Tiên Ma Biến

Chương 686: Sáu mươi năm trước, sáu mươi năm sau

Trên sa mạc cát vàng vô tận, có hai con Thần mộc phi hạc đang bay lượn.

Chỉ là trên lưng hai con Thần mộc phi hạc này lại có hai chiếc lều màu vàng, khiến cho hai con Thần mộc phi hạc này trông rất quái dị, mà tốc độ phi hành của chúng cũng chậm hơn lúc bình thường rất nhiều.

Trên con Thần mộc phi hạc bay đầu tiên chính là Cao Á Nam, mà người đang ngồi cùng với nàng ở đây chính là phụ thân nàng, Chu thủ phụ.

- Hoàng đế đã ban thánh chỉ, gả Lãnh Thu Ngữ cho Địch Sầu Phi.

Chu thủ phụ buông một quyển văn thư xuống, nhìn Cao Á Nam, chậm rãi nói:

- Trừ việc này ra, quân bộ còn điều tra được gì hay không? Bọn họ nên biết rằng phải cho Lâm Tịch và học viện Thanh Loan một câu trả lời thỏa đáng.

Cao Á Nam nặng nề lắc đầu, nói:

- Cố đại tướng quân đã lập đội điều tra đặc biệt, tất cả đầu mối đã bị chặt đứt, điều duy nhất có thể xác định bây giờ chính là mệnh lệnh đến từ thành Trung Châu. Hơn nữa, trước khi Lý Khai Vân gặp chuyện không may, Lãnh Thu Ngữ cũng bị triệu về thành Trung Châu, người ra lệnh hẳn là Lãnh Trấn Nam.

Chu thủ phụ cau mày nói:

- Cho nên, chúng ta vẫn chưa biết người ra lệnh là Lãnh Trấn Nam hay Địch Sầu Phi, hay là người nào khác?

Cao Á Nam trầm mặc một hồi, nói:

- Con không biết hắn có thể tra được gì hay không, nhưng con biết hắn nhất định sẽ báo thù cho Lý Khai Vân.

Chu thủ phụ trầm mặc, một lát sau lại nói:

- Trong thành Trung Châu có Nghê Hạc Niên.

- Con biết, hắn cũng biết.

Cao Á Nam nhìn phụ thân mình, nhẹ giọng:

- Cho nên, con mới không đi với hắn, chỉ khi chúng ta không có ở đây, không có ở thành Trung Châu, hắn mới không có gánh nặng.

Chu thủ phụ nhìn Cao Á Nam, nhìn thần thái khác lạ trong mắt Cao Á Nam. Ông ta biết con gái của mình đã thực sự trưởng thành, không còn là một đệ tử học viện Thanh Loan ưu tú nữa, nàng chính là một người tu hành thiên tài, cũng là một người thê tử.

Ông ta nhẹ giọng thở dài:

- Như vậy chính con cũng không biết Lâm Tịch sẽ làm những việc gì.

Cao Á Nam gật đầu, trong đầu xuất hiện hình bóng của Lý Khai Vân. Lòng nàng bất chợt đau, đau lòng vì Lý Khai Vân, đau lòng vì Lãnh Thu Ngữ, đau lòng vì Lâm Tịch.

- Con không biết hắn sẽ làm những gì, nhưng con biết hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng.

Nàng khẳng định.

...

Mặt trời vừa mọc lên.

Vân Tần đang lâm triều.

Tất cả quan viên trong điện Kim Loan đều cảm thấy hưng phấn. Bởi vì khoảng một đình trước, Phó ti thủ Chính Vũ Ti Phong Thiên Hàn đã bẩm báo, nói rằng Thần Tượng quân Đường Tàng tuyên bố đầu hàng Vân Tần, thần phục với hoàng đế Vân Tần.

Những quan viên cao cấp thật sự biết thực lực của Thần Tượng quân, đều biết việc này có ý nghĩa như thế nào.

Trong nhiều năm Đường Tàng được Thánh mẫu hoàng thái hậu nắm quyền, Thần Tượng quân đã bị áp chế rất nhiều, cho nên, mặc dù thống lĩnh của Thần Tượng quân đã tìm đượcc cách giúp thực lực Thần Tượng quân tăng lên rất nhiều, nhưng số lượng vẫn bị khống chế trong một thời gian nhất định. Hiện giờ, tuy nói rằng gần như toàn bộ Thần Tượng quân đã bị tiêu diệt trong biên giới Bàn Nhược, nhưng bây giờ lại trở thành quân đội Vân Tần. Được sự ủng hộ của một cường quốc như Vân Tần, thực lực của Thần Tượng quân nhất định sẽ tăng trưởng.

