Tiên Ma Biến

Chương 579: Những người từng chưởng quản tòa thành này

Năm xưa Trương viện trưởng mang theo Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu, Nghê Hạc Niên mới chỉ là một người tu hành khiêm nhường học tập, nhìn những người tu hành khác chiến đấu, mong muốn tìm thấy phương pháp chiến đấu giúp mình sống sót trong hùng thành. Qua nhiều năm như vậy, lão ta không những ngộ được đạo của mình, đồng thời trở thành người mạnh nhất thành Trung Châu.

Cho nên, không có bất kỳ Trung Châu vệ nào xuất hiện gần Hoàng Tước quan để ngăn chặn Chung Thành, bởi vì sự xuất hiện của họ chính là lãng phí.

Dạ Oanh đã bị giang hồ lãng quên, nay quay trở về, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Vào thời khắc quan trọng nhất khi Nghê Hạc Niên chiến đấu với Chung Thành, bà ta sử dụng phương pháp chấn âm, cứu Chung Thành, làm bị thương Nghê Hạc Niên, đây là chuyện rất đáng kiêu ngạo.

Trong hơn nhiều năm nay, trong tòa thành hùng mạnh nhất thế gian này, đã không có nhiều người có đủ tư cách khiêu chiến Nghê Hạc Niên. Lão ta là đại cung phụng triều đình, tựa như một khối đá thần, trấn trụ toàn bộ Thánh sư, không có ai dám làm loạn.

Sau khi bị trúng chiêu của Dạ Oanh, Nghê Hạc Niên lập tức giận dữ bực mình một tiếng. Nếu như một Thánh sư hoàn toàn vô sự, tất nhiên hắn ta không thể làm hành động như vậy.

Chỉ là, việc Dạ Oanh ra tay cứu Chung Thành vẫn không thể thay đổi việc đã xảy ra.

Tên Thánh sư cuối cùng của Giang gia và Chung Thành - Thánh sư mạnh nhất của Chung gia, không thể ngăn cản được lão.

Nghê Hạc Niên mạnh mẽ không chỉ vì lão ta đã lĩnh ngộ được bí mật trong hồn lực, có được phương pháp chiến đấu mạnh mẽ, mà còn vì tu vi hồn lực của lão mạnh hơn Thánh sư bình thường rất nhiều.

Lão ta đã đạt đến Thánh sư đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa sẽ đạt đến Đại thánh sư.

Cho nên, lão ta nhanh chóng cùng với Dạ Oanh, Chung Thành lướt qua hai khu phố, đồng thời khoảng cách giữa ba người chỉ còn khoảng năm mươi bước.

Chung Thành phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta cũng không nhận ra Dạ Oanh vốn đã bị hoàng thành lãnh quên từ lâu, nhưng hắn biết ngay từ lúc Dạ Oanh ra tay, đây chính là người của Giang gia.

Cho nên, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, hắn bình tĩnh quay đầu nói với Dạ Oanh:

- Ta bị thương quá nặng, tiền bối đi trước đi.

Dạ Oanh hơi chậm lại, cũng không có ai biết người đã bị tòa thành này lãng quên mấy chục năm như vậy, dung mạo từ một cô gái xuân sắc thành một bà lão với những nếp nhăn trên mặt đang nghĩ gì. Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa cao quý xuất hiện ở ngay đầu hẽm trước bà ta và Chung Thành.

Màn xe nhấc lên, hiển lộ một khuôn mặt già nua, thân mặc trường bào tế ti màu đỏ.

- Thật không ngờ bà còn sống.

Vị Đại tế ti này có một mái tóc màu đen, khuôn mặt đầy những nếp nhăn của thời gian, thân khoác trường bào màu đỏ, nhìn Dạ Oanh mà cảm khái vô hạn.

Chung Thành và Dạ Oanh đều biết Đại tế ti mặc trường bào tế ti màu đỏ này, nhưng không rõ lập trường của ông ta là gì, nhất thời không biết đối phương là bằng hữu hay kẻ thù, nên hai người phải dừng lại.

Nghê Hạc Niên nhíu mày thật chặt, đồng thời dừng bước.

Bất kỳ hành động nào của Đại tế ti mặc hồng bào viện Tế ti này cũng có thể đại biểu cho quyết định và lập trường của một đại thế gia khác trong triều đình - Vũ Hóa gia.

Điều này đủ khiến cho Nghê Hạc Niên phải cẩn thận.

- Các ngươi lên xe đi.

Đầu ngón tay của Đại tế ti mặc hồng bào này xuất hiện một đóa hoa sáng rực rỡ, vô cùng thánh khiết. Vừa tiếp xúc với không khí, đóa hoa này lập tức tản ra vô số ánh sáng, hòa tan đi, truyền vào trong người Chung Thành.

Chỉ là lời nói đơn giản, hành động đơn giản, nhưng đã biểu lộ được lập trường.

Đôi mắt của Chung Thành hiện lên thần sắc cảm động và nhiệt huyết. Hắn không dừng lại, khom mình hành lễ, cùng với Dạ Oanh đi qua vị Đại tế ti mặc hồng bào này.

Nghê Hạc Niên quát lớn lên:

- Gia Cát Thiên Sơn! Đây là quyết định của ngươi hay Vũ Hóa gia?

- Là quyết định của ta!

Đại tế ti mặc hồng bào cơ trí mỉm cười:

- Viện Tế ti đang đợi tin tức Hồ gia và Trần gia, nhưng ta cảm thấy không thể đợi thêm được nữa. Ta tin tưởng việc ta làm sẽ giúp họ có quyết định.

- Loạn thần tặc tử!

Sát ý thật sự hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Nghê Hạc Niên. Cả người lão phóng tới trước, khí thế hùng hậu trên người tạo nên những cơn cuồng phong mạnh mẽ, khiến cho không khí xung quanh rách toang như một trang giấy trắng.

- Tế ti chân chính vĩnh viễn đại biểu cho quang minh.

Đại tế ti mặc hồng bào trịnh trọng tuyên thế, sau đấy cả người của ông ta phóng ra ánh sáng rực rỡ.

Vô số ánh sáng cực kỳ tinh khiết, sáng ngời đến mức không thể nhìn thấy màu sắc, trong nháy mắt tràn ngập khắp đường phố.

Hiện giờ cả thành Trung Châu đều được ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng con phố này lại là nơi tỏa sáng nhất.

Nghê Hạc Niên quát lên chói tai, vươn tay ra trước, chắn hai mắt của mình lại.

Trong hơn sáu bảy mươi năm này, lão ta đã thấy rất nhiều Đại tế ti viện Tế ti chiến đấu, hiểu rõ ánh sáng này là sức mạnh như thế nào.

Xưa nay, lão luôn nghĩ rằng đây là loại ánh sáng dùng cho việc trị liệu, không thể chiến đấu được, hiển nhiên không thể so sánh với ngọn lửa của núi Luyện Ngục. Nhưng ngày hôm nay, loại ánh sáng này lại đột nhiên mạnh mẽ vô cùng, đến mức khiến lão ta phải khiếp sợ.

Cho nên, chỉ có một khả năng duy nhất đang xảy ra, tên Đại tế ti mặc hồng bào này hoàn toàn không để ý đến việc mình sẽ bị thương, thậm chí còn đang thiêu đốt tính mạng của mình để phát ra ánh sáng.

Đối diện với loại ánh sáng rực rỡ này, lão ta không thể nào đảm bảo đôi mắt yếu ớt của mình có thể ngăn cản được.

Nên lão phải dùng hai tay của mình chặn đằng trước, ngăn cản ánh sáng lại.

Đại tế ti mặc hồng bào vẫn luôn bình thản mỉm cười.

Khi tới trước đôi tay của Nghê Hạc Niên, thật không ngờ luồng sáng do ông ta phóng ra lại hóa thành hư vô.

Hồn lực bàng bạc từ đôi tay của Nghê Hạc Niên phóng ra ngoài, tạo thành vô số khe rãnh, giống như đang khắc phù văn ngay trên không trung, nuốt lấy những tia sáng.

Ngay lúc này cả người Đại tế ti mặc hồng bào bỗng nhiên chấn động mạnh, đồng thời đôi mắt của ông ta trở nên trong suốt, sau đấy bắn ra hai luồng sáng rực rỡ mà tinh khiết dị thường.

Hai luồng sáng này phá tan vô số khe rãnh trong suốt trước hai tay Nghê Hạc Niên, đụng vào hai tay của lão.

Nghê Hạc Niên biến sắc, bởi vì có một khe hở rất nhỏ xuất hiện giữa hai tay của lão

Chỉ là một khe hở nhỏ, nhưng đã đủ để cho vô số ánh sáng tinh khiết kia tràn vào, rơi xuống hai mắt của Nghê Hạc Niên.

Nghê Hạc Niên đã nhắm hai mắt lại, nhưng sức mạnh của ánh sáng này vẫn xuyên qua da của đôi mắt lão, đâm sâu vào nhãn cầu, làm hai mắt lão bị thương.

Nghê Hạc Niên quát lên chói tai, có hai vệt máu tươi xuất hiện ngay tròng mắt của lão, nhưng lão ta lại kiên quyết đi tới trước, hai tay vươn thẳng tới trước tấn công Đại tế ti mặc hồng bào.

Đại tế ti mặc hồng bào mỉm cười ngã xuống.

Vào lúc bắn ra hai luồng ánh sáng kia, ông ta đã bị mù, không thể nhìn thấy được nữa, nhưng bởi vì tin tưởng chuyện mình làm là đúng, nên mặc dù đã chết đi, lòng ông ta vẫn bừng sáng rực rỡ.

Bởi vì không thẹn không hối hận, nên tâm ông ta mới tràn đầy quang minh.

...

Khi Đại tế ti mặc hồng bào này của viện Tế ti ngã xuống, có một cửa thành ở góc đông thành Trung Châu mở ra.

Thành Trung Châu rộng lớn, tổng cộng có mười chín cửa thành.

Trong đó có mười hai cửa thành được dân chúng sử dụng hàng ngày, bảy chỗ còn lại là cửa khẩu quan trọng, chỉ có quân đội hoặc triều đình mới đi qua được.

Hiện giờ có vài cửa thành của thành Trung Châu được mở ra, nhưng những người hoàng đế muốn giết chết lại không thể chạy tới các cửa thành đó được.

Có vài cửa thành được đóng lại, tuy có không ít người có thể chạy thoát đến các cửa thành đấy, nhưng lại không thể chạy ra ngoài.

Cửa thành ở góc đông thành Trung Châu đáng lẽ phải bị đóng, mà các loại quân giới mạnh mẽ ở trên thành cũng phải được chuẩn bị kỹ càng, nhắm thẳng vào cửa thành.

Nhưng bây giờ cửa thành lại bị mở, các quân nhân sử dụng quân giới lại được triệu tập tới một nơi khác.

- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

- Là ai ra lệnh?

Một tướng lãnh Trung Châu vệ dẫn theo mấy trăm trọng kỵ điên cuồng quát lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, khẩn cấp điều tra nguyên nhân cửa thành được mở.

Theo lý các đại thế gia kia không thể nhúng tay vào được, dù sao quản lý cửa thành là Trung Châu vệ, hơn nữa, trước đó thánh thượng đã từng hạ mật chỉ phải thanh tẩy toàn bộ Trung Châu vệ.

Bỗng nhiên, tên tướng lãnh Trung Châu vệ này nghĩ tới một khả năng, hoặc có thể nói là một người có thể làm việc này, người đó đã từng chưởng quản Trung Châu vệ.

- Chu thủ phụ?

Tên tướng lãnh Trung Châu vệ này thất thanh hô lên.

...

Đây là chuyện liên quan tới cả Vân Tần, nên mỗi người Vân Tần cần phải có lựa chọn.

Trong ngôi nhà cũ của Chu thủ phụ, Chu thủ phụ mặc một bộ quần áo bình thường, rửa sạch hai tay, sau đấy sải chân bước ra cổng lớn, ra ngoài đi dạo như những ngày thường.