Tiên Ma Biến

Chương 532: Quan văn và quan võ

Trong thành Trung Châu đang có mưa san, tại một căn nhà tranh đơn sơ.

Ở thính đường của căn nhà tranh này, có một lão nhân đang ngồi và một người trẻ tuổi.

Trên hai đầu gối lão nhân này có đắp một tấm thảm, hai mắt u mờ, những vết nám màu đen hiện chi chít trên khuôn mặt. Người này thỉnh thoảng ho khan, từ trong ngực phổi truyền ra âm thanh ầm ầm tựa như tiếng rèn sắt trong xưởng, nhưng dù vậy, khuôn mặt ông ta vẫn có một luồng chánh khí.

Lão nhân ăn mặc đơn giản, tựa như gia cảnh rất nghèo khó này chính là danh thần Vân Tần, Ngôn quan Luật Chính ti Khương Thụy.

Mà người trẻ tuổi ngồi đối diện ông ta chính là Uông Bất Bình làm tán đã theo ông ta từ trấn Đông Cảng tới đây.

- Nhiều năm trước Lễ ti xem tinh than phát hiện có một luồng sáng màu đỏ chợt lóe lên không trung, không lâu sau Huyệt man ở sơn mạch Long Xà bạo động, thánh thượng cảm thấy chuyện lạ tất có nguyên nhân, nói rằng Huyệt man trong vùng đất hoang vu có yêu nhân thống lĩnh.

Sau khi uống xong một chén thuốc, Khương Thụy mới nhìn Uông Bất Bình, trầm giọng nói:

- Từ đó về sau Vân Tần ta chưa từng có thái bình, Văn Nhân phản, thái tử vẫn, thánh thượng nam phạt, Chu thủ phụ thoái ẩn, Hồ Ích Dịch đại bại, mấy chục vạn quân nhân Vân Tần chết trận sa trường.

Uông Bất Bình không biết Khương Thụy triệu gặp mình là có việc gấp nào, nhưng khi nghe Khương Thụy nói như vậy, hắn càng lo lắng cho thân thể Khương Thụy hơn.

Từ những quan viên trong triều đình cũng như mấy lão bộc ở trong phủ Khương Thụy, hắn biết sức khỏe Khương Thụy càng lúc càng kém, mặc dù đã uống thuốc và dùng kim châm điều trị cũng không tốt hơn.

Sau mấy tiếng ho khan nặng nề, Khương Thụy hơi đỏ mặt lên, thở hổn hển khó khăn. Ông ta nhìn Uông Bất Bình, nói:

- Những ngày này triều đình có biến chuyển, không quá mấy ngày nữa sẽ lập thêm tân khoa, đứng ngoài tám Ti, chuyên trị tham quan ô lại tám Ti.

Hiện giờ Uông Bất Bình đã không còn là một người chế tán nhỏ bé trong trấn nữa, nên vừa nghe xong, hắn nhất thời biến sắc:

- Trị tham qua ô lại tám Ti mà không thuộc quản hạt bất kỳ Ti nào, thực quyền tân khoa này chẳng phải rất lớn sao?

Khương Thụy không trả lời câu hỏi của Uông Bất Bình, bởi vì đối với ông ta câu hỏi này không phải là câu hỏi, không cần trả lời, nên ông ta chậm rãi nói:

- Bệnh nặng cần thuốc mạnh. Lại trị Vân Tần đúng là đã hủ hóa đến mức báo động, thánh thượng thiết lập tân khoa là vì triều đình hiện nay đã không thể chấp nhận những bệnh đó được nữa. Lưu Học Thanh Lưu đại nhân sẽ tạm thời đứng đầu tân khoa. Ta đã tiến cử ngươi với thánh thượng và Lưu Học Thanh, sắp tới ngươi sẽ được điều nhiệm tới tân khoa, gánh lấy trách nhiệm tương đối quan trọng.

Uông Bất Bình nhất thời sợ hãi, thất thanh:

- Đệ tử tài học không cao, sao có thể đảm nhận được?

Khương Thụy lại ho mạnh một tiếng, chậm rãi nói:

- Không nên tự coi thường mình! Bởi vì lo lắng tân khoa chưa lập đã hủ bại từ bên trong, nên thánh thượng mới quyết định dùng tân thần. Người thánh thượng chọn nhất định là những thanh niên không sợ quan lại, không nhường cường quyền. Đã như vậy, tân thần chỉ cần thanh minh và không sợ chết là được, hai điều này ngươi đều có.