Về việc sau khi Thần Tượng quân được mở rộng, đội quân này có trở thành nỗi uy hiếp đối với Vân Tần hay không, những quan viên này lại không lo lắng, bởi vì không thể lấy Đường Tàng để so sánh với Vân Tần...Trong cảnh nội Đường Tàng có nhiều vùng sa mạc, kỵ quân bình thường không thể tiến vào được, vấn đề lương thảo cũng trở thành một vấn đề quan trọng. Nhưng cảnh nội Vân Tần lại không có sa mạc, kỵ quân hoàn toàn hoạt động mà không có hạn chế gì. Vân Tần còn có nhiều quân đoàn, người tu hành. Theo cách nghĩ của những quan viên này, Thần Tượng quân mặc dù là con cọp, nhưng đã ra khỏi sơn lâm, hoặc có thể nói đó chỉ là một con cọp trên đất bằng. Một con cọp như vậy tất phải e ngại thợ săn.

Hơn nữa, sau đại loạn lễ tế thu xong, phần lớn các quan viên đều cảm thấy kính sợ và sùng bái hoàng đế đến mức tưởng như mù quáng. Trong mắt bọn họ, một hoàng đế như vậy căn bản không cần lo lắng đến vấn đề có áp chế được Thần Tượng quân hay không.

Hiện giờ, hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ màu vàng uy nghiêm, chăm chú nhìn một bản tấu.

Đây là bản tấu chương do các quan viên Hộ ti đưa lên, bên trong có những kế hoạch đã được bàn bạc kỹ trước với Nội Vụ ti. Nội dung tấu chương đã nêu rất rõ cách thực hiện kế hoạch, cũng như những kết quả đạt được nếu như được thực hiện.

- Quốc trái? Ý hay.

- Hiện giờ quốc khố khẩn trương, tiền tuyến cấp rút, thiên tai khắp nơi, đâu đâu cũng cần tiền...Phát hành quốc trái để phú hộ mua, ngân lượng chảy vào ngân khố, đúng là ý kiến hay.

- Nếu như bắt dân chúng tầm thường lấy ngân lượng ra mua ngân khố, sợ rằng phần lớn sẽ không đồng ý, vì làm như vậy không khác gì tăng thêm thuế má cả. Nhưng hiện giờ lại có một hiệu buôn lớn như Đại Đức Tường làm đường dẫn, lấy Đại Đức Tường làm nơi đảm bảo, sau đấy quốc khố sẽ được đảm bảo ngay lập tức. Một hiệu buôn như Đại Đức Tường, cho dù xét về việc ổn định thời cuộc hay là thủy vận, đều có tác dụng đặc biệt, cho nên, dù là thuận theo nhân tâm, chúng ta cần phải bảo vệ. Hiện giờ chúng ta dùng danh nghĩa quốc khố, không cần ra bên ngoài huy động tiền, mà lúc chia lợi tức lại do Đại Đức Tường chi trả, dân chúng sẽ thấy vậy mà khen ngợi triều đình. Cũng như các ngươi dự đoán, việc này sẽ giúp Đại Đức Tường vượt qua kiếp nạn này, mà sau này nếu có hiệu buôn nào khác lâm vào tình trạng tương tự, chúng ta cũng có thể làm theo, đúng là một ý kiến hay.

Nghe thấy hoàng đế Vân Tần liên tục khen hay, các quan viên Hộ ti liền biết hoàng đế rất hài lòng với phần tấu chương này, chắc chắn sẽ được thực hiện.

- Cận Cửu Linh, bình thường thấy ngươi không có gì đặc biệt, không ngờ không lên tiếng thì thôi, nay lại bỗng nhiên nổi tiếng. Chỉ riêng một phần tấu chương này thôi, mọi người trước kia đã xem thường ngươi rồi.

Sau một khắc, hoàng đế Vân Tần quả nhiên nhìn một quan viên trung niên đầu tóc xám trắng đang trông rất khẩn trương bên Hộ ti, nói:

- Nếu như ngươi đã nghĩ ra kế hoạch này, chuyện này ngươi hãy làm đi. Ngươi ngây ngốc ở vị trí này đã nhiều năm, mặc dù biểu hiện bình thường nhưng cũng không có gì sai, cũng nên chuyển đổi. Ngươi hãy đến Thông thương xử làm đi.

Nghe thấy mấy lời này của hoàng đế Vân Tần, phần lớn quan viên trong triều đình đều than thở và cảm thấy hâm mộ. Ý của thánh thượng như vậy đã rất rõ ràng, trực tiếp cất nhắc Cận Cửu Linh đến Thông thương xử làm việc là đã thăng quan cho ông ta từ Tòng tứ phẩm lên đến Chính tam phẩm, một lần thăng ba cấp. Hơn nữa, nghe ý thánh thượng nói, nếu như ông ta có thể làm chuyện này tốt, chắc chắn còn có cơ hội tăng lên.

Đây đâu phải là Cận Cửu Linh bỗng nhiên nổi tiếng, mà chính là một bước bay lên trời đấy.

Cận Cửu Linh vội hô vạn tuế, nhưng trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh không thôi. Ông ta đang nghĩ thầm với năng lực của mình thì làm sao có thể nghĩ ra bản kế hoạch này được cơ chứ, bản kế hoạch này do chính ông chủ Đại Thịnh Cao, Thịnh Mãn Doanh, đưa cho ông ta, hoặc có thể hiểu sâu hơn đây là bản kế hoạch của đại chưởng quỹ Đại Đức Tường, ông ta chỉ là vô tình nhặt được quả dưa hấu ngon này.

