Đây là cầu vồng xinh đẹp nhất Lâm Tịch từng thấy trong cuộc đời này, thậm chí là trong cả hai thế giới hắn từng trải qua.
Hắn biết mình nhất định sẽ ghi nhớ vĩnh viễn hình ảnh này.
Hắn cảm thấy những gì mình làm đều có ý nghĩa, mà quan trọng hơn chính là sự hi sinh của các bằng hữu như Khương Ngọc Nhi, Lý Khai Vân...càng có ý nghĩa hơn.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng đều được áng cầu vồng này bao phủ. Bọn họ không dám đi tới, cũng không dám lùi về sau, ai nấy cũng co rút lại, thụt thịt khóc lóc như đứa trẻ.
Vào những ngày thường, các thần quan núi Luyện Ngục này đều coi mình như thần ma trên thế gian, nhưng khi đối mặt với chưởng giáo và các đại trưởng lão núi Luyện Ngục, bọn họ thực sự còn hèn mọn hơn những con kiến hôi. Bọn họ chính là những con kiến sống dưới gót giầy của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhờ ơn bọn hắn mà sống. Chính bọn họ đã coi chưởng giáo và các đại trưởng lão núi Luyện Ngục như là thần ma thật sự, hoặc có thể nói bọn họ là những tín đồ sống trong núi Luyện Ngục. Nội tâm của bọn họ vốn đã bị bẻ cong, bây giờ nhìn thấy chưởng giáo và các đại trưởng lão núi Luyện Ngục chết trận, bọn họ còn không bằng cả người bình thường.
Hơn nữa, đằng sau bọn họ còn có một đội quân trông như tạp quân, nhưng lại là đội quân mạnh nhất thiên hạ, Hắc kỳ quân Long Xà.
Có Hắc kỳ quân đang giằng co với Thần tượng quân, đồng thời trấn giữ chân núi bên dưới, bọn họ căn bản không có đường lui.
Bé gái đang ở trên lưng quân nhân Hắc kỳ quân mặc trang phục thợ săn mở to hai mắt, tò mò nhìn áng cầu vồng xinh đẹp. Cô bé vô cùng cao hứng, tươi cười rạng rỡ.
Tất cả Hắc kỳ quân vẫn đang đợi lệnh của Lâm Tịch.
Những quân sỹ Thần tượng quân đang ngồi trên những con voi trắng khổng lồ đều biến sắc, tái nhợt như tờ giấy, hai tay cầm binh khí không ngừng run rẩy. Bộ áo giáp màu vàng của bọn chúng cũng rung lên, phát ra tiếng vang lách cách rợn người.
Bọn họ biết thịnh hội lần này đã kết thúc. Sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên chết đi, bọn họ vốn là một nguồn sức mạnh vô cùng quan trọng, nhưng nay lại biến thành có cũng được mà không có cũng không sao.
Lâm Tịch cũng hiểu rằng chỉ cần hắn ra lệnh, đội Thần tượng quân này nhất định sẽ bị Hắc kỳ quân giết chết. Hắn giơ tay lên, nhưng qua đôi mắt của mình hắn lại thấy quá nhiều bụi bay, quá nhiều máu tươi và thi thể. Hắn thật sự mệt mỏi quá rồi, chỉ vì ý nguyện của một số người được gọi là đại nhân vật, mà đến bây giờ có nhiều người không đáng phải chết đã chết. Hơn nữa, hắn biết chỉ cần hắn ra lệnh, đội Thần tượng quân này sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng chắc chắn Hắc kỳ quân sẽ phải chết không ít người.
Sau khi Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục chết, hắn và học viện Thanh Loan có thể đối phó Thần tượng quân bất cứ lúc nào, nên hắn cảm thấy thịnh hội lần này nên kết thúc ở đây. Ít nhất là hôm nay hắn không muốn giết người nữa, không muốn thấy người chết nữa.
Cho nên, hắn giơ tay lên, nhưng lại không ban hành quân lệnh, chỉ là uể oải quơ quơ trên không trung:
- Để cho bọn họ đi đi.
Thần tượng quân không nói một lời nào.
Ngay cả nhân vật như Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng chết, bọn họ không có tư cách nói lời nào, cũng không có ai quan tâm họ sẽ nói gì.
