Tiên Ma Biến

Chương 607: Đại chiến tĩnh mịch

- Lâm đại nhân!

Tướng lãnh quân đội cao nhất ở trấn Cận Đặc là Tạ Doanh và Hoàng Đình, cùng với viên tướng chịu trách nhiệm của đoàn hộ tống quân giới là Lưu Khôn đến trước mặt Lâm Tịch, đồng thời khom người hành lễ với Lâm Tịch.

Tuy chỉ là một động tác hành lễ đơn giản, nhưng đối với những quân nhân bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với sinh tử cũng như thân mang đại sự quốc gia còn quan trọng hơn cả tính mạng mình, động tác của họ hiện giờ thật thành khẩn và trang nghiêm.

Ngay lúc ba tướng lãnh Vân Tần này khom người với Lâm Tịch, tất cả quân nhân Vân Tần đang có mặt ở đây, kể cả những quân nhân đang bị thương, được đồng bạn giúp băng bó, cũng bắt đầu hành lễ với Lâm Tịch.

- Đừng đa lễ như vậy, mọi người cũng biết rằng đây là chuyện một mình ta không làm được.

Lâm Tịch quay đầu nhìn Tần Tích Nguyệt, sau đấy nhìn ba vị tướng lãnh lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, tự giễu:

- Hơn nữa, cho dù bây giờ Lại ti có thừa nhận quan vị của ta, chức quan của ta cũng chưa chắc hơn ba vị đấy.

- Lâm đại nhân, ngài là Đại tế ti viện Tế ti.

Tạ Doanh nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Tịch.

Lâm Tịch vốn muốn cười một cái để còn chuyển sang việc khác, nhưng mùi máu tươi nồng nặc trong mũi lại nhắc nhở hắn bây giờ không phải là lúc nói nhảm. Cho nên, hắn không khỏi cau mày, nhìn ba vị tướng lãnh này, hỏi:

- Ta biết Đại Mãng có quân chủ lực áp sát lăng Đông Cảnh, muốn thông qua lăng Đông Cảnh để hợp công lăng Trụy Tinh. Quân tình mới nhất của các ngươi thế nào?

Ba vị tướng lãnh nhìn nhau, Lưu Khôn là người đầu tiên mở miệng:

- Số quân giới này của chúng ta có tổng cộng hai trăm chiếc Quán nguyệt nỗ, hai trăm chiếc xe bắn lưỡi dao, một số tên nỏ, mũi tên cùng với một số cường nỗ cần thiết dùng để thủ thành ở lăng Đông Cảnh. Đặc biệt có một số vải sáng dùng để chiến đấu trong lúc ban đêm. Lâm đại nhân đã từng vào quân đội một thời gian, cho nên ngài cũng biết rằng số quân giới này rất quan trọng đối với việc thủ thành, hiện giờ chúng ta đã bị đội trọng kỵ vừa rồi kiềm giữ nửa ngày...Nơi này cách lăng Đông Cảnh khoảng nửa ngày đường xe ngựa, thật sự không xa, nhưng trong nửa ngày vừa rồi, bên lăng Đông Cảnh không hề có cột khói báo tin, bồ câu đưa thư hay có quân trinh sát nào tới, chúng ta sợ rằng đại quân Đại Mãng đã tấn công lăng Đông Cảnh rồi.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, gật đầu:

- Ngay cả bồ câu đưa thư và cột khói cũng không có, rất có thể lăng Đông Cảnh đã không thể bảo toàn được nữa, quân trinh sát không thể đột phá vòng vây kẻ địch để đến đây. Ta nghĩ có lẽ quân đội Đại Mãng đã bắt đầu tiến công lăng Đông Cảnh. Như vậy, có phải thời gian tấn công đã sớm hơn quân đội dự đoán ba đến bốn canh giờ hay không?

- Bốn canh giờ.

