Ads So sánh với Hải yêu vương, dĩ nhiên Cát Tường còn thua kém rất nhiều. Nhưng sau khi đám người Lâm Tịch lần lượt tiêu hao hết hồn lực của lão Hải yêu vương, nó lại có thể áp đảo được lão Hải yêu vương đã vô cùng yếu đuối.
Con lão Hải yêu vương đang phun khói trắng từ trong miệng mình ra này nắm chặt hai tay lại, tiếp tục duy trì tư thế đi tới phía trước, nhưng lại không thể hành động như ý định ban đầu nữa.
Tuy nhiên, hi vọng của Lâm Tịch lại trở thành sự thật. Sau khi có rất nhiều lớp da và máu thịt rớt xuống bên dưới, lại bị nguyên khí lạnh giá của Cát Tường thổi vào người, con lão Hải yêu vương này lại chưa chết, chỉ là ý thức hơi tan rã, đôi mắt chớp động thần sắc oán giận và tuyệt vọng.
Con lão Hải yêu vương này kết hợp với con Hải yêu vương kia, thật sự rất giống một đối thủ cường đại như Văn Nhân Thương Nguyệt.
Sau khi thấy được hình ảnh mình mong muốn, Lâm Tịch bất chợt buông lỏng người.
Nam Cung Vị Ương lại không buông lỏng.
Ngay từ khi bắt đầu, điều duy nhất nàng suy nghĩ chính là dùng Hải yêu vương để dung hồn, bởi vì cả đế quốc Vân Tần hiện giờ, đã không còn yêu thú cường đại như Hải yêu vương nữa.
Đối với người tu hành như nàng, Hải yêu vương chính là một cơ duyên khó có.
Cho nên, nàng ta vẫn luôn luôn cảm nhận biến hóa của nguyên khí xung quanh.
Nàng cảm thấy Trì Hòa ở sau mình đã ra tay với con lão Hải yêu vương.
Hiện giờ nàng đã không còn bao nhiêu sức mạnh để ngăn cản người tu hành Yêu tộc, cho nên, nàng ta đơn giản tiến lên một bước, sử dụng thân thể mình như một tấm chắn, ngăn cản trước người lão Hải yêu vương.
"Vèo!''
Một thanh đoản mâu màu đỏ sẫm đâm rách áo Nam Cung Vị Ương, sau đó đánh bay Nam Cung Vị Ương ra bên ngoài.
Trì Hòa mạnh mẽ thay đổi phương hướng ban đầu của đoản mâu, thậm chí không thể khống chế được sức mạnh bên trong, nên Trì Hòa cũng lảo đảo không đứng vững, mũi chân liên tục chạm trên mặt đất mới có thể ổn định thân hình. Hắn ta thở mạnh một cái, nhìn Nam Cung Vị Ương với sắc mặt vô cùng khó coi.
- Đối với người tu hành Vân Tần chúng ta, loài yêu thú có tu vi như vậy rất quý giá, tựa như hồn binh mạnh mẽ nhất.
Nam Cung Vị Ương thật sự quá đơn giản và trực tiếp, nên nàng ta thản nhiên nhìn Trì Hòa, nói:
- Người tu hành Vân Tần chúng ta có phương pháp dung hồn, hấp thu một phần sức mạnh của nó. Nhưng nếu như nó chết hoàn toàn, vậy phương phấp này không sử dụng được nữa.
Trì Hòa ngẩn người, lúc này mới hiểu được vì sao khi nãy đám người Trì Tiểu Dạ không ra tay nữa.
- Con Hải yêu vương kia chắc cũng không chết nhanh như vậy được.
Nam Cung Vị Ương không nhìn Trì Hòa nữa, mà nhìn con lão Hải yêu vương cả người đang tràn ngập khí tức băng giá, đồng thời nói với Lâm Tịch.
Lâm Tịch biết với thế cục hiện nay, đây cũng là chuyện khó đoán được, nên hắn gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên cửa động ở đỉnh khe sâu, nói:
- Hay là chúng ta đi lên đi?
Nam Cung Vị Ương gật đầu, xoay người, nhìn Trì Vũ Âm vừa mới lau sạch vệt máu tươi ở khóe miệng, chân thành nói:
- Có thể giúp chúng ta mang con Hải yêu vương này lên hay không?
Hải yêu vương trọng thương gần chết vẫn rất đáng sợ, mà hiện giờ Trì Vũ Âm cũng bị trọng thương, nhưng Nam Cung Vị Ương không quan tâm đến thương thế của nàng mà nói như vậy, nên càng khiến Trì Vũ Âm cảm thấy thú vị hơn.
Cũng vì thế mà Trì Vũ Âm không nói lời dư thừa nào, dứt khoát gật đầu.
Phượng Hoàng Vân Tần màu vàng tựa như một vầng mặt trời màu vàng từ trong bóng tối dâng lên, mang theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương bay ra khỏi khe sâu.
Bên trong con đường đá, bên cạnh ba con nhện quỷ nước đã chết đi là một con Hải yêu vương đã bị trọng thương.
Nam Cung Vị Ương hừ lạnh một tiếng, dùng phương thức này để diễn tả sự hài lòng trong nội tâm mình.
Bởi vì mặc dù con Hải yêu vương này lẳng lặng không nhúc nhích, nhưng trong bóng tối im lặng này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở rối loạn của nó.
"Ầm!"
Một âm thanh trầm thấp ở ngay đầu cửa động vang lên.
Đám người Trì Túc và Trì Mang ngồi ở ngay đó, người nào người nấy đều thở dốc, nhìn sang con lão Hải yêu vương nằm cứng ngắc bên cạnh mình, cảm thấy khổ sở vô cùng.
Mặc dù trong lúc chiến đấu vừa rồi, con lão Hải yêu vương này đã mất rất nhiều máu và da thịt, nhưng thể trọng của nó vẫn nặng hơn ngàn cân. Vận chuyển con lão Hải yêu vương này lên tới đầu cửa động, thật sự tương đương với vận chuyển xác sống vậy, khiến cho thể lực mấy người tu hành Yêu tộc này lập tức cạn kiệt.
Khi nghe thấy âm thanh trầm thấp do thân thể nặng nề va vào mặt đất, mặc dù biết rằng bây giờ là lúc tập trung dung hồn, nhưng Lâm Tịch vẫn hỏi Nam Cung Vị Ương:
- Khi nãy tại sao phi kiếm của cô có thể đâm trúng nó được?
- Ta ngộ.
Nam Cung Vị Ương trả lời rất đơn giản:
- Từ cách tấn công của ngươi khi dùng Đại Hắc, ta có thể cảm giác được ta đang chú ý và muốn tấn công nơi nào, nhưng nơi phi kiếm ta đâm vào lại không phải là nơi đó, nên nó mới sai lầm.
- Đây là kiếm kỹ rất cường đại.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy kính nể, bởi vì hắn biết đây không phải là chuyện mắt nhìn một nơi, mà phi kiếm đánh về nơi khác đơn giản như vậy.
- Đây là tâm ý đánh.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, nói ra một cái tên cho Lâm Tịch nghe, sau đó nói tiếp:
- Một kiếm này không chỉ lừa gạt tâm ý đối phương, mà đầu tiên cũng phải gạt cả tâm trí của mình.
Lâm Tịch biết rằng với cảnh giới của mình hiện nay, không thể hiểu được kiếm kỹ như vậy, nên hắn không nói gì, chỉ chân thành nhớ những lời này của Nam Cung Vị Ương.
Tất cả người tu hành Yêu tộc đều tiến vào con đường đá, kéo theo con lão Hải yêu vương tới trước mặt Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
- Ta sẽ thử dung hồn của Hải yêu vương này.
Nam Cung Vị Ương chỉ vào con lão Hải yêu vương, sau đó nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi hãy dùng con Hải yêu vương kia thử xem.
- Không được.
Lâm Tịch lắc đầu, nhìn Nam Cung Vị Ương, nói:
- Ta không thể dung hồn được...Ngoài ra, nếu như cô dung hồn con Hải yêu vương này, cô sẽ thất bại.
Trì San và mấy người kia nghe rõ ràng hai câu nói này.
Khi nghe Trì Túc và Trì Tiểu Dạ phiên dịch lại, đôi ngươi màu xanh biếc của các nàng lập tức bị thần sắc kinh ngạc bao phủ.
Các nàng chỉ cảm thấy dù là sự biến hóa khuôn mặt của Lâm Tịch trong nháy mắt vừa rồi, hay là cách nói chuyên vừa rồi, đều rất quỷ dị. Cảm giác này thật giống như có rất nhiều hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong mắt các nàng một cách dồn dập.
Một người tu hành Thánh giai thỉnh giáo một vấn đề tu hành đối với người tu hành cấp Đại quốc sư, là một chuyện rất kỳ quái. Mà quỷ dị hơn chính là người tu hành cấp Đại quốc sư lại không hề nghĩ ngợi mà cho một câu trả lời vô cùng chắc chắn.
- Là do tu vi hồn lực của con lão Hải yêu vương này quá mạnh mẽ? Ta nên thử với con này?
Nam Cung Vị Ương tựa hồ không cảm thấy kỳ quái, chỉ hơi nhăn mày nhíu mặt, sau đấy quay đầu nhìn sang con Hải yêu vương đã bị nàng đánh bại.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Cô có thể thử một chút.
Nam Cung Vị Ương không nói thêm nữa, đi tới chỗ con Hải yêu vương đã như một người sống đời sống thực vật kia
Trì Vũ Âm đột nhiên nghĩ tới điều gì đấy, nhẹ giọng hỏi Lâm Tịch:
- Nếu như dung hồn không thành công, sẽ có hậu quả gì?
- Sẽ bị phệ hồn, biến thành ngu ngốc, người điên, hoặc là hôn mê bất tỉnh cho đến chết, hoặc là trực tiếp chết đi.
Lâm Tịch nhẹ giọng trả lời.
Trì Vũ Âm và mấy người Trì Mang ngẩn người, hơi bội phục, nhưng cũng ủ rũ.