Ngay lúc Thần tượng quân cúi đầu, xoay người rời đi, Lâm Tịch lại than nhẹ:
- Ta không muốn thấy bọn ngươi nữa.
Đây là lời khuyên, đồng thời cũng là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục còn sống thậm chí không dám thở mạnh, bọn họ đang đợi thẩm phán của Lâm Tịch.
- Ta sẽ giao các ngươi cho Trạm Thai Thiển Đường xử trí.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn những thần quan núi Luyện Ngục, bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ các ngươi nên biết chính mình muốn làm gì.
Tất cả những thần quan núi Luyện Ngục này đều nghe được Lâm Tịch sẽ không giết mình, nhưng bọn họ thật sự không biết mình nên làm gì...Tuy nhiên, sau mấy chục tức yên lặng, rốt cuộc có người trong bọn họ đã biết mình nên làm gì rồi.
Một thần quan núi Luyện Ngục quỳ xuống, hành đại lễ với Trạm Thai Thiển Đường.
Mũi nhọn cao trên đầu hắn lập tức rớt xuống lúc dập đầu, nhưng tên thần quan núi Luyện Ngục này không dám nhặt lên nữa.
Nhìn thấy hành động của tên thần quan núi Luyện Ngục này, tất cả thần quan núi Luyện Ngục còn lại đều hiểu bọn họ không phải là thần ma như họ đã nghĩ. Bắt đầu từ ngày hôm nay, bọn họ phải sống lại, không thể bắt dân chúng Đại Mãng phục tùng họ nữa, mà là hiệu lực vì Đại Mãng.
...
Không còn chiến đấu diễn ra.
Trong Thiên Diệp quan, từ sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục xuất hiện, hoàng đế Đại Mãng đã quỳ xuống đất, đến nay cũng không dám đứng dậy nữa.
Yêu cầu lớn nhất của hắn ta chính là còn sống, bây giờ hắn vẫn còn sống, mà hắn cũng không dám hi vọng xa vời rằng mình còn có thể ngồi trên ghế rồng.
Thậm chí bây giờ hắn còn cảm thấy may mắn, đồng thời là hả hê.
Bởi vì hắn đang nghĩ đến một hoàng đế khác ở thế gian này, đó là một hoàng đế còn có quyền lực lớn hơn mình.
Hắn biết rõ thịnh hội này đã kết thúc, một thời đại mới đã tới.
Từ sau khi Hạ phó viện trưởng học viện Thanh Loan qua đời, thời đại của Trương viện trưởng đã kết thúc, biến thành thời đại của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng thời đại của chưởng giáo núi Luyện Ngục lại vô cùng ngắn ngủi, người ta vừa cảm nhận được đã liền kết thúc, mà bây giờ là thời đại của tân Tướng Thần.
So với chính mình, tên đế vương có quyền thế tối cao đang ngự trị trong thành Trung Châu còn thua thảm hơn.
...
Phía sau hoàng đế Đại Mãng, bên cạnh một cái bàn đen dài chính là Lưu Học Thanh.
Trước mặt Lưu Học Thanh hiện giờ có một bản nghị hòa ngưng chiến của Vân Tần và Đại Mãng.
Thịnh hội lần này hiển nhiên lấy sự thắng lợi cuối cùng của học viện Thanh Loan mà hạ màn kết thúc. Ông ta đã kéo dài đủ thời gian cho Lâm Tịch, nên ông ta cũng như Lâm Tịch, chính là công thần lớn nhất của trận chiến này. Nhưng vào lúc này, ông ta lại không hề cảm thấy mừng rỡ.
Ông ta không muốn học viện Thanh Loan mất, không muốn tinh thần Vân Tần mất, nên ông ta đã nghe theo trái tim của mình, lựa chọn giúp đỡ học viện Thanh Loan.
Bởi vì quá áp lực và mệt mỏi, ông ta thậm chí cảm thấy vô cùng đau nhức, đến nỗi uống thuốc quá nhiều mà không ngủ yên giấc, cuối cùng là bị sốt cao, thân thể vô cùng yếu ớt.
Hiện giờ với sự giúp đỡ của ông ta, học viện Thanh Loan đã giành chiến thắng, ông ta phải đối mặt với một thời đại mới, bắt đầu đối mặt với nhiều chuyện sắp xảy ra.
