Tiên Ma Biến

Chương 742: Sự Đơn Giản Của Nam Cung Vị Ương

Ads Mỗi một tiếng rống to do lão Hải yêu vương phát ra, tựa hồ đều ẩn chứa sự tức giận và thô bạo không diễn tả bằng lời được.

Nó hiển nhiên muốn rơi xuống khe sâu, đuổi giết Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương. Với thân thể cứng rắn có thể so sánh với kim loại thượng đẳng của nó, mạnh mẽ hơn người tu hành rất nhiều, cho dù có rơi từ độ cao mấy trăm thước xuống, chỉ sợ là cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nếu như so sánh với gốc dây leo khổng lồ tựa như thang trời kia, thân thể cao lớn của con lão Hải yêu vương này lại nhỏ nhoi tựa như bọ chó vậy. Cho dù nó cố gắng như thế nào, nó cũng bị vô số những quả mọng màu tím ngăn cản.

Những chiếc lá to lớn như tấm khiên và những quả mọng tím mạnh mẽ như cây búa kia, mặc dù sức mạnh ẩn chứa bên trong chúng chỉ ngang với người tu hành cấp Quốc sĩ hay là Đại quốc sư, không thể nào thực sự chống lại người tu hành Thánh giai được, nhưng điều quan trọng nhất chính là số lượng lá cây và quả mọng tím rất nhiều, mà chúng lại không ngừng lớn lên.

Lão Hải yêu vương điên cuồng xé nát từng lá cây màu xanh lấp lánh, đánh nát từng quả mọng khổng lồ.

Chất lỏng màu xanh biếc từ bên trong lá cây và quả mọng tím không ngừng rơi xuống, tựa như máu tươi của chiến sĩ.

Nhưng cứ mỗi khi đánh nát một đợt lá cây và quả mọng, các chồi non bên cạnh đó lại điên cuồng lớn lên.

- Xem ra chỉ cần hồn lực của họ không hao hết, con lão Hải yêu vương này không thể uy hiếp chúng ta được.

Lâm Tịch nhìn Hải yêu vương đang ở trên trời cao chiến đấu kia, khẽ ho một cái, rồi nói với Nam Cung Vị Ương ở bên cạnh.

Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, Nam Cung Vị Ương lại không nói lời nào. Nàng ta tựa như không còn hứng thú với việc lão Hải yêu vương chiến đấu nữa, mà xoay người đi tới người tu hành Yêu tộc đang ngồi sau bảy viên bảo thạch, mà nói chính xác hơn, nàng ta đang đi gần tới bảy viên bảo thạch phát ra nguyên khí đặc biệt và bộ xương khô đằng sau.

Trì Hòa đã tiêu hao gần hết hồn lực trong người mình, vừa phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Nam Cung Vị Ương đang đến gần mình và Lâm Tịch ở trước, vừa cố gắng điều hòa cơ thể mình, vừa nhìn mấy người Trì Vũ Âm, hỏi:

- Bọn họ là ai? Các ngươi đã làm gì con Hải yêu vương này?

Đây là hai câu hỏi rất rõ ràng.

Câu hỏi đầu tiên rất dễ trả lời.

Mặc dù đã phát hiện Trì Hòa không những tiêu hao hết hồn lực, mà lục phủ ngũ tạng trong cơ thể còn bị tổn thương, nên sắc mặt của Trì Vũ Âm hiện giờ rất khó coi, tuy nhiên, nàng ta vẫn nhanh chóng giới thiệu hai người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương. Nhưng đối với câu hỏi thứ hai, nàng ta lại không hiểu ý của Trì Hòa là gì.

- Hải yêu vương thì sao?

Nàng chỉ trả lời theo bản năng:

- Còn có một con Hải yêu vương khác đang bị thương nặng, sợ rằng không sống được.

- Không chỉ có một con Hải yêu vương?

- Các ngươi đã khiến một con Hải yêu vương bị thương nặng?

Trì Hòa cố gắng điều hòa hô hấp vừa bị hỗn loạn lại, đồng thời cố nén một luồng máu tươi vừa dâng lên ở ngay cuống họng, kinh ngạc nói:

- Không trách được.

- Không trách được cái gì?

Trì Vũ Âm hỏi.

Trong lòng mọi người đều có câu hỏi, nên ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người Trì Hòa.

- Không trách được con Hải yêu vương này điên cuồng như vậy, liều lĩnh xông vào nơi này, đối địch với gốc dây leo khổng lồ kia. Lúc trước, chúng ta trốn tới đây, không biết là vì sợ hãi di tích của người tu hành cổ xưa này, hay là vì nguyên nhân nào khác, nhưng Hải yêu vương chỉ vây chúng ta lại bên trong, chứ chưa từng có ý định tiến vào.