Đối mặt với sống chết mà có thể bình tĩnh như vậy, không trách Nam Cung Vị Ương lại có thể đạt đến Thánh sư trước bọn họ.
...
Nam Cung Vị Ương ngồi xuống bên cạnh con Hải yêu vương này.
Nàng đưa tay đặt lên vết thương trên đầu con Hải yêu vương, sau đó mọi người nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, cảm giác như hồn lực trong cơ thể nàng phá tan bàn tay nàng, xâm nhập vào trong cơ thể con Hải yêu vương.
Mọi người cảm thấy đây là chuyện rất đau đớn, nhưng Nam Cung Vị Ương lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là nhắm hai mắt lại, quên mất đi mọi thứ khác, nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành.
Có khí tức đặc biệt bắt đầu quấn quanh Nam Cung Vị Ương và con Hải yêu vương này, tựa hồ hai người dần tan thành một thể, lại tựa hồ lần này minh tưởng tu hành Nam Cung Vị Ương không thể hấp thu chút nguyên khí nào từ trời đất bên ngoài, mà thân thể của con Hải yêu vương này lại biến thành một "Nam Cung Vị Ương" thứ hai.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi đến khi nguyên khí nhè nhẹ chảy xuôi dần trở nên rõ ràng, khí tức của con Hải yêu vương kia hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể của nó lại tản phát ra một loại ánh sáng màu vàng tương tự như Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch mới thở dài một cái, mừng rỡ nói:
- Thành công.
Bởi vì liên quan đến sinh tử của Nam Cung Vị Ương, nên trong quá trình dung hồn tưởng chừng như rất ngắn vừa rồi, đám người Trì Vũ Âm chưa từng nói một lời nào. Đợi đến khi nghe thấy lời nói của Lâm Tịch, Trì Vũ Âm mới lên tiếng hỏi:
- Dung hồn của người tu hành Vân Tần các ngươi rốt cuộc là phương pháp tu hành như thế nào?
Không lâu sau khi tiến vào vùng đất hoang vu, Trì Tiểu Dạ đã có sự hiểu biết nhất định về người tu hành Vân Tần, cho nên, nàng ta trực tiếp nói với mấy người Trì Vũ Âm về phương pháp tu hành của người Vân Tần:
- Cách nói đơn giản nhất chính là thông qua minh tưởng tu hành để thu nạp nguyên khí trong cơ thể một con yêu thú không thể chống cự được nữa. Nhưng theo phương pháp tu hành được truyền từ thời thượng cổ đến này, sau khi tiến vào minh tưởng tu hành, người tu hành tựa như bị đặt trong thế giới tinh thần của yêu thú, hoặc là đang câu thông với nhau, vô cùng huyền ảo. Người tu hành phải chống lại sự quấy nhiễu của ý thức yêu thú, tiếp tục giữ vững trạng thái tu hành minh tưởng, mới có thể thành công được.
Trì Vũ Âm bất giác xoay người nhìn mấy người Trì Mang.
Đây thật sự là một phương pháp tu hành khó hiểu, hoàn toàn khác với phương pháp tu hành của thành Lục Dã.
Nam Cung Vị Ương đã có tu vi Thánh giai, nếu như có thể nhận được sức mạnh của Hải yêu vương, không phải là càng mạnh hơn?
Khi trước các cường giả trẻ tuổi Yêu tộc này rất kiêu ngạo, nhưng trong lúc chiến đấu, nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nghĩ đến việc Nam Cung Vị Ương đã dung hồn thành công sẽ có chiến lực vô cùng khủng khiếp, đến mức không có ai trong thành Lục Dã có thể chống lại được, nhưng Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch vẫn đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ, như vậy thế giới bên ngoài còn có người tu hành mạnh hơn, nên sự kiêu ngạo của các nàng lập tức biến thành khiếp sợ và lo lắng vô cuufng.
- Lâm đại ca...phương pháp dung hồn này có thể đạt được bao nhiêu sức mạnh yêu thú?
Đúng lúc này, một âm thanh hơi sợ hãi bỗng vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này là Trì Kinh, cũng là người trẻ nhất, nhỏ tuổi nhất, trông rất yếu đuối.
- Ít nhất là bốn năm thành.
Lâm Tịch ôn hòa nhìn thiếu niên Yêu tộc lễ phép này, kiên nhẫn giải thích:
- Nhưng mà sức mạnh này không phải là gia tăng độ dầy hồn lực, mà là sức mạnh gia tăng lên. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là phương pháp này tựa như trong cơ thể ngươi nuôi một con tiểu yêu thú, khi tu vi hồn lực tăng lên, sức mạnh này cũng sẽ gia tăng tương ứng.
Trì Kinh nghe rõ, nhưng hắn ta lại không khiếp sợ quá nhiều, ngược lại còn mở miệng hỏi, tựa như đang muốn xác minh suy đoán của mình:
- Vậy có phải là chỉ cần đảm bảo yêu thú không chết, cho dù hiện giờ không có khả năng dung hồn, sau này đủ khả năng rồi, vẫn có thể dung hồn được đúng không?