Dưới áng cầu vồng xinh đẹp kia, ông ta đau đớn ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn thoáng qua Lâm Tịch, sau đó đau đớn rên rỉ, khom người xuống.
Một quan viên Vân Tần đứng bên cạnh lo lắng cho bệnh tình ông ta, lập tức cúi người xuống xem, nhưng ngay sau đó, vị quan này kinh hoảng kêu to lên.
Mọi người khiếp sợ, lập tức nhìn sang.
Lâm Tịch chấn động, xoay người lại. Hắn và mọi người đều nhìn thấy có một cây chủy thủ cắm ngay ngực Lưu Học Thanh, máu tươi theo thanh chủy thủ này trào ra ngoài, giống như là có một đại dương mênh mông nổi trên mặt bàn màu đen, thấm ướt cả bản nghị hòa.
- Tại sao ông ta làm như vậy?
Biên Lăng Hàm khiếp sợ lên tiếng.
Mặc dù nàng không thấy Lưu Học Thanh làm thế nào để cắm thanh chủy thủ vào tim mình, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của những quan viên Vân Tần kia, nàng cũng biết Lưu Học Thanh đã tự sát. Nàng không thể hiểu được tại sao khi trận chiến đã kết thúc bằng thắng lợi, Lưu Học Thanh lại lựa chọn tự vẫn.
Lâm Tịch càng cảm thấy mỏi mệt hơn.
Hắn đau đớn nhìn Lưu Học Thanh đã ngừng thở, sau khi trịnh trọng thi lễ một cái, hắn mới nhẹ giọng trả lời Biên Lăng Hàm:
- Ngài ấy không thể nào đối mặt với chính mình.
Những lời Lâm Tịch vừa nói rất đơn giản, nhưng Biên Lăng Hàm cũng hiểu được.
Lưu Học Thanh là thần tử trung với hoàng đế Vân Tần nhất. Trong xương ông ta, máu chảy chính là dòng máu của đứa con trung với trời cao. Những gì ông ta làm chính là thần phục với hoàng đế, phụ tá hoàng đế, giúp cho hoàng đế trở thành minh quân một đời, giúp cho bách tính Vân Tần an cư lạc nghiệp, đây là con đường của ông ta, là tín ngưỡng của ông ta.
Nhưng hắn biết rõ sau khi trận chiến của học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục kết thúc, hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên ghế rồng thành Trung Châu đang chờ đợi thẩm phán cuối cùng, tựa như các thần quan núi Luyện Ngục.
Ông ta không thể bỏ qua âm thanh nội tâm của mình, không thể không giúp học viện Thanh Loan, nhưng ông ta đã phản bội tín ngưỡng của mình, phản bội hoàng đế Vân Tần.
Cả đời ông ta đọc sách, nhiều năm làm quan như vậy, đã nhiều lần khuyên can hoàng đế Vân Tần, nhưng đã có quá nhiều ngôn thần can gián bị chết, khiến ông ta cảm thấy không còn mặt mũi sống trên thế gian này. Cho nên, ông ta lựa chọn không còn đau đớn nữa, chết tại Thiên Diệp quan.
Trong nháy mắt nhìn thấy máu tươi của Lưu Học Thanh chảy trên chiếc bàn dài màu đen, Lâm Tịch từng nghĩ rằng ngăn cản ông ta tự sát, nhưng hắn lại trầm mặc nghĩ rằng chính mình không thể thay đổi ý nghĩ cuối cùng của Lưu Học Thanh.
- Có lẽ làm như vậy mới giúp ngài không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Lâm Tịch biết một chính thần như Lưu Học Thanh, mỗi ngày làm quan ở Vân Tần, nhìn thấy thảm cảnh Vân Tần bây giờ không phải là hưởng thụ, mà chính là đau khổ. Nên hắn quyết định tôn trọng lựa chọn của vị chính thần được mỗi người dân Vân Tần tôn kính này.
- Ngài từng hi vọng ta chứng minh...nhưng ta đã nói với ngài, ta không nên chứng minh.
- Bởi vì thời gian sẽ chứng minh hết thảy, sẽ chứng minh người nào thật sự vì Vân Tần. Tất cả người Vân Tần sẽ thấy, sẽ tự nhiên hiểu được.
Trong lúc chậm rãi đứng lên, hắn thầm nói trong lòng, cáo biệt Lưu Học Thanh.