tấn công Trương Bình càng lúc càng nhiều, không ngừng không nghỉ...mà Lâm Tịch tựa hồ có thể vĩnh viễn chiến đấu như vậy.

Ánh sáng màu xanh bắt đầu ảm đạm, bước chân của Trương Bình tới trước vô cùng chậm chạp, giống như một người thường đang bị sa trong bùn lầy.

Sau khi tiếp tục đi tới trước mấy chục bước, ánh sáng màu xanh ảm đạm rốt cuộc bể thành vô số luồng sáng, rồi những thanh phi kiếm kia chân chính bắt đầu chém vào bộ giáp Trương Bình đang mặc.