Lần đầu tiên Lâm Tịch cảm thấy khiếp sợ, sau đó đột nhiên cảm thấy đau thương. Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương vẫn còn bình tĩnh, sau đấy lại nhìn Cát Tường vừa mới từ trong ống tay áo thò đầu ra ngoài.

Hắn nhớ tới Cát Tường khi vừa mới ra đời trong vùng đất hoang vu.

Lâm Tịch hiểu được một ngoại tộc sẽ không có một vận mệnh tốt.

- Đây là điều không thể.

Hắn nhìn ba tên trí giả Yêu tộc, dùng sức lắc đầu:

- Cho dù là đột biến, làm sao có thể khiến nàng không hoàn toàn giống với bất kỳ ai trong các ngài chứ? Ngay cả tóc và con ngươi của nàng cũng không phải là màu xanh biếc, ngược lại càng giống như người Vân Tần?

Lão phụ nhân trí giả cầm cây trượng trong tay không nhịn được nói mấy câu rất dễ nghe, nhưng lại vô cùng khó nghĩa.

Ông lão trí giả thở dài một tiếng, nói:

- Trí giả Trì Oản nói ngươi nói không sai, nhưng lại không phải không thể nào...Cái này giống như bỗng có một con sư tử xuất hiện trong đàn mèo, nên tất cả tộc nhân chúng ta đều bắt đầu sợ hãi.

- Nhưng trong những cái này không thể nào đấy, cũng tồn tại vô số những cái có thể.

Sau khi dừng một chút, ông lão Yêu tộc có bộ ria mép dài này mới chậm rãi, nhưng đầy sự bất đắc dĩ nói:

- Trong rừng Cổ Yêu cũng có vô số đồ vật, di tích, phù văn chúng ta không hiểu được, thậm chí là những thực vật chúng ta không biết. Cũng không biết vì nguyên nhân gì lại xảy ra chuyện này, nhưng bất kể thế nào, kết quả như vậy vẫn xuất hiện.

Nam Cung Vị Ương trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn ông lão Yêu tôc, chân thành hỏi:

- Khi trước không có người tu hành Vân Tần nào tới đây?

- Không có.

Trí giả Yêu tộc này nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nam Cung Vị Ương, nhìn vào đôi mắt nàng, chân thành trả lời:

- Ngươi không thể hoài nghi trung trinh phụ mẫu ngươi.

- Được rồi.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:

- Nếu như ta trở thành ngoại tộc trong mắt các ngươi, vậy các ngươi đã làm gì? Đuổi phụ mẫu ta ra ngoài? Hay là cố gắng giết chết ta?

- Ở đây sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.

Cả ba trí giả Yêu tộc đều đồng thời lắc đầu, sau đấy trí giả Yêu tộc tên Trì Bồ lên tiếng, chậm rãi và giải thích:

- Ngươi có thể hỏi Trì Tiểu Dạ về việc này. Tuy nói rằng phần lớn người trong tộc chúng ta đều tụ tập ở đây, nhưng tất cả tộc nhân chúng ta đều có thể bắt đầu cuộc sống độc lập, muốn làm gì cũng được, tuyệt đối sẽ không có người can thiệp, cho dù là phụ mẫu cũng không thể can thiệp. Ở chỗ chúng ta không có sự phân biệt cao thấp hay tôn ti, mỗi người đều tự do làm những chuyện mình yêu thích, cũng không có ai có quyền ra lệnh người khác phải làm thế này thế nọ.

- Không có ai muốn đuổi phụ mẫu của ngươi ra ngoài, hoặc là muốn giết chết ngươi.

Ông lão trí giả Yêu tộc này dùng ánh mắt cơ trí và từ ái nhìn Nam Cung Vị Ương, nhẹ giọng nói: 

- Chỉ là khi nãy ta đã nói, tộc nhân chúng ta rất sợ thay đổi, ta cũng đã nói khi ngươi mới ra đời, đã khiến cho các tộc nhân chúng ta sợ hãi, bao gồm cả phụ mẫu ngươi.

- Phụ mẫu ngươi không muốn các tộc nhân phải sống trong sợ hãi như vậy, bọn họ cũng không muốn ngươi xuất hiện sẽ khiến có sự thay đổi xảy ra.

- Sau đó bọn họ đã quyết định mang theo ngươi rời khỏi, ra bên ngoài sinh sống.

....

Bên trong tòa kiến trúc giống như thần miếu này, một lần nữa lại vô cùng yên tĩnh.

Bởi vì ông lão trí giả Yêu tộc đã nói rất rõ ràng, mà Nam Cung Vị Ương cũng đang trầm mặc suy tư.

- Sau khi phụ mẫu ta rời khỏi đây, các ngươi không còn biết gì nữa?

Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Nam Cung Vị Ương mới ngẩng đầu lên, nhìn ông lão trí giả Yêu tộc, nói.

- Đúng vậy.