Trì Hòa chậm rãi thở ra một hơi, nói một hơi với mấy người Trì Vũ Âm, đồng thời liếc mắt nhìn sang Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch.

Hắn biết rõ nếu như chỉ dựa vào thực lực mấy người Trì Vũ Âm, nhất định không thể đối phó với con lão Hải yêu vương kia.

Cho nên, thực lực của hai người tu hành Vân Tần này hiển nhiên mạnh hơn hắn đã nghĩ.

- Các ngươi đã từng gặp một con Hải yêu vương?

Trì Vũ Âm hỏi lại câu hỏi lúc trước:

- Mấy người Trì Trúc đâu?

Trì Hòa nhìn nàng, không nói gì cả.

Còn người tu hành Yêu tộc có bộ dáng yếu nhược, tên Trì Kinh kia, lại tựa hồ muốn khóc, nhưng cậu ta lại cố gắng nhẫn nhịn.

Không có người nào trả lời câu hỏi của Trì Vũ Âm.

Nhưng mọi người, nhất là mấy người Trì Túc và Trì San, lại từ ánh mắt của Trì Hòa và Trì Kinh mà nhận được câu trả lời.

Trong những người tu hành Yêu tộc đã từng tiến vào trong động quật hắc ám này tìm kiếm di tích cổ, có một người tu hành vô cùng cường đại, được mệnh danh là thợ săn, tên là Trì Trúc.

Trong những người tu hành Yêu tộc đấy, Trì Hòa và Trì Kinh là hai người yếu nhất.

Cho dù là người ngoài như Lâm Tịch, hắn ta cũng có thể nhận ra được vài đầu mối, biết rằng những người tu hành Yêu tộc có tu vi cao hơn đã vì bảo vệ hai người có tu vi yếu hơn này, mà chết trong tay Hải yêu vương.

Cả tòa thần miếu nhất thời im lặng, chỉ có âm thanh vang dội từ bên ngoài truyền vào trong.

- Độ dầy hồn lực của nó tựa hồ cao hơn người tu hành chúng ta một chút.

Nam Cung Vị Ương đột nhiên phá vỡ im lặng, nói với Lâm Tịch.

Lâm Tịch gật đầu.

Hiện giờ con lão Hải yêu vương kia tựa như đang chiến đấu với vô số người tu hành cấp Quốc sĩ và Đại quốc sư, mỗi một tức trôi qua cũng có nghĩa hồn lực của nó tiêu hao kinh người. Nếu như là Thánh sư bình thường khác, sợ rằng hồn lực trong cơ thể đã sớm mất hết.

Trì Vũ Âm nhìn người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón đang truyền hồn lực vào trong bảy viên bảo thạch. Mặc dù nàng biết hồn lực của con Hải yêu vương già nua cũng tiêu hao rất nhiều, mà bên nàng lại có nhiều người tu hành như vậy, con Hải yêu vương già nua đó hiển nhiên không thể uy hiếp đến bọn nàng được, nhưng sức mạnh mạnh mẽ của con Hải yêu vương này cùng với nhiều điều nghi vấn trong lòng hiện giờ, vẫn khiến nàng phải lên tiếng hỏi Trì Hòa:

- Đây rốt cuộc là nơi nào? Các ngươi đã phát hiện được gì?

- Không biết.

Trì Hòa nở một nụ cười đắng chát, vừa lắc đầu vừa nhìn bộ hài cốt mục nát kia, nói:

- Khi chúng ta gặp con Hải yêu vương này, đã từng thăm dò hơn một nửa di tích, cũng chỉ phát hiện được như vậy thôi. Điều duy nhất có thể khẳng định là thần miếu này do những người tu hành có phương pháp tu hành tương tự chúng ta xây nên, nhưng cụ thể là nơi tu hành hay là lăng mộ thì không biết được.

- Cho nên trong động quật này, ngoại trừ nơi chúng ta đang đứng, không còn nơi khác có thể đối phó với con Hải yêu vương này đúng không?

Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, chân thành hỏi.

Thông qua Trì Tiểu Dạ phiên dịch, Trì Hòa gật đầu nói:

- Hẳn là như vậy.

- Cho nên, mặc dù nó không đánh vào, nhưng chúng ta cũng không thể đi ra ngoài.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, trực tiếp nói:

- Chúng ta vẫn bị vây chết ở đây.

Cả tòa thần miếu này một lần nữa im lặng.

Sắc mặt của mấy người Trì Vũ Âm càng khó coi hơn, mà Lâm Tịch lại cau mày thật chặt.

