Gió nhẹ thổi lất phất những hạt cát màu vàng, nhẹ nhàng đụng vào những bộ giáp nặng nề vàng óng, dọc theo những hoa văn tinh tế mà chi tiết rồi chảy xuống bên dưới.
Nhưng mặc dù gió đã thổi rất lâu, vẫn không thể nào thổi cát chôn vùi bộ giáp vàng đó được.
Bởi vì những bộ giáp vàng đó đang được đeo trên những con voi khổng lồ màu trắng.
Những con voi khổng lồ màu trắng Đường Tàng này mặc dù đã chết, ngã xuống đất, nhưng vẫn tạo nên hình ảnh kinh tâm động phách.
Lâm Tịch đang đứng tránh gió sau thi thể một con voi trắng khổng lồ, cẩn thận nhìn vào khối tạo cao mình đang cầm.
Mặc dù hiện đang ở phía tây đế quốc, hơn nữa thực ra hắn đang ở sau biên giới Bàn Nhược, có thể nói đã hoàn toàn thoát ly khỏi đế quốc Vân Tần, thuộc trong cảnh nội cổ quốc Đường Tàng, dường như Lâm Tịch và những người ở đây đã rời xa những cuộc chiến thảm thiết ở thành Trung Châu cũng như hành tỉnh Nam Lăng. Nhưng những nguồn tin tức đến từ học viện Thanh Loan, Chu thủ phụ và Đại Đức Tường, vẫn giúp hắn có thể biết được tình hình của đế quốc, hiểu được rốt cuộc đế quốc đang biến hóa như thế nào.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm đứng sau lưng Lâm Tịch, nhìn khối tạo cao đã bị Lâm Tịch dùng hồn lực chấn nát như bụi phấn, Cao Á Nam mới hỏi:
- Có tin tức gì mới không?
- Lần này chủ yếu là do Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương nói cho ta vài chuyện.
Lâm Tịch lên tiếng, giọng nói ẩn chứa sự cảm khái nhất thời:
- Thật tiếc vì không có mặt ở hoàng thành Trung Châu.
Biên Lăng Hàm là người hiểu Lâm Tịch, thấy Lâm Tịch nói như vậy, nàng nhất thời hừ một tiếng:
- Nhất định là cảm thấy thành Trung Châu biến đổi quá nhanh, nhưng ngươi lại không thể tự mình nhìn thấy được, cảm thấy tiếc nuối đúng không.
- Tình hình bây giờ...thành Trung Châu rất giống với cái loại là giang hồ mà ta từng tưởng tượng. Thật sự đó là một loại khí chất mà người không nhìn không thể cảm nhận được...ta rất chờ mong.
Lâm Tịch gật đầu, tươi cười:
- Nhưng mà còn có một nguyên nhân khác, là ta chưa từng nhìn thấy hùng thành vĩ đại nhất thế gian, nên cảm giác rằng hơi thở giang hồ ở đấy rất nồng đậm đấy.
- Đó thật sự là một tòa thành rất lớn.
Cao Á Nam đã không ít lần đi tới hoàng thành Trung Châu, nên khi tưởng tượng tới thảm biết mà Lâm Tịch vừa nhắc đến, nàng bỗng nhiên trầm mặc một hồi.
- So với ta dự đoán, Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương đã đến đó sớm hơn đấy, hơn nữa còn rất lớn gan và liều lĩnh.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam một cái, nói:
- Vì muốn tìm đủ tượng sư và những người cần thiết cho kế hoạch của mình, bọn họ đã liều mạng cướp lấy một đại lao. Đầu tiên là xông vào đại lao chém giết, sau đấy nhân hoàng thành hỗn loạn mà thoát thân ra ngoài.
Đôi lông mi đẹp của Cao Á Nam hơi nhướng lên, nàng cũng không quá giật mình, nói rằng:
- Nam Cung Vị Ương chính là tiểu Lý Khổ, thuộc dạng người làm gì cũng không nghĩ đến quy tắc. Tuy nhiên, nàng ta nhập thế sớm hơn Lý Khổ, biết cách sử dụng tài nguyên. Ngoài ra, ta nghĩ cái chết của Lý Khổ sẽ giúp nàng hiểu được nhiều điều hơn.