Ông lão trí giả Yêu tộc gật đầu nặng nề. Ông ta nhìn thanh trường kiếm được dùng bao vải quấn lại sau lưng Lâm Tịch, sau đấy lại nhìn hai tròng mắt Nam Cung Vị Ương, nói:

- Sau đó mãi cho đến hôm nay, ta mới đồng thời cảm thấy hai luồng khí tức quen thuộc.

- Kiếm trên người hắn là bội kiếm của phụ mẫu ta?

Nam Cung Vị Ương quay đầu, nhìn trường kiếm mà Lâm Tịch đang đeo, tiếp tục hỏi.

Ông lão trí giả Yêu tộc bình tĩnh nói:

- Là bội kiếm của phụ thân ngươi, đây là một kiện hồn binh trường kiếm vô cùng đặc biệt mà họ đã nhặt được trong lúc tu luyện ở rừng Cổ Yêu. Phù văn của trường kiếm này rất đặc biệt, có thể hấp thu hồn lực nhanh chóng, cũng là hồn binh trường kiếm thích hợp nhất để kiếm tu Vân Tần ngự sử phi kiếm mà ta từng gặp trong đời. Bọn họ gọi nó là Linh Tê.

Sắc mặt của Nam Cung Vị Ương hiện giờ rất bình tĩnh, nhưng hai tay của nàng lại bất giác run nhẹ.

- Cho nên, có thể phụ mẫu của ta đã gặp phải người tu hành nào đấy trong vùng đất hoang vu, bị chết trận ở đấy, chỉ còn có ta được người của học viện Thanh Loan phát hiện, đúng vậy không?

Nàng cúi đầu, nhìn mặt đất xanh biếc, nhẹ giọng hỏi. 

Ông lão trí giả Yêu tộc có thể hiểu được tâm tình Nam Cung Vị Ương hiện giờ. Ông ta nhìn người thiếu nữ nhiều năm sau đã trở về nơi mình sinh ra bằng thân phận Thánh sư mạnh mẽ trước mặt mình, gật đầu nói:

- Có thể là do người tu hành bên ngoài chưa từng gặp người tu hành tóc xanh mắt xanh nào như phụ mẫu ngươi, bản năng đối địch, cũng có thể là bọn họ tham lam đồ vật trên người phụ mẫu ngươi...Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy trường kiếm trên lưng mình vô cùng nặng nề.

Bở vì hắn có thể hiểu được tâm tình của Nam Cung Vị Ương, đồng thời cảm thấy bi thương cho vận mệnh của Nam Cung Vị Ương.

Mặc dù hắn chỉ là một lữ khách, không hoàn toàn thuộc về Vân Tần, nhưng kể từ khi thức tỉnh lại ở trấn Lộc Lâm, hắn đã bắt đầu tiếp nhận cuộc sống mới, bao gồm phụ mẫu và muội muội. Còn Nam Cung Vị Ương từ khi hiểu biết được mọi chuyện, cái nàng đối mặt chính là một hoàng cung lạnh lẽo.

Lâm Tịch đột nhiên hoàn toàn hiểu được tại sao tính cách của Nam Cung Vị Ương lại như vậy...Tại một hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, không có những cảm giác đắng cay đau buồn của thế gian muôn màu muôn vẻ, sợ rằng Nam Cung Vị Ương chỉ có một tính cách là thích hay không thích, chứ không suy nghĩ đến những điều khác.

Hắn quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương, nghĩ rằng mình có nên giao trường kiếm này lại cho Nam Cung Vị Ương hay không.

Nhưng ngay lúc này, Nam Cung Vị Ương đã suy nghĩ cẩn thận lại, một lần nữa trở nên bình tĩnh.

- Các ngươi đã nói thân thế của ta cho ta nghe.

Nam Cung Vị Ương nhìn cả ba vị trí giả Yêu tộc, cất tiếng hỏi:

- Nhưng ta vẫn không hiểu một số chuyện, khi nãy ngài có nói rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, là có ý gì?

- Nếu như hắn không nhận được thanh trường kiếm này, nếu như không phải ngươi có một số ký ức mơ hồ về thanh trường kiếm này, về vùng đất hoang vu và nơi này, có lẽ hôm nay các ngươi sẽ không tới đây với Trì Tiểu Dạ.

Ông lão trí giả Yêu tộc nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, ôn hòa nói:

- Một số chuyện liên quan đến chúng ta ngày hôm nay, chắc chắn trong tương lai sẽ càng có nhiều chuyện hơn xảy ra với chúng ta. Cho dù thời gian lâu như thế nào, những chuyện đó vẫn có thể khiến chúng ta thay đổi.

- Chúng ta vẫn cho rằng tất cả mọi người, cho dù tu vi cao bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ nếu như so sánh với rừng Cổ Yêu, với thế giới này. Nếu như núi lớn ngã xuống, con kiến sẽ bị đè chết, thậm chí là không có khả năng chống cự. Ngoài ra, bất kỳ con kiến nào cũng không biết được khi nào núi lớn sẽ đổ xuống, hoặc là mình đã làm chuyện gì mà núi lớn đấy lại đổ xuống.