Lời nói của Nam Cung Vị Ương mặc dù đơn giản, nhưng lại sắc bén như đao kiếm, bỏ qua những manh mối hỗn loạn, trực tiếp nói đến điều quan trọng nhất.

Hiện giờ nguyên khí dao động bên ngoài đã yếu bớt không ít, hồn lực của lão Hải yêu vương rốt cuộc đã cạn kiệt, không thể uy hiếp đến bọn họ được nữa, nhưng trong lần giao chiến ngắn ngủi với Hải yêu vương khi nãy, bọn họ cũng bị thương không nhẹ. Nếu như đám người Trì Vũ Âm có thể giằng co với nó, để cho Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương hợp sức với nhau, dùng Đại Hắc và phi kiếm của Nam Cung Vị Ương liều mạng, có lẽ đủ uy hiếp được đến tính mạng của con lão Hải yêu vương này.

Nhưng điều quan trọng chính là những giọt mưa màu lam do con lão Hải yêu vương này ngưng tụ không chỉ dày đặc, mà mỗi một giọt lại mạnh mẽ như phi kiếm, đám người Trì Vũ Âm không thể giằng co quá lâu được.

Nếu như đâm một kiếm vào người đối phương, có lẽ cái giá phải trả chính là thân thể bị đánh thủng nhiều chỗ như một cái rổ, đây là thực tế bọn họ phải đối mặt.

Bị vây ở chỗ này, không chỉ khiến thành Lục Dã phải tổn thất nhiều hơn, mà chính Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cũng không thể chờ lâu được.

Bởi vì nguyên nhân hắn và Nam Cung Vị Ương có thể tới đây được là vì đây chính là thời điểm núi Luyện Ngục đàm phán hòa bình với Vân Tần.

Sức mạnh đằng sau vùng đất hoang vu chính là nhân tố quyết định nhất mà Lâm Tịch cho rằng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của học viện Thanh Loan cũng như vô số tính mạng dân chúng Vân Tần.

Cho nên, mặc dù trông Lâm Tịch hiện giờ rất bình tĩnh, nhưng tay chân của hắn lại bắt đầu lạnh như băng.

Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu quan sát bảy viên bảo thạch, bộ hài cột cũ mục và rất nhiều phù văn tựa như vật sống được điêu khắc ở xung quanh.

...

Khoảng một đình trước, Nam Cung Vị Ương đã bắt đầu chú ý đến những vật Lâm Tịch đang quan sát bây giờ.

Suy nghĩ của nàng luôn luôn trực tiếp và đơn giản.

Nếu như nói đến vật có thể dùng đến bây giờ, vậy cũng chỉ có tòa thần miếu này là có tác dụng. Suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng bây giờ là có thể từ trong những vật này, tìm được thứ đối phó với con lão Hải yêu vương kia hay không, còn những chuyện khác, đối với nàng là không có ý nghĩa nào.

Trong lúc bất chợt, nàng và Lâm Tịch đã trở thành người quan trọng nhất trong tiểu đội đi cứu viện. Hiện giờ nàng và Lâm Tịch đang trầm mặc suy nghĩ, đám người Trì Vũ Âm cũng ăn ý yên lặng, không quấy rầy nàng và Lâm Tịch.

Nam Cung Vị Ương yên lặng thật lâu, suy nghĩ thật kỹ.

Cuối cùng, nàng nhìn vào bộ xương khô kia, quan sát những dây leo màu xanh mọc từ chân bộ xương khô nối liền với cả tòa thần miếu. Sau đấy nàng nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:

- Người tu hành cổ xưa hẳn muốn dùng cách gì đấy để nối liền mình và tòa thần miếu này với gốc dây leo khổng lồ bên ngoài, hòa thành một thể với nhau, sau đấy hấp thu nguyên khí trong tòa kiến trúc và gốc dây leo. Chỉ là không biết hắn ta có thành công hay không.

Những lời này của Nam Cung Vị Ương khiến mấy người tu hành Yêu tộc rung động.

Lâm Tịch càng nhíu mày chặt hơn, không trả lời ngay, mà quan sát bộ xương khô kia, rồi chậm rãi nói:

- Hẳn là như vậy.

- Cho dù có thành công hay không, đã chết chính là đã chết, không còn tác dụng nữa.

Nam Cung Vị Ương cảm thấy Lâm Tịch đang suy nghĩ, kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi nghe thấy câu trả lời, nàng ta mới nhìn thẳng vào mắt, nói một câu như vậy, sau đấy tiếp tục:

- Ta muốn lấy bảy viên bảo thạch kia ra.