Lâm Tịch nhìn hai người, nói:
- Thật ra quan trọng nhất không phải là nàng và Trạm Thai Thiển Đường cướp thành công đại lao, mà chính là nàng ta đã lẻn vào núi Chân Long.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm ngơ ngẩn.
- Mặc dù ở trong núi Chân Long gặp phải một Chân Long vệ chưa chết, sau đấy còn bị Ảnh Tử Thánh sư bên cạnh hoàng đế đuổi theo, nàng ta không thể ở lại núi Chân Long quá lâu, nhưng nàng lại phát hiện được bí mật của núi Chân Long.
Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, cảm thấy hiện giờ có thể nói cho Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm những điều này, nên hắn lại nói tiếp:
- Nam Cung Vị Ương khẳng định cái gọi là quáng mạch bảo thạch Chân Long trong núi Chân Long chỉ là được khai thác trên một bộ xương rồng. Bảo thạch Chân Long đã hết rồi.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm đồng thời tái mặt, không phải vì hoảng sợ mà vì tin tức này hơi rung động.
Với những người có địa vị như các nàng, hiển nhiên biết rõ bảo thạch Chân Long chính là khởi nguyên của dòng họ Trưởng Tôn, hoặc có thể nói đó là bảo khố của dòng họ Trưởng Tôn. Mà quan trọng nhất, bảo thạch Chân Long lại đại biểu cho sức mạnh lôi đình. Nếu như nói rộng hơn, đó là một trong những nguyên khiến cả Vân Tần phải kính sợ hoàng thành, kính sợ dòng họ Trưởng Tôn.
Từ trước tới nay, nếu như dòng họ Trưởng Tôn có số lượng bảo thạch Chân Long kinh người, có nghĩa rằng họ sẽ có rất nhiều hồn binh mạnh mẽ. Nhưng nếu như bảo thạch Chân Long đã hết, hoặc thậm chí là đoạn tuyệt, rất có thể nỗi kính sợ vô hình của dân chúng Vân Tần đối với dòng họ Trưởng Tôn sẽ dần biến mất.
- Thật giống như đó là một nhà giàu, nhưng đến đời Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại xài hết tiền rồi.
Lâm Tịch cố ý cười cười, nói:
- Chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mấy năm nay Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại gấp gáp đến như vậy.
- Tuy nhiều năm rồi hắn ta cố ý áp chế học viện Thanh Loan, nhưng học viện Lôi Đình lại không thể đạt tới mức như hắn phán đoán, học viện Thanh Loan cũng không suy sụp, mà sau này sợ rằng học viện Lôi Đình sẽ không thể phát triển được nữa, cho nên hắn ta mới quyết định làm những chuyện mà người khác không hiểu được.
Biên Lăng Hàm gật đầu, đồng ý với Lâm Tịch.
- Hắn ta là người hơi điên cuồng và biến thái, nhưng không thể phủ nhận hắn ta đúng là rất thông minh và biết cách sử dụng quyền mưu.
Lâm Tịch lấy túi nước ra uống một hớp, chậm rãi nói:
- Thật ra chúng ta có thể hình dung bảo thạch Chân Long cũng chỉ là một tài sản riêng của hắn thôi, mà thực lực của dòng họ Trưởng Tôn có thể đạt tới mức như bây giờ là nhờ Vân Tần thịnh thế trong nhiều năm. Trong hơn mười năm nay, phần lớn người dân Vân Tần có cuộc sống khá tốt, hơn nữa tình hình Vân Tần hiển nhiên tốt hơn trước khi lập quốc, nên trong máu người dân Vân Tần đều có sự trung thành và niềm tự hào về vinh quang, cảm thấy Vân Tần thật tốt, hoàng đế thật thánh minh. Cho dù bây giờ hơi bất mãn, nhưng cũng chỉ là bất mãn mà thôi, nếu như có ai dám công khai nói phản hoàng đế, vậy thật sự không được đâu.
- Nếu qua nhiều năm nữa, tình hình lại trị Vân Tần xấu đi, cộng thêm chinh chiến với ngoại địch liên tục, khiến cho sự bất mãn càng lúc càng lớn hơn, dân tâm sẽ mất hoàn toàn, lúc đó hắn ta sẽ không còn gì nữa.
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch nói tiếp:
- Cho nên, ngay thời điểm này làm việc điên cuồng như vậy đúng là một cơ hội khá tốt, hắn đã nắm giữ được sức mạnh lớn nhất của Vân Tần.
- Sức mạnh lớn nhất của hoàng đế là nhờ mấy chục năm nay Vân Tần thịnh thế.
Biên Lăng Hàm hơi tức giận mà cười lạnh, nói:
- Nhưng mấy chục năm nay Vân Tần thịnh thế lại không phải nhờ Trương viện trưởng đã từng làm nhiều việc sao?
- Lý lẽ chính là như vậy.
Lâm Tịch cười cười:
- Nhưng hoàng đế dựa thế mà làm, không thể nói hắn sai được.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch, hỏi:
- Vậy Trạm Thai Thiển Đường kia và ngươi đang nghĩ gì? Muốn truyền bá bí mật này ra ngoài hay sao?
- Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương chỉ nói cho ta biết như vậy, ta nghĩ ý của họ là không muốn. Ta cũng cảm thấy như vậy.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn số thi thể khổng lồ trước mặt mình, trầm ngâm nói:
- Đám quân giới kia...ta có ý định khác.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm đồng thời cau mày, nói:
- Ngươi đang nghĩ...
- Đối với chúng ta, kẻ thù lớn nhất bây giờ tất nhiên là Văn Nhân Thương Nguyệt. Văn Huyền Xu còn nguy hiểm hơn hoàng đế rất nhiều, hoàng đế nhiều nhất chỉ là muốn làm rối thế cục đã tồn tại nhiều năm, nhưng cái hắn muốn vẫn là đế quốc Vân Tần do hắn thống trị sẽ cường thịnh hơn trước, tất nhiên không muốn Vân Tần sụp đổ. Nhưng Văn Huyền Xu thì sao? Dã tâm hiện giờ của hắn chỉ là ngồi lên vương vị, nhưng cho dù đã ngồi được rồi, sợ rằng hắn không thể trấn áp cả Vân Tần...Cho nên, chúng ta không thể biết được hắn ta đang nghĩ gì. Liệu có phải là chia Vân Tần thành mấy khối, hắn ta lấy một khối trong đó, hay là lại liên thủ với đám người Văn Nhân Thương Nguyệt làm chuyện khác? Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cho nên, người chúng ta cần đối phó trước tiên chính là Văn Nhân Thương Nguyệt cùng với Văn Huyền Xu.
Lâm Tịch nhìn hai người, nhếch miệng tỏ vẻ đắc ý:
- Muốn đối phó hoàng đế không cần phải thực hiện bây giờ...hơn nữa các ngươi cũng biết một nguyên nhân khác, ta phải cho hắn một con đường sống.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm gật đầu, các nàng đã từng trải qua chuyện khắc cốt ghi tâm ở lăng Bích Lạc, dĩ nhiên biết nguyên nhân khác mà Lâm Tịch đang nhắc đến, đó là Trưởng Tôn Vô Cương đã từng thỉnh cầu trước khi chết, mà Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại là phụ thân của Trưởng Tôn Vô Cương, nên Lâm Tịch đương nhiên phải cân nhắc trước khi đối phó với Trưởng Tôn Cẩm Sắt.
- Trong bức thư mật mà phụ thân ngươi đưa tới lúc trước đã cẩn thận căn dặn rồi, Văn Nhân Thương Nguyệt cảm thấy cơ hội tới, nên muốn đại tiến công. Hiện giờ triều đình Vân Tần đang hỗn loạn, mặc dù quan viên các Ti đang đưa ra kế sách, nhưng chúng ta lại biết Văn Nhân Thương Nguyệt tài giỏi thế nào, nên Cố Vân Tĩnh rất nguy hiểm.
Lâm Tịch xoay người nhìn Cao Á Nam, nói:
- Phụ thân ngươi muốn thông qua bức thư này để thỉnh cầu học viện không đối phó với hoàng đế bây giờ.
- Phụ thân ta vẫn bảo vệ hoàng phái.
Cao Á Nam khẽ nhướng mày, nói:
- Nhưng ta hiểu tâm tình của ngài ấy, chỉ riêng việc lúc rời đi, ngài giết chết người giám thị mình ở hoàng thành đã cho thấy thái độ và lập trường của mình...Ngài sẽ tạo áp lực đối với hoàng đế, chứ không còn đứng về bên hoàng đế nữa.