- Tất cả các ngươi cũng thấy được tộc nhân nơi này của chúng ta rất thích và hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh như vậy.

Ông lão trí giả Yêu tộc nhìn xuyên qua màn cửa làm từ những sợi dây leo, ngắm nhìn những tia nắng mặt trời chiếu vào bên trong, thâm thúy nói:

- Cho nên, chúng ta cảm thấy cách thức tốt nhất để giữ vững cuộc sống như vậy, giữ vững thành Lục Dã như vậy, chính là không thay đổi gì hết.

- Không cần bất kỳ sự thay đổi nào.

- Từ đôi mắt của ngươi, ta cảm nhận được ánh sáng của trí khôn.

Ông lão trí giả Yêu tộc xoay đầu nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:

- Cho nên, ngươi hẳn hiểu được điều có thể khiến mọi người ở đây bắt đầu thay đổi, không chỉ là ngoại địch xâm nhập vào bên trong, mà còn đến từ một số tư tưởng khác với những người ở đây.

- Bất kỳ sự biến hóa nào luôn đến từ sự thay đổi của ý nghĩ.

Lâm Tịch luôn nghiêm túc lắng nghe, nên hắn có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của ông lão trí giả Yêu tộc.

- Các ngài nghĩ rằng mọi thứ sẽ bất biến, chỉ là ta không rõ một chuyện: Chẳng lẽ trong tộc các ngài không có người xấu nào? Nơi các ngài ở không có luật pháp, không thể can thiệp vào hành động người nào, vậy sao các ngài có thể ngăn cản con người làm việc xấu?

- Đây là việc rất tự nhiên.

Ông lão tri giả Yêu tộc nhìn Lâm Tịch, giải thích:

- Nếu có một người mà các tộc nhân không thich hắn, họ sẽ xa rời hắn, hắn tự nhiên sẽ biết mình đã sai như thế nào.

- Nhưng cuối cùng vẫn có một ngoại tộc như Trì Tiểu Dạ đi qua rừng Cổ Yêu.

Lâm Tịch nhíu mày thật chặt, nói:

- Một quốc gia nghe như rất hoàn mỹ, mọi sinh linh sống hài hòa với nhau, nhưng cũng rất giống một vũng nước chết.

- Dĩ nhiên sẽ có người muốn ra ngoài xem một chút.

Ông lão trí giả Yêu tộc này mỉm cười, nói:

- Trong tộc nhân chúng ta cũng có người tìm cách vượt qua rừng Cổ Yêu, thậm chí là dùng nước thuốc để che giấu tóc và con ngươi của mình, ẩn giấu tu vi và năng lực của mình, muốn ra bên ngoài nhìn ngắm. Nhưng hầu hết tất cả sau khi ra ngoài, nhìn thấy được sự phân tranh đánh ghê tởm ở thế giới đó mà quay trở về quê hương của mình. Chúng ta nghĩ đây là một quá trình rèn luyện tâm linh...Thật ra chính ta đã từng có những kinh nghiệm như vậy, nhưng sau khi trở lại, chúng ta càng không muốn hướng mọi người hãy ra ngoài, mà hãy cố gắng giữ vững nơi này, thậm chí là cố gắng duy trì bình chướng thiên nhiên của chúng ta, mong muốn rừng Cổ Yêu mãi mãi không thay đổi.

- Tộc nhân của các ngài tựa như các ẩn giả tị thế trong thiên nhiên.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn ba trí giả Yêu tộc, nói:

- Cho nên, các ngài cho rằng nếu như giúp đỡ ta, giúp ta xây dựng đội quân rắn mối khổng lồ, sẽ khiến các ngài thay đổi, nên các ngài cự tuyệt trợ giúp ta? Không muốn người trong tộc các ngài giúp ta nuôi dưỡng pháp tinh đằng?

- Đây chỉ là ý kiến của ba người chúng ta.

Ông lão trí giả Yêu tộc này nhìn Lâm Tịch bằng ánh mắt cơ trí, nói:

- Chúng ta sẽ không can thiệp vào ý kiến người khác.

- Nhưng ý kiến của các ngài thông thường lại đồng nhất với ý kiến của các tộc nhân còn lại.

Lâm Tịch nhíu chặt mày, nhìn ba trí giả Yêu tộc này, nói:

- Bởi vì tộc nhân các ngài cho rằng các ngài nói đúng, sẽ nghe theo ý kiến các ngài.

- Ngươi nói có lẽ không sai.

Ông lão trí giả Yêu tộc này cũng không nói lời uyển chuyển cho qua, mà càng gật đầu nói:

- Nhưng nếu như chúng ta đổi vị trí cho nhau, nếu là ngươi, hẳn ngươi cũng sẽ không muốn tộc nhân của mình bị cuốn vào cuộc chiến bên ngoài.