Lưu Khôn nặng nề gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:

- Đội quân Đại Mãng này vốn là viện quân của Đại Mãng. Tốc độ tiến quân của viện quân Đại Mãng vốn thua quân chủ lực bọn chúng ít nhất là hai ngày, trong suốt năm sáu ngày vừa rồi, viện quân bọn chúng hành quân rất gấp, chiến đấu trên đường vô cùng thảm thiết...Cho nên, dựa theo quân bộ phỏng đoán, nếu như đội quân trọng kỵ này không xuất hiện, với tốc độ bình thường của chúng ta, sau khi tới lăng Đông Cảnh chúng ta còn ít nhất hai canh giờ chuẩn bị, đủ thời gian tháo quân giới ra.

- Mấy ngày hành quân liên tiếp, tranh thủ được đúng hai canh giờ.

Lâm Tịch nhíu mày thật sâu, hỏi:

- Đây là kiểu hành quân rất mệt nhọc, hơn nữa còn vượt quá cực hạn của mình, đội quân Đại Mãng này làm sao làm được?

- Dược vật.

Lý Ngũ nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng:

- Thiên ma quật có một loại hoa ma, sau khi tinh chế thành chất lỏng, chúng có thể kích thích tinh thần cũng như thể lực người dùng, thậm chí có thể khiến người dùng hưng phấn trong suốt bốn năm ngày sau, thậm chí không cần ngủ nghỉ. Chỉ là sau đấy, người dùng sẽ rất mệt mỏi. Điều nguy hiểm nhất chính là sau khi dùng một lần rồi, nếu như không dùng nữa, người dùng sẽ cảm thấy rất khó chịu, thậm chí là không ăn ngủ được, thể chất một ngày kém hơn.

- Hoa anh túc? Bạch phiến?

Lâm Tịch ngây ngốc:

- Loài hoa này ở Thiên ma quật có rất nhiều?

- Thiên ma quật gọi chúng là hoa ma nhãn.

Lý Ngũ gật đầu, nói:

- Loài hoa này mọc khắp trên Thiên ma quật, từ sườn núi cho đến dốc đồi. Chỉ là hại nhiều lợi ít, nên bình thường người tu hành Thiên ma quật chỉ dùng chúng như dẫn thuốc thôi. Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt để ý đến loài hao này, dốc sức trồng trọt trong một năm, hẳn đủ để cho mấy vạn quân đội sử dụng.

- Xem ra Văn Nhân Thương Nguyệt đã bắt Đại Mãng phải dốc hết sức mạnh, dốc đến cực hạn...Tuy nhiên, có lẽ hắn ta chưa từng nghĩ đến việc các quân nhân Đại Mãng này có thể sống như thế nào sau đó.

Lâm Tịch lạnh lùng cười, nói:

- Nhanh hơn hai canh giờ, nhưng đã đủ phá tan một số kế hoạch của quân đội Vân Tần chúng ta.

- Lăng Đông Cảnh nguy cấp, mong Lâm đại nhân thống lĩnh toàn quân, nhanh chóng ra mệnh lệnh chiến đấu.

Tạ Doanh, Hoàng Đình và Lưu Khôn nhìn nhau, một lần nữa khom người thật sâu, thành khẩn và lo lắng thỉnh cầu.

Lâm Tịch trầm mặc hồi lâu, sau đấy bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn ba tướng lãnh trước mặt mình, nói:

- Được, ta đồng ý với các ngươi, ta sẽ thống lĩnh đội quân này...Nhưng sau đó, các ngươi phải tuân thủ theo mệnh lệnh của ta, cho dù mệnh lệnh của ta vô lý như thế nào, các ngươi cũng phải tuân theo. Các ngươi có thể hỏi, nhưng nếu như có thể giải thích, ta sẽ giải thích, không thể giải thích, ta sẽ không giải thích.

- Ta sẽ không hỏi bất kỳ vấn đề gì.

Tạ Doanh khẽ nheo mắt lại, nói:

- Trong quân chúng ta, ai dám trái lệnh đại nhân, ta sẽ chặt đầu hắn, bao gồm chính ta.

Lưu Khôn bình tĩnh cúi thấp đầu, nói:

- Quân ta cũng thế.

Lâm Tịch gật đầu, cúi người hành lễ với ba vị tướng lãnh Vân Tần này theo nghi thức quân đội, bình tĩnh nói:

- Toàn quân nhanh chóng tiến về phía trước như lúc bình thường, cẩn thận dọn dẹp chiến trường....Những quân giới mà đội trọng kỵ Đại Mãng này mang theo, nếu như còn có thể dùng được, cũng phải thu gom lại, mang tới lăng Đông Cảnh.

...

- Tại sao?

Tần Tích Nguyệt dựa lưng vào một thành xe ngựa được dùng vải che mưa bọc lại. Nhìn Lâm Tịch vừa ban bố quân lệnh xong, thậm chí còn bảo các quân sĩ chất cả Thần mộc phi hạc lên đoàn xe ngựa, nhẹ nhàng hỏi.

- Năm vạn quân sĩ lăng Đông Cảnh chiến đấu với hơn bảy vạn quân địch...trong hai bên còn có rất nhiều người tu hành.

Lâm Tịch nói:

- Chiến lực của chúng ta ở đây nếu như gia nhập vào đó, thật sự không là gì cả. Nếu như khi chúng ta tới đó, lăng Đông Cảnh đã thất thủ, vậy chúng ta có tới hay không tới cũng không có ý nghĩa. Ngoài ra, chúng ta vừa mới đại chiến xong, các tướng sĩ cần nghỉ ngơi, chúng ta cũng cần nghi ngơi để minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực.

- Ta hiểu, ý của ngươi là đội quân chúng ta phải đạt đến trạng thái tốt nhất, tạo thành chiến lực mạnh mẽ để gia nhập chiến trận.

Tần Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, lắc đầu:

- Ta hỏi ngươi tại sao không phải là hỏi tại sao lại hạ quân lệnh như vậy, mà là tại sao ngươi do dự một hồi rồi mới đồng ý bọn họ làm thống lĩnh toàn quân? Bây giờ ngươi là Tướng thần của học viện, rất nhiều người biết đến, đáng lẽ ngươi không cần phải do dự như vậy.

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh mình, cười khổ.

Hắn phát hiện mặc dù mình và Tần Tích Nguyệt ít khi nói chuyện với nhau, nhưng sau khi hiểu lầm giữa hai người ở học viện được xóa bỏ, nàng lại rất giống Cao Á Nam, vô cùng hiểu mình.

- Đơn giản coi mình là một người tu hành, chiến đấu anh dũng trong trận và làm thống lĩnh chỉ huy một đội quân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lâm Tịch nhìn nàng, giải thích:

- Nhất là trong tình huống đại chiến như vậy, một người thống lĩnh mỗi khi ra quân lệnh, chính là đang hạ lệnh với nhiều người...Đôi khi, vì muốn bảo toàn thắng lợi, muốn đạt kết quả cuối cùng, ngươi bắt buộc phải ra những quân lệnh khiến cho quân nhân thi hành phải tự sát, hoặc là đưa những quân nhân đấy vào địa phương tất chết.

- Khi tới lăng Đông Cảnh, ngươi rất có thể phải hạ mệnh lệnh như vậy.

Tần Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn Lâm Tịch. Nàng rõ ràng hiểu được tâm tình của Lâm Tịch hiện giờ chính là kiểu lòng dạ đàn bà, không nên có trong quân đội, nhưng sợ rằng đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người như các nàng đồng ý chiến đấu với Lâm Tịch. Nàng nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:

- Nhưng ngươi phải gánh chịu chuyện này, bởi vì chuyện này liên quan đến mạng sống nhiều người.

- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn...Khi trước nghe thấy câu nói này, ta cảm thấy nó thật hài hước...nhưng bây giờ mới biết đó là một câu nói rất đau đớn.

Lâm Tịch gật đầu, bình tĩnh nói.

Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch. Nếu như là trước kia, có lẽ nàng sẽ giống như Đông Vi trách cứ Lâm Tịch là đồ ngu ngốc...nhưng giờ phút này, nàng lại tự đặt mình vào hoàn cảnh có thể hiểu được cảm giác của Lâm Tịch, nên nàng chỉ trầm mặc ngồi trên một chiếc xe ngựa, nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực...

...

...

Lăng Đông Cảnh, đại chiến đã bộc phát.

Mặt đất ở lăng Đông Cảnh vẫn là bình nguyên, nhưng dọc theo đấy là rất nhiều rừng cây, kênh mương, những cánh đồng lúa nước trải khắp. Đội Khinh kỵ quân, bộ quân có thể nhanh chóng tiến thẳng tới trước, nhưng đối với trọng khải quân hay là quân đội vận chuyển quân giới, bọn họ chỉ có thể thông qua lăng Đông Cảnh bằng cách đi đường vòng qua.

Quân đội Đại Mãng tất nhiên rất sợ đi đường vòng, vì rất có thể sẽ bị năm vạn đại quân ở lăng Đông Cảnh đánh lén, đồng thời có đại quân ở lăng Trụy Tinh chạy tới phối hợp.

Tiêu diệt sức mạnh quân đội Vân Tần ở đây, xây dựng hệ thống phòng ngự kiên cố, chặt đứt con đường tiếp tế giữa quân đội Vân Tần ở lăng Trụy Tinh và nơi khác, quân đội Đại Mãng từng bước tiến tới...Có rất nhiều nguyên nhân khiến cho chiến đấu ở nơi này quyết định sự thắng bại của đại chiến giữa Vân Tần và Đại Mãng.

Tiếng động ầm ĩ do cơ quan trong quân giới chuyển động bao trùm cả bầu trời lăng Đông Cảnh.

Xe bắn đá và nỗ thủ thành bên trong lăng Đông Cảnh và xe bắn đá của quân đội Đại Mãng ở bên ngoài không ngừng bắn vào nhau.

Bởi vì tốc độ tiến công gấp gáp, nên quân giới mà quân đội Đại Mãng mang đến là những chiếc xe bắn đá loại nhỏ có thể tháo dỡ được, mà tảng đá họ ném ra lại rất lớn, nên tầm bắn không thể xa như những chiếc xe bắn đá loại khổng lồ có hình dạng cánh tay của quân đội Vân Tần bên trong thành. Tuy nhiên, mục đích của quân đội Đại Mãng lại rất chính xác, vật mà xe bắn đá họ ném ra chính là những cây gỗ nhọn đầu, phần đầu được bao bọc bởi một lớp kim loại cứng rắn. Mà mục tiêu của số cây gỗ đầu nhọn này không phải là quân nhân Vân Tần trên tường thành, mà chính là cửa thành chắc chắn và dầy cộm ở cách đấy không xa, hầu như các cây gỗ đầu nhọn đều nhắm vào phần dưới của cửa thành này.

Từng chiếc xe bắn đá của Đại Mãng tựa như một cây đục, không ngừng tàn phá cửa thành lăng Đông Cảnh.

Mục tiêu của xe bắn đá, nỗ thủ thành trong thành lăng Đông Cảnh cũng chính là các xe bắn đá này của Đại Mãng.

Đại quân Đại Mãng như thủy triều dâng cao, hầu như đều cách xa các xe bắn đá của mình một khoảng cách nhất định, nên phần lớn công kích của xe bắn đá cũng như nỗ thủ thành trong thành lăng Đông Cảnh đều không bắn trúng quân địch.

Trong lúc nhất thời, mặc dù thỉnh thoảng có những tảng đá lớn trên tường thành sụp đổ xuống, khói mù bốc lên cao, hoặc có một tảng đá lớn đập ngã một xe bắn đá bên quân đội Đại Mãng, những thanh gỗ lớn và các miếng thép bay tán loạn, nhưng cả khung cảnh vẫn trông rất trầm lãnh. Đối với đại chiến đến mười mấy vạn người như vậy, âm thanh khổng lồ do xe bắn đá sụp đổ tạo nên thật sự quá tĩnh mịch.