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.
Lâm Tịch lắc đầu, chân thành nói:
- Dựa theo những tin tức học viện truyền tới lúc trước, đã nói rằng một số người của Chung gia và các thế lực khác đã thoát lui khỏi thành Trung Châu, một vài quan viên cũng bảo đảm được tính mạng của mình...là nhờ Chu thủ phụ đã ra tay tương trợ. Chu thủ phụ đã cho các nguyên lão còn lại thấy rõ thái độ của mình...nhưng làm như vậy lại không có ích gì cho ngài ấy cả. Cho nên, ta hiểu được ngài ấy là người luôn xem trọng Vân Tần hơn chuyện cá nhân của mình. Ta đang lo lắng cho an nguy của ngài ấy, lo lắng cho cha vợ của mình.
Nghe Lâm Tịch nói ra hai chữ cha vợ, Cao Á Nam hơi đỏ mặt, nhưng tâm tình của nàng bây giờ lại hơi nặng nề, chứ không phải ngượng ngùng như những lúc khác.
- Ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ an cư thế ngoại sao?
- Ngài ấy và Cố Vân Tĩnh là hai người giống nhau, dĩ nhiên sẽ không đành lòng trơ mắt nhìn cảnh mấy hành tỉnh đó loạn lạc, xương cốt chất thành núi. Cho nên, Chu thủ phụ nhất định sẽ dốc toàn bộ sức mạnh của mình vào hành tỉnh Nam Lăng, một khi thế cục khẩn trương quá mức, có khi ngài ấy sẽ đi tới hành tỉnh Nam Lăng. Đây cũng là cơ hội để hoàng đế và Văn Huyền Xu đối phó ngài ấy. Hoàng đế vẫn trọng dụng Văn Huyền Xu là muốn Văn Huyền Xu và ngài ấy lưỡng bại câu thương.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nói:
- Núi Ngao Giác có đủ thời gian, nhưng hành tỉnh Nam Lăng không được như vậy. Nếu như trang bị đủ quân giới, nhưng không dùng để đối phó kẻ thù, đó cũng là đống sắt vụn.
- Cho nên, ngươi muốn vận chuyển số quân giới này đến bên Cố Vân Tĩnh?
Biên Lăng Hàm nhướng mày, hỏi lại:
- Nhưng thời gian không còn kịp nữa.
- Có thể tới đâu thì tới đó đi, nếu như không vận chuyển kịp, ta sẽ để cho Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương nghĩ biện pháp khác thực hiện.
Lâm Tịch đưa mắt nhìn những bộ giáp màu vàng trên thi thể voi trắng khổng lồ, trầm ngâm:
- Chất liệu những bộ giáp này rất tốt, ta đang nghĩ cách vận chuyển nó ra ngoài. Nếu như đưa được tới núi Ngao Giác, có lẽ sau này chúng ta còn phải dùng đến chúng.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Cho nên, ngươi cũng là loại người giống như Chu thủ phụ.
Lâm Tịch kiên quyết lắc đầu, nói:
- Sao ta có thể so sánh với bọn họ được...ta ích kỷ hơn bọn họ rất nhiều. Hành tỉnh Đông Lâm không cách xa những hành tỉnh đó lắm, có lẽ là vì ta không muốn Văn Nhân Thương Nguyệt tấn công thẳng tới hành tỉnh Đông Lâm đi.
Cao Á Nam suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn tới hành tỉnh Nam Lăng.
Lâm Tịch hiểu ý nàng, ưỡn ngực cao giọng nói:
- Phu xướng phụ tùy, ta đương nhiên phải đi với ngươi.
Cao Á Nam cảm động, nhưng lại xấu hổ không thôi, nhất thời đá chân Lâm Tịch một cái:
- Người như ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Lâm Tịch làm bộ kêu đau, đưa mắt nhìn Biên Lăng Hàm một cái.
Biên Lăng Hàm bình tĩnh, đưa chân đá Lâm Tịch một cái.
- Ngươi...
Lâm Tịch trợn mắt, muốn khóc mà không thể khóc được.
- Ngươi có nghĩ đến cảm giác người khác không vậy? Đừng làm bộ như thế.
Biên Lăng Hàm tỏ vẻ người nào làm người nấy phải chịu, nên lập tức nghiêm giọng nói.