Sau khi duyệt thêm một số tấu chương, không còn ai bẩm báo gì nữa, hoàng đế Vân Tần lập tức tuyên bố bãi triều.

Từ điện Kim Loan đi về ngự thư phòng, hoàng đế Vân Tần cảm thấy rất vui và thoải mái, khuôn mặt thon gầy thậm chí còn nở một nụ cười hiếm thấy.

Hắn ta dĩ nhiên biết chuyện Lâm Tịch đang đi tới thành Trung Châu.

Chỉ là hiện giờ trời đông giá rét, chiến sự tiền tuyến tạm thời dừng lại, Thần Tượng quân chính thức quy phục, trong tay hắn ta đang có thêm một phần vũ lực mạnh mẽ. Mà một hiệu buôn như Đại Đức Tường lại giúp hắn giải quyết được một số rắc rối, các hành tỉnh phía nam cũng sẽ từ từ bình yên lại, đế quốc Vân Tần đang trong thời buổi loạn lạc bắt đầu trở lại như lúc trước, hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn ta.

Lâm Tịch tại sao lại tới thành Trung Châu này? Tại sao dám uy hiếp đến thiên hạ của hắn?

...

Có tin tức chính xác cho thấy Hạ phó viện trưởng chưa rời khỏi học viện Thanh Loan.

Đội quân từ hành tỉnh Sơn Âm đi lên đã hoàn toàn phong tỏa bình nguyên Bốn Mùa.

Những người tu hành cường đại thường xuyên đi lại trong hành tỉnh Nam Lăng đã được điều ra ngay đầu tiền tuyến.

Lâm Tịch dường như không có sức mạnh để dựa vào.

Tất cả mọi dấu hiệu tựa hồ rất bất lợi đối với Lâm Tịch.

Ngay cả chiếc xe ngựa hắn muốn cũng là một chiếc xe rất bình thường.

Chỉ là một người tu hành như hắn, liệu có thể uy hiếp được thành Trung Châu? Uy hiếp được các đại nhân vật đang ở trong thành Trung Châu sao?

Thời gian càng lúc càng trôi qua, tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch vẫn bình tĩnh, không hiển lộ bất kỳ thủ đoạn nào, tất cả mọi người đều cảm thấy việc Lâm Tịch đến thành Trung Châu lúc này không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng cũng theo thời gian dần trôi qua, chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển giữa trời đông giá rét cũng ngày càng gần thành Trung Châu hơn, rốt cuộc đã tới cửa thành phía nam trong mười chín cửa thành thành Trung Châu.

Chiếc xe ngựa cũ kỹ phong trần mệt mỏi xếp vào hàng người đang chờ vào thành.

Tên phu xe bình thường từ hành tỉnh Đông Lâm đi tới đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thành Trung Châu. Tuy đã liếc mắt nhìn nãy giờ nhưng không thể thấy điểm cuối tường thành Trung Châu, tên phu xe này cảm thấy rất rung động.

Tên phu xe trung niên bình thường này bước xuống xe, chậm rãi vén màn cửa lên.

Lâm Tịch ngồi bên trong bình tĩnh ngước đầu ra ngoài, nhìn hùng thành mạnh nhất thế gian.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tới thành Trung Châu.

Trước một tòa thành rộng lớn đến mức cho dù nhìn sang phải hay liếc sang trái cũng không thể nhìn thấy điểm cuối này, hắn và chiếc xe ngựa tựa như một con kiến nhỏ nhoi.

- Thật là một hùng thành vĩ đại.

Hắn ta nhẹ nhàng tự nói với mình một câu này, sau đấy bước từ trong xe ra ngoài. Lâm Tịch đầu tiên hành lễ tạ ơn phu xe, vì đã chiếu cố mình trong suốt đoạn đường vừa rồi, cuối cùng nói lời từ biệt.

Sau đấy, hắn ta đi tới trước, đối mặt với cửa thành.

Khi hắn ta bình tĩnh chậm rãi đi tới cửa phía nam tòa hùng thành này, bên trong thành đã có nhiều người từ những vị trí khác nhau đứng xa xa nhìn hắn.

Trong những người đang đứng ở các vị trí khác nhau trong thành nhìn hắn, có vài người đã rất già.

Những lão nhân này đã từng trải qua nhiều thời kỳ loạn lạc như mười năm trước khi Vân Tần lập quốc. Hiện giờ, trong mắt bọn họ, Lâm Tịch thật rất bình tĩnh, bóng dáng một người lộ vẻ cô đơn vô cùng, nhưng tất cả lại nhìn thấy hắn ta đang đeo một cái rương sắt lớn. Tiếp theo, tất cả lão nhân này bắt đầu cảm thấy run rẩy, bởi vì tựa như bọn họ đang thấy ảo giác, thấy lại được hình ảnh năm xưa Trương viện trưởng lần đầu tiên vào thành Trung Châu.

Sáu mươi năm trước, Trương viện trưởng mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu.

Hơn sáu mươi năm sau, Lâm Tịch cũng mang Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu.