Đường Sơ Tình tất nhiên hiểu những lời này, nên ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy một cây đòn gánh được dựng tựa vào góc tường.
Cây đòn gánh này vốn là vật để dân khuân vác dùng để gánh đồ trong thuyền từ trên sông lên bờ, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong khu vực này.
Đường Sơ Tình nắm chặt cây đòn gánh, hồn lực từ ngón tay giữa truyền ra ngoài. Hồn lực ma sát với mặt ngoài cây đòn gánh, nhiệt độ cao lập tức khiến cây đòn gánh bốc cháy.
Ông ta đưa đầu đòn gánh đang bốc cháy tới vết thương ở cánh tay cụt của mình.
Với cách làm như vậy, ông ta ít nhất có thể khiến vết thương của mình khép lại nhiều hơn, lúc sử dụng hồn lực máu cũng không chảy ra ngoài.
Thân Đồ Niệm và kiếm sư áo trắng cũng không ngăn cản Đường Sơ Tình làm như vậy.
Đợi đến lúc Thân Đồ Niệm buông đòn gánh xuống, kiếm sư áo trắng mới nhìn ông ta, khẽ vuốt cằm rồi xuất kiếm.
Trong đêm mưa to chợt vang lên âm thanh kiếm kêu, một thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng bỗng xuất hiện trước người kiếm sư áo trắng, bay nhanh tới Đường Sơ Tình như một tia chớp!
Ngay nháy mắt thanh kiếm này xuất hiện trước người kiếm sư áo trắng, tất cả giọt nước mưa ở giữa kiếm sư áo trắng và Đường Sơ Tình đều bị sức mạnh do thanh kiếm này phát ra hội tụ lại một chỗ, rồi cùng lúc vọt tới chỗ Đường Sơ Tình.
Những hạt mưa nhỏ hình tròn này trong lúc bay nhanh cũng bị kéo dài ra thật nhỏ, tựa như một thanh tiểu kiếm trong suốt.
Khi còn cách Đường Sơ Tình khoảng vài thước, ngàn vạn thanh tiểu kiếm trong suốt này bỗng nhiên gặp phải một bức tường vô hình, toàn bộ chấn vỡ, hóa thành những hạt mưa rơi xuống đất.
Ngay trước mặt Đường Sơ Tình xuất hiện một bức tường mơ ảo màu trắng.
Thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng xuyên qua bức tường mơ ảo màu trắng.
Đôi ngươi của Đường Sơ Tình hơi co lại, thanh tiểu kiếm huyền phù trước mặt kêu vang một cái rồi bay ra ngoài, tuy phát sau nhưng lại nhanh hơn thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng. "Keng!", một tiếng động lớn vang lên, thanh tiểu kiếm của Đường Sơ Tình chuẩn xác chém vào thân thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng.
Đường Sơ Tình khẽ chấn động.
Cả người kiếm sư áo trắng cũng chấn động, trên mặt đất dưới chân xuất hiện hai cái hố nhỏ.
Kiếm sư áo trắng nhìn mấy vết thương đang hé mở ngay chỗ cụt tay của Đường Sơ Tình, nhìn thấy những vết máu màu đỏ giữa chỗ cụt màu nám đen, nhẹ giọng thở dài:
- Ỷ Thiên kiếm thật nhanh.
Thanh kiếm của Đường Sơ Tình tựa như một thanh phôi kiếm, nhưng nếu như dùng để ngự kiếm, tất nhiên còn nhanh hơn phi kiếm rất nhiều.
Trong một lần chiến đấu ở lăng Trụy Tinh, Trương viện trưởng từng nhìn thấy thanh kiếm này trong tay một người tu hành Vân Tần. Cảm nhận được sự lợi hại của nó, ông ta đã kinh ngạc nói lên:
- Không ngờ một thanh kiếm xấu như vậy lại vô cùng lợi hại...trâu bút tốt, vậy cứ gọi là Ỷ Thiên kiếm đi.
Lúc đó không có ai trong lăng Trụy Tinh hiểu được câu nói trâu bay tốt hay Ỷ Thiên kiếm của Trương viện trưởng có nghĩa gì.
Nhưng nếu như ông ta nói vậy, mọi người đều lập tức gọi thanh kiếm này là Ỷ Thiên kiếm.
Người tu hành Vân Tần có thanh kiếm này đầu tiên sớm chết trận ở lăng Trụy Tinh, sau đấy có một cường giả học viện Thanh Loan đi theo Trương viện trưởng năm xưa liền dùng thanh kiếm này để trấn thủ nguyên một góc tường thành phía bắc lăng Trụy Tinh, giết quân địch đến nỗi máu chảy thành sông. Vị cường giả học viện Thanh Loan đó cuối cùng chết trận, nhưng thanh kiếm này lại được rất nhiều người tu hành Vân Tần và Đại Mãng năm xưa nhớ kỹ.
Ngay từ lúc nhỏ, kiếm sư áo trắng bên quân đội Đại Mãng này đã nhớ kỹ thanh tiểu kiếm được chính Trương viện trưởng gọi là Ỷ Thiên kiếm.
Trên thân kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng có một khe rãnh rất sâu.
Ngay lúc ông ta khẽ thở dài, khe rãnh rất sâu này chợt biến lớn, thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng lập tức được phân giải, hóa thành bảy mảnh kiếm.
Một thanh kiếm mỏng hóa thành bảy mảnh kiếm mỏng hơn, xanh nhạt gần như trong suốt.
...
Trên thế gian này không có người nào có thể cùng lúc ngự sử trên hai thanh phi kiếm, bởi vì trong một nháy mắt, một người không thể nào có hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Tinh thần của một người chỉ có thể tập trung vào một thanh phi kiếm, không thể cùng lúc cảm giác được phù văn trên hai thanh phi kiếm, thậm chí là cách không chuẩn xác chia hồn lực của mình vào trong hai thanh phi kiếm.
Một khi tinh thần và ý chí đã dung hợp vào một thanh phi kiếm, nếu như muốn dùng phi kiếm khác, nhất định phải buông thanh phi kiếm lúc trước ra.
Cách dùng chân kiếm và giả kiếm của Đường Tàng đệ nhất kiếm sư Hàn Tư Tử cũng là dựa trên nguyên lý này.
Trên thế gian này cũng chỉ có Hàn Tư Tử là có thể trong thời gian ngắn như vậy, bất ngờ quán chú hồn lực từ phi kiếm này sang phi kiếm khác, khiến cho đối thủ không kịp phòng bị.
Chủ nhân Kiếm Trai Đại Mãng Quân tiên sinh tất nhiên cũng không thể cùng lúc ngự sử bảy thanh phi kiếm.
Nhưng bảy mảnh kiếm này của ông ta không phải là bảy thanh phi kiếm, mà vẫn chỉ là một thanh phi kiếm.
Mấy phù văn khắc trên thân kiếm cũng không phải là phù văn của thanh kiếm này. Chính bảy mảnh kiếm mỏng như băng này mới chính là bảy phù văn của thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng.
Hồn lực của kiếm sư áo trắng truyền vào trong bảy mảnh kiếm thật mỏng, ý niệm chỉ là cùng đánh đến Đường Sơ Tình, nhưng bảy mảnh kiếm đó lại ảnh hưởng lẫn nhau, bay múa tán loạn trên không trung, tựa như có bảy người đồng thời ngự kiếm tấn công Đường Sơ Tình, tạo thành một thanh phi kiếm và kiếm trận không ảnh hưởng đến phi kiếm.
Bảy mảnh kiếm này phi hành trên không trung theo một quỹ tích, tựa như phù văn được khắc họa ngay trên không, nhưng đối với người tu hành, bảy mảnh kiếm vô cùng sắc bén này lại có lực sát thương ngang hàng nhau, chỉ cần bị một mảnh kiếm đâm vào trong cơ thể, ắt sẽ là vết thương trí mạng.
Đây là một kiếm mạnh hơn thanh giả kiếm của Hàn Tư Tử đến hơn trăm lần.
Nếu như Nghê Hạc Niên hoặc Hạ Bạch Hà có thể tận mắt nhìn thấy một kiếm như vậy, nhất định sẽ rất kinh hãi.
Đối mặt với một kiếm rõ ràng là đâm tới lồng ngực mình, nhưng bảy mảnh kiếm lại theo các đường khác nhau tấn công thân thể mình, sắc mặt Đường Sơ Tình bỗng tái nhợt hơn. Năm ngón tay trên cánh tay phải của hắn vung ra, thanh Ỷ Thiên kiếm mạnh mẽ xoay tròn quanh thân thể hắn, lập tức có vô số tia lửa lóe lên rồi văng ra khắp nơi, thật không biết trong nháy mắt đã giao chiến với bảy mảnh kiếm đó bao nhiêu lần.
Tốc độ của Ỷ Thiên kiếm vốn vượt xa các thanh phi kiếm bình thường, bây giờ phải đối mặt với cái chết, được ý chí chiến đấu mạnh mẽ ủng hộ, cảm giác của Đường Sơ Tình cũng vượt xa cực hạn thường ngày. Thanh phi kiếm của ông ta xoay tròn quanh thân thể, hợp thành một bức tường bằng sắt, ngăn cản các mảnh kiếm đang tấn công tới vị trí trí mạng trên cơ thể mình.
Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có thể ngăn cản các mảnh kiếm gây nên tổn thương lớn nhất cho mình, chứ không thể hoàn toàn ngăn cản toàn bộ bảy mảnh kiếm cùng lúc tấn công được.
Chỉ trong một tức ngắn ngủi, trên người ông ta đã có thêm rất nhiều lỗ thủng. Mặc dù các vết thương này rất nông, không cắt sâu vào da thịt, nhưng trong tình huống ông ta mạnh mẽ sử dụng hồn lực của mình, máu tươi lại không ngừng từ những lỗ thủng này rỉ ra ngoài, biến ông ta thành một người máu.
Kiếm sư áo trắng vô cùng bình tĩnh, bảy mảnh kiếm đó vẫn phi hành trong đêm mưa tối, phát ra những tiếng vang không giống nhau, không ngừng va chạm với thanh phi kiếm của Đường Sơ Tình, tạo nên các âm thanh chói tai khiến da đầu người nghe tê dại.
Máu tươi trên người Đường Sơ Tình chảy nhiều hơn, từng giọt máu rơi xuống bị phi kiếm chấn vỡ, hòa tan với sương mù màu trắng xung quanh, tạo nên một khung cảnh diễm lệ tựa như những cây bồ công anh nở ra những đóa hoa màu đỏ.
Nhưng ngay lúc này, có rất nhiều tiếng bước chân và tiếng quát chói tai của quân nhân Vân Tần vang lên.
Mấy chục cây tên mạnh mẽ phóng tới chỗ kiếm sư áo trắng.
Kiếm sư áo trắng không chuyển động.
Bên cạnh ông ta còn có Thân Đồ Niệm.
Tuy là một trong bảy thống lãnh tối cao của quân đội Đại Mãng, nhưng khi đứng bên cạnh kiếm sư áo trắng, Thân Đồ Niệm lại như một cận vệ.
Khi mấy chục cây tên đó còn cách Thân Đồ Niệm khoảng năm sáu thước, tất cả đồng loạt bị bốc cháy. Thân tên và mũi tên nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, sau đấy bị khí tức kinh khủng trên người Thân Đồ Niệm toát ra chấn bay ra ngoài.
Mười mấy quân nhân Vân Tần tìm đến trước tiên lập tức kinh hãi.
Bọn họ có thể không màng đến sinh tử của mình mà xông tới chỗ hai gã Thánh sư quân địch, nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng rằng rất có thể Đường Sơ Tình sẽ chết ngay lập tức, bọn họ có xông lên cũng không thể thay đổi kết quả đó.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có rất nhiều hoa bồ công anh màu trắng thật sự từ trên trời rơi xuống.
Đó là những đóa hoa bồ công anh kim loại màu trắng bay trên không trung, được gió thổi tới.
Những đóa hoa bồ công anh kim loại này rất nhẹ, đối với phi kiếm bay nhanh trên không trung không gây nên trở ngại nào, nhưng chúng nó lại tựa như vô số sợi dây vô hình, ngăn cản việc truyền hồn lực trong không trung.
Ánh sáng trên bảy mảnh kiếm của kiếm sư áo trắng lập tức ảm đạm.
Nhưng kiếm sư áo trắng lại biết đóa hoa bồ công anh kim loại này đại biểu cho người nào xuất hiện, nên ông ta chậm rãi đưa tay ra, khiến cho bảy mảnh kiếm nhanh chóng hợp lại làm một, bay ngược về ông ta.
Một người trung niên mặc bộ giáp mỏng màu xanh nhạt, lưng đeo một cái rương sắt có kích cỡ vừa tầm với người mình, từ trong mười mấy quân nhân Vân Tần xuất hiện đi nhanh tới trước.
Chiếc rương sắt trên lưng ông ta rất kỳ lạ, xung quanh có nhiều lỗ thủng, mà dường như bên trong cũng có rất nhiều đồ vật, nhưng lại không có thứ nào rớt ra ngoài.
Ngoại trừ cái rương sắt này, trên cánh tay, đùi ông ta còn có rất nhiều ống dài và hộp vuông bằng kim loại.
Chính những thứ này đã khiến ông ta trông thật giống một người máy.
Ngoại hiệu của ông ta chính là Kim Thiết nhân.
Ông ta tên Sở Dạ Hàm, chính là một trong những tượng sự chế tạo hồn binh bậc nhất ở đế quốc Vân Tần.
Hơn nữa, trong những bậc thầy chế tạo hồn binh đấy, ông ta chính là người biết chiến đấu nhất.
Sở Dạ Hàm vừa xuất hiện, Thân Đồ Niệm bắt đầu đi tới trước.
Nhưng hắn ta lập tức dừng lại.
Bởi vì ngay lúc này, trên bầu trời tối đen, bỗng nhiên có một vệt sáng màu vàng xuất hiện.
Hắn ngửa đầu.
Trên bộ thần bào núi Luyện Ngục hắn ta đang mặc bỗng xuất hiện nhiều ngọn lửa, những ngọn lửa này sau đấy chậm rãi rơi xuống, bay khắp không trung.
Không khí bị đốt nóng, tạo thành một cơn gió bay thẳng lên cao, cuốn đi vô số đóa hoa bồ công anh bằng kim loại mà Sở Dạ Hàm đã thả ra, đồng thời thổi ngược lên vệt sáng màu vàng trên không trung.
Nét khẩn trương thoáng hiện trong mắt Sở Dạ Hàm, nhưng ông ta không dừng lại. Sở Dạ Hàm đi tới bên cạnh Đường Sơ Tình, nhanh chóng lấy ra một chai thuốc và miếng băng gạc, giúp Đường Sơ Tình băng bó vết thương trên người.
Trong không trung đột nhiên xuất hiện những bông tuyết màu trắng.
Bông tuyết màu trắng khiến cho không khí cực nóng trở nên lạnh như băng, khiến cho những đóa hoa bồ công anh bằng kim loại kia lại rơi xuống.
Thần mộc phi hạc từ trên không trung hạ xuống, đáp bên cạnh Sở Dạ Hàm và Đường Sơ Tình.
Thân Đồ Niệm nhìn Thần mộc phi hạc vừa đáp xuống, nhìn người ở trên đó, tươi cười.
Từ lúc công thành đến nay, đây là nụ cười đầu tiên của hắn.