- Quốc gia muốn ngươi gánh trách nhiệm to lớn, ngươi phải đảm đương. Ta dẫn ngươi ra khỏi trấn Đông Cảng không phải là để ngươi ngay tại lúc này thoái lui.

Không đợi Uông Bất Bình nói, Khương Thụy đã lạnh giọng nói thêm một câu.

Lòng bàn tay của Uông Bất Bình đổ đầy mồ hôi, rốt cuộc cắn răng nói:

- Đệ tử sẽ cố hết sức.

Sắc mặt Khương Thụy bình thản hơn một chút, trầm mặc một hồi rồi nói:

- Mạng ta không còn lâu nữa.

Uông Bất Bình chợt ngừng thở, sắc mặt tái nhợt.

- Ta không thích nói nhiều lời...hôm đó triều đình nghị nam phạt, ta đang đúng lúc ra ngoài làm việc, không ở trên thánh điện. Nếu không, khi đó ta đã can thánh mà chết, không còn sống đến bây giờ.

Khương Thụy dần nghiêm mặt lại, nhìn Uông Bất Bình nói:

- Ta tìm ngươi tới đây là có việc muốn báo cho ngươi.

Uông Bất Bình hít sâu một hơi, cắn răng:

- Mong lão sư nói.

Khương Thụy nhíu mày lại, trầm giọng:

- Ta biết ngươi rất tôn kính Lâm Tịch, ta muốn hỏi ngươi nếu như có ngày Lâm Tịch và thánh thượng xung đột với nhau, ngươi có làm việc thiên vị Lâm Tịch hay không?

Mồ hôi trên trán Uông Bất Bình lăn xuống, nhìn Khương Thụy mà run giọng:

- Lão sư, tại sao người lại hỏi câu này?

- Bởi vì ta luôn luôn có cảm giác không tốt về Lâm Tịch, hắn tựa như không kính sợ thánh thượng. Người như vậy rất có thể là mối họa lớn, là người kiêu hùng như Văn Nhân Thương Nguyệt.

Khương Thụy lạnh lùng nói:

- Lúc trước hắn chỉ là đệ tử học viện Thanh Loan, không có gì đáng ngại, nhưng hiện giờ uy vọng dân gian của hắn lại cực cao, thậm chí có thể điều khiển thế cục được, nên đã trở thành người nguy hiểm.

Uông Bất Bình há miệng, nhất thời không nói được lời nào, mồ hôi ướt áo.

Nỗi thất vọng hiện rõ trong mắt Khương Thụy, ông ta trầm giọng đau đớn:

- Ngươi phải hiểu rằng bất kể thánh thượng phạm phải khuyết điểm nào, ngài vẫn là thánh thượng. Chúng ta thân là thần tử, nếu như không có lòng trung quân ái quốc, thân tà bất chánh, vậy cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng đã có dụng tâm riêng, là mưu lợi cho cá nhân. Thánh thượng là người cho chúng ta quyền lực mưu phúc dân chúng, chúng ta tất nhiên phải dùng quyền ấy để giúp đỡ thánh thượng. Ta biết ngươi bây giờ nhất thời không thể trả lời, bởi vì ngươi cảm thấy Lâm Tịch không thể làm ra những chuyện kia, nhưng nếu như xảy ra thì sao? Ngươi không cần vì hắn nói bất kỳ điều gì, ngươi chỉ cần hứa với ta là sẽ bất luận thân thích, chém đầu nghịch thần!

Uông Bất Bình không thể nói lời nào, chỉ là gật đầu một cách miễn cưỡng.

Khương Thụy giận dữ:

- Chẳng lẽ ngay cả đạo làm quân thần này mà ngươi còn do dự sao?

Uông Bất Bình run rẩy cả người, mà sau tiếng hét vừa rồi, Khương Thụy bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi đầy trên áo.

- Lão sư bớt giận! Đệ tử nhất định ghi nhớ lời lão sư dạy bảo! Dù chết cũng không chối từ!

Uông Bất Bình nhất thời hoảng sợ, khẩn trương không thôi, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Khương thụy.

- Được, như vậy mới là đệ tử của ta.

Khương Thụy nở nụ cười, muốn vươn tay ra vuốt đầu Uông Bất Bình. Nhưng ông ta bỗng phát hiện cho dù mình cố sức như thế nào cũng không nâng nổi tay mình nữa, chỉ là khoảng cách vài thước mà lại không với tới được.

- Đại nạn đã tới rồi.

Trong mưa sa hoàng thành Trung Châu, vị cựu thần công chính cương trực cả đời lo nước lo dân này lưu luyến thở dài, nhìn thoáng qua cơn mưa to ngoài cửa sổ, thân thể chợt buông lỏng xuống, thở ra một hơi nói câu nói cuối cùng:

- Ngươi đừng quên đã hứa với ta.

- Lão sư!

- Đại nhân!

Trong tiếng mưa sa, một đời danh thần thanh chính qua đời, âm thanh buồn bã vang lên khắp tiểu viện.

...

- Một lũ quan văn tầm nhìn hạn hẹp! Chính thần gì chứ, đầu óc thẳng băng, không hiểu gì cả!

Cũng trong tiếng mưa sa ấy, trên một tòa vọng lâu ở thành Trung Châu, một tướng lãnh Trung Châu vệ mặc áo vải cười lạnh, mắng một tiếng:

- Thành công không có, thất bại quá nhiều!

- Lữ đại nhân, chẳng lẽ ngài cảm thấy thiết lập tân khoa là không tốt?

Một tướng lãnh khác mặc giáp bạc nhìn thấy thượng cấp của mình tức giận như vậy cảm thấy rất khó hiểu, nên liền cất tiếng hỏi.

- Lập tân khoa tốt, nhưng cũng phải xem thử giờ là lúc nào!

Tướng lãnh Trung Châu vệ mặc áo vải sẵng giọng một cái, nói:

- Bệnh nặng cần thuốc mạnh, nhưng cũng phải chờ đến lúc sức khỏe bệnh nhân đã tốt hơn một chút. Hiện giờ hai nước giao chiến, chiến sự khẩn trương, nếu như thanh tẩy tham quan ô lại ngay lúc này, lại trị cả Vân Tần sẽ càng tệ hơn, sẽ khiến người người bất an, tham quan liều lĩnh! Làm như vậy sẽ khiến loạn như thế nào? Lúc đó sẽ là tiền tuyến chưa loạn, trong nước đã loạn!

- Gia sản tham quan ô lại đúng là có thể giúp đỡ quân lương, nhưng hiện giờ quân lương tiền tuyến quân đội Vân Tần chúng ta còn chưa khan hiếm như vậy, cái quân đội chúng ta muốn chính là thông thuận ủng hộ! Trong đấy có vài tham quan nhất định có thể làm việc, muốn bắt muốn giết cũng phải đợi sau khi đại chiến chấm dứt. Nếu như bây giờ bắt giết quá độ, lòng dân sảng khoái, quan văn cảm thấy thư thái, nói không chừng tiền tuyến chúng ta còn chết nhiều người hơn!

- Tên Thủ Phụ Văn Huyền Xu này chỉ biết đồng ý với thánh thượng, được nhiều quan viên ủng hộ. Phần lớn quan viên đều đồng ý với chuyện này, mặc dù các nguyên lão kia muốn phản đối, nhưng dưới áp lực như vậy, bọn họ sẽ khiến người ta cảm thấy bất chánh! Hay cho Văn thủ phụ, làm việc rất tốt, nhưng lại tốt quá mức, càng khiến người ta cảm thấy có vấn đề. Hắn chỉ là hạng người a dua, sao có thể sánh với Chu thủ phụ!

Sau khi liên tục gầm lên mấy tiếng, vị tướng mặc áo vải này tựa như chưa hết giận, tiếp tục nói:

- Mà tên khoa này được thành lập rất gấp, ai biết bên trong liệu có chuyện xấu xa gì hay không!

Viên tướng mặc giáp bạc đứng bên cạnh dường như cũng là người nóng tính, vừa nghe vài câu như vậy đã cảm thấy tức giận, lạnh giọng:

- Lữ đại nhân, nếu như ngài cảm thấy như vậy, chúng ta đừng ở đây nữa, hay là chúng ta xin điều chuyển, tới chỗ Cố Vân Tĩnh Cố đại tướng quân là được!

- Sao có thể như vậy?

Vị tướng mặc áo vải nở nụ cười lạnh lẽo:

- Càng là như vậy, chúng ta càng phải cúi đầu trước Văn thủ phụ, phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của hắn, ngoan ngoãn mà hầu hạ hắn.

Viên tướng mặc giáp bