Trong đại quân Đại Mãng chi chít ngoài thành lăng Trụy Tinh, có mười mấy doanh trướng đặc biệt có đỉnh màu xanh lá.
Trong những doanh trướng đặc biệt đấy, có một doanh trướng được đặt một cái bản đồ quân đội bằng cát, mô tả toàn bộ khu vực mười dặm quanh lăng Trụy Tinh.
Hiện giờ, khoảng sáu bảy tướng lãnh Đại Mãng xung quanh bản đồ quân đội bằng cát này tỏ ra rất tuyệt vọng, nhưng ánh mắt của bọn họ lại tập trung vào một nam tử trung niên mặc giáp bạc gần đấy.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng thần sắc đùa cợt lại hiện rõ trên khuôn mặt nam tử trung niên có một vết sẹo dài này, tay của hắn ta đặt lên bản đồ quân đội bằng cát.
Bề ngoài bộ giáp bạc hắn ta đang mặc bỗng nhiên lóng lánh sáng sáng, thật giống như có vô số đóa hoa nở rộ.
Bản đồ bằng cát sụp đổ, biến thành một bãi cát vụn.
- Đi!
Ánh sáng trên bộ giáp bạc tên nam tử trung niên này đang mặc biến mất, đồng thời hắn ta cất bước ra ngoài doanh trướng.
- Toàn quân tấn công!
Sau khi ra khỏi doanh trướng, nam tử trung niên này ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói mắt trên đầu mình, rồi liếc nhìn đại thành trước mặt, thản nhiên nói.
- Đại tướng quân!
Tất cả tướng lãnh Đại Mãng sau lưng hắn đều biến sắc, không thể tin được nhìn nam tử trung niên có khuôn mặt rất bình thường, nhưng bởi vì vết sẹo trên đó quá đáng sợ, nên toàn thân toát lên khí tức thiết huyết này.
Bọn họ tưởng rằng sau khi ra khỏi doanh trướng, nam tử trung niên này sẽ ra lệnh toàn quân rút lui, nhưng mệnh lệnh bọn họ nghe được bây giờ lại hoàn toàn ngược hẳn.
- Sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn rút lui?
Một trong bảy đại thống soái của quân đội Đại Mãng, Tề Khải Vân nhướng mày lên, vẻ đùa cợt trên khuôn mặt hắn ta hoàn toàn biến mất, sắc mặt dần lạnh lùng.
Hắn xoay đầu nhìn các tướng lãnh Đại Mãng, lãnh đạm nói:
- Lăng Đông Cảnh và lăng Thiều Hoa chiến bại, lần đại chiến này chúng ta đã thua. Nhưng các ngươi không thể quên chúng ta còn có một ngày một đêm. Quân đội Vân Tần có thể dựa vào Thần mộc phi hạc đưa người tới đây, nhưng nhiều lắm chỉ là vài người tu hành, chứ đại quân của họ không thể đến kịp nơi đây ngay được.
Sau khi dừng lại một hồi, âm thanh của tên thống soái Đại Mãng này càng lạnh lẽo hơn:
- Các ngươi càng không thể quên chúng ta đang đánh trận ở Vân Tần, chứ không phải là ở vương thành Đại Mãng. Nếu như đánh ở vương thành Đại Mãng, chúng ta thua, cả Đại Mãng sẽ biến mất, nhưng nếu thua ở đây, điều quân đội Đại Mãng lo lắng kế tiếp không phải là đánh với Vân Tần nữa hay không, mà chính là có thể bảo vệ núi Thiên Hà hay không, có thể ngăn cản quân đội Vân Tần phản công hay không. Các quân sĩ này đã dùng quá nhiều thuốc, cho dù rút lui, một khi thuốc hết tác dụng, chính bọn hắn sẽ không chống đỡ nổi, căn bản không còn sức chiến đấu. Thay vì bị bắt làm tù binh, hoặc là bị quân đội Vân Tần đuổi theo giết chết, còn không bằng chiến chết ở chỗ này. Cho dù không thể chiếm được lăng Trụy Tinh, nhưng nếu như hủy diệt được các kho và vật liệu của lăng Trụy Tinh, ít ra còn có ích cho Đại Mãng chúng ta.
- Đúng, đại tướng quân!
Một tướng lãnh Đại Mãng có sắc mặt tái nhợt, vầng trán đầy những hạt mồ hôi tinh mịn, cắn răng lên tiếng nói. Khi nhìn thấy các đồng liêu bên cạnh hơi do dự, tên tướng lãnh Đại Mãng này hit sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Đại Mãng chúng ta nếu thua có thể sẽ mất nước! Các ngươi còn do dự cái gì?
Những tướng lãnh Đại Mãng còn lại đều đồng thời run lên, mồ hồi lạnh đổ đầy người.
Câu nói vừa rồi của tên tướng lãnh Đại Mãng có sắc mặt tái nhợt đã chấn tỉnh bọn họ hoàn toàn.
Trận chiến này liên quan đến quá nhiều thứ, tổn thất cũng quá lớn, đủ để ảnh hưởng đến những điều quan trọng nhất của Đại Mãng. Nếu thất bại, đây không chỉ là thất bại của quân đội, mà còn có thể kéo cả Đại Mãng xuống vực sâu.
Đại Mãng đúng là đang đối diện với nguy cơ mất nước!
Các tướng lãnh Đại Mãng đang đổ đầy mồ hôi lạnh này không do dự nữa, toàn bộ chạy vội ra bên ngoài, liên tiếp truyền mệnh lệnh tới toàn quân.
- Trong bảy đại thống soái Đại Mãng, Tề Khải Vân là người có tu vi yếu nhất, nhưng nếu như không phải Văn Nhân Thương Nguyệt tới Đại Mãng, sợ rằng hắn ta mới chính là thống lãnh quân đội biết thời thế nhất, biết đánh giặc nhất.
Trên tường thành phía nam lăng Trụy Tinh, Cố Vân Tĩnh với mái tóc trắng bồng bềnh, quay đầu nhìn viên tướng lãnh đeo mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng, nói.
Viên tướng lãnh đeo mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng này mở miệng:
- Quân ta đã rất mỏi mệt...Với tình huống hiện nay, sợ rằng quân ta không thể ngăn cản quân đội Đại Mãng vào thành nữa...Chúng ta có cần bỏ tường thành, tiến hành chiến đấu trên đường phố không?
- Thánh sư Đại Mãng xuất hiện ở lăng Trụy Tinh ít như vậy, cho thấy bọn chúng đã phân bổ Thánh sư của mình đến lăng Đông Cảnh và lăng Thiều Hoa rất nhiều, ngay cả Văn Nhân Thương Nguyệt cũng xuất hiện ở lăng Thiều Hoa...lăng Thiều Hoa và lăng Đông Cảnh có thể chiến thắng được, chính là kỳ tích.
Cố Vân Tĩnh lắc đầu, nhìn luồng ánh sáng màu vàng nhạt vẫn đang huyền phù trên không trung, nói:
- Lâm Tịch đã đến đây, nhưng nếu như hắn không vội vàng đến bên ta để đề nghị, vậy cho thấy rất có thể sẽ có kỳ tích xuất hiện ở đây đấy.
...
Hiện giờ tình huống của Lâm Tịch rất giống với rất nhiều quân nhân Vân Tần đang ở trên tường thành lăng Trụy Tinh, mỏi mệt đến mức sợ rằng chỉ nhắm mắt lại, ngay lập tức sẽ ngủ say.
Nhưng tình thế hiện nay lại khiến hắn không thể ngủ được.
Hắn cũng cho rằng sau khi nhận được tin tức quân Đại Mãng đã thất bại ở lăng Thiều Hoa và lăng Đông Cảnh, thống soái đội quân Đại Mãng vây công lăng Trụy Tinh sẽ bắt đầu rút lui, nhưng bây giờ đội quân Đại Mãng này lại điều động toàn bộ, không để ý đến thương vong mà áp sát lăng Trụy Tinh.
Lúc này hắn cũng không biết kỳ tích có xảy ra hay không.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi một người xuất hiện.
Trước khi đến lăng Đông Cảnh, hắn đã nhận được tin tức Trạm Thai Thiển Đường đang đến gần tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng.
Trạm Thai Thiển Đường đến hành tỉnh Nam Lăng, nhưng lại không xuất hiện ở lăng Đông Cảnh và lăng Thiều Hoa...trừ khi Trạm Thai Thiển Đường xui xẻo tới mức đụng phải một Thánh sư lợi hại bên Đại Mãng, nếu không, hắn hẳn đang ở lăng Trụy Tinh.
Nếu như Trạm Thai Thiển Đường cho rằng mình có thể có tác dụng trong trận đại chiến này, vậy đây chính là lúc hắn cần xuất hiện. Nếu không, đợi đến lúc đại chiến kết thúc rồi, cho dù hắn có tới hay không cũng không còn ý nghĩa gì.
Cho nên, Lâm Tịch nghĩ rằng Trạm Thai Thiển Đường sẽ nhanh chóng lộ diện.
Thần một phi hạc bay rất cao.
Bầu trời đã trong, tầm quan sát cực tốt.
Cho nên, Lâm Tịch chính là người đầu tiên nhìn thấy có một chiếc thuyền lá nhỏ ở ngoài thành.
Chiếc thuyền lá nhỏ này hẳn từ trong một tiểu đảo nào đó trên hồ Trụy Tinh chạy ra, phá vỡ mặt nước với tốc độ kinh người, chạy nhanh đến lăng Trụy Tinh.
Lâm Tịch nở một nụ cười vô cùng mệt mỏi.
...
Trên chiến trường lớn như vậy, một chiếc thuyền lá hiển nhiên bé nhỏ đến mức không đáng nhắc đến, cho dù cặp bờ, cũng không có mấy ngươi chú ý đến.
Nhưng sau khi chiếc thuyền lá nhỏ này cặp bờ, không chỉ riêng các quân nhân Vân Tần trên tường thành, ngay cả các quân nhân Đại Mãng cũng phải xoay đầu nhìn sang.
Bởi vì ở trong trời đất, bỗng nhiên có thêm một cột lửa cao hơn mười thước, mà ngay trên cột lửa đấy có một người đứng thẳng.
- Cách xuất hiện rất khí phách, rất bắt mắt.
Lâm Tịch cười, khẽ bình luận.
Trước mặt đại quân giao chiến, Trạm Thai Thiển Đường rất bé nhỏ thả kiếm của mình.
Kiếm của hắn nối dài với một sợi xích.
Kiếm của hắn đóng chặt xuống mặt đất phía trước, mà sợi xích nối dài đấy lại được dựng thẳng, xung quanh tỏa ra một ngọn lửa màu hồng, nâng hắn lên cao.
Hắn tựa như đang đứng trên một cây cà keo dựng thẳng.
Cách thức xuất hiện này hiển nhiên rất đặc biệt, rất bắt mắt.
Chẳng qua bởi vì đứng trên cao, thấy nhiều thi thể đồng liêu của mình, nên con ngươi của hắn càng phức tạp, lòng càng buồn phiền.
Bởi vì mặc dù Văn Nhân Thương Nguyệt và núi Luyện Ngục là kẻ địch của hắn, nhưng dù sao hắn cũng là người của Đại Mãng, lão sư của hắn chính là người lập nên đế quốc này, sau đấy đã giao Đại Mãng cho hắn.
- Ta là Trạm Thai Thiển Đường...các ngươi nên biết ta là ai.
Hắn sử dụng hồn lực, dốc hết sức mình, khiến cho giọng nói của mình lớn hơn, rõ ràng hơn, truyền xa hơn.
- Văn Nhân Thương Nguyệt âm mưu loạn chính, đuổi ta ra khỏi Đại Mãng...Các ngươi nghe hiệu lệnh của hắn, kết quả các ngươi được gì? Đại Mãng được gì?
- Ngoại trừ chiến loạn và tử vong, còn gì khác sao? Từ lúc Văn Nhân Thương Nguyệt đến Đại Mãng, tất cả đã bắt đầu thay đổi.
- Lúc tiên hoàng còn tại vị, Đại Mãng như thế nào, Đại Mãng hiện giờ như thế nào, các ngươi hãy nghĩ tới người nhà của mình...Việc các ngươi cần làm chính là đi theo ta, giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, chứ không phải nghe theo mệnh lệnh hắn, không phải bán mạng cho hắn. Chỉ có giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, giết chết những người đã thay đổi Đại Mãng ngày một xấu hơn, Đại Mãng mới trở về như lúc trước.
- Văn Nhân Thương Nguyệt, những kẻ đi theo hắn, cả tên hoàng đế bù nhìn chỉ biết nghe lời Văn Nhân Thương Nguyệt kia sẽ không mang đến an bình cho các ngươi, sẽ không cho người nhà các ngươi an cư lạc nghiệp, thậm chí còn làm cho Đại Mãng mất nước, biến mất khỏi thế gian. Ta chính là người có thể giúp cho Đại Mãng biến lại như trước kia, giúp người người an cư lạc nghiệp.
...
Âm thanh Trạm Thai Thiển Đường hiện giờ lớn hơn, rõ ràng hơn bất cứ lúc nào trong cả đời hắn.
Ngay cả Cố Vân Tĩnh đang ở trên đầu thành cũng nghe được rõ ràng.
- Đây chính là Trạm Thai Thiển Đường?
- Không hổ là người được lão hoàng đế Đại Mãng muốn nâng lên ngôi vị hoàng đế, cho dù là phải liều mạng đấu với núi Luyện Ngục...Đúng là rất có bản lĩnh.
Ông ta nhẹ giọng than thở:
- Rất rõ ràng sau lưng Văn Nhân Thương Nguyệt chính là núi Luyện Ngục, nhưng lại không nói đến núi Luyện Ngục, tập trung mũi giáo vào Văn Nhân Thương Nguyệt...Không gây nên phải tác dụng vì uy nghiêm của núi Luyện Ngục...Hắn xuất hiện ngay lúc này cũng là một kỳ tích.
- Dược vật các ngươi ăn vào được chế luyện từ hoa Ma nhãn Thiên Ma quật!
Âm thanh của Trạm Thai Thiển Đường vẫn vang lên như sấm:
- Hoa Ma nhãn luôn mọc khắp đồi Thiên Ma quật, nhưng từ xưa tới nay, Thiên Ma quật lại quản chế nghiêm ngặt, rất ít khi sử dụng. Nguyên nhân sâu xa chính là một khi sử dụng rồi, người dùng sẽ sinh ra ỷ lại, tổn hại đến thân thể, nếu như sử dụng quá nhiều, ắt sẽ làm cho thân thể bị thương. Văn Nhân Thương Nguyệt cho các ngươi dùng nhiều như vậy chính là không quan tâm đến tính mạng các ngươi, hậu quả sau đó là thân thể sẽ suy yếu đến mức không thể tưởng tượng được.
- Nghe mệnh lệnh của ta, không công thành nữa! Ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi trở về Đại Mãng, về nhà của mình!
Nếu như là lúc bình thường, những lời Trạm Thai Thiển Đường chắc chắn sẽ không có tác dụng đối với bất cứ đội quân Đại Mãng nào. Dù sao, đối với việc lão hoàng đế Đại Mãng truyền ngôi cho đệ tử của mình, phần lớn quân đội Đại Mãng đều cảm thấy nửa tin nửa ngờ. Việc đấu tranh cung đình quả thật rất xa vời với các quân nhân và dân chúng.
Mà giờ khắc này, đối với các quân nhân Đại Mãng đang tuyệt vọng, giọng nói của một người có thân phận như hắn lại biến thành hi vọng duy nhất.
Nghĩ tới cuộc sống Đại Mãng trước kia, nghĩ tới việc chiến tranh không ngừng tiếp diễn bây giờ, cuộc sống người nhà ngày một khó khăn hơn...khi nghĩ tới những điều này, cho dù là quân nhân Đại Mãng đang trong trạng thái nửa điên nửa cuồng vì dược vật, họ cũng phải dừng bước.
- Trạm Thai Thiển Đường!
Bỗng có một tiếng quát chói tai từ trong quân đội Đại Mãng vang lên, thậm chí còn lớn hơn âm thanh của Trạm Thai Thiển Đường.
Chủ nhân của tiếng quát này là Tề Khải Vân.
Tên thống soái Đại Mãng này hiểu rõ nếu như không ngăn cản Trạm Thai Thiển Đường lại, đội quân do hắn thống lãnh sẽ lập tức hỗn loạn, xảy ra binh biến.
Cho nên, hắn ta sử dụng hồn lực, quát lớn:
- Trạm Thai Thiển Đường, tên tặc tử nhà ngươi! Mưu đoạt ngôi vị hoàng đế không được, hôm nay lại trợ ngược địch quốc, muốn làm loạn lòng binh Đại Mãng ta sao?
Đối mặt với tiếng quát của Tề Khải Vân, Trạm Thai Thiển Đường không tranh luận gì cả, nói thẳng:
- Tên loạn thần tặc tử Tề Khải Vân nhà ngươi! Con dân Đại Mãng, giết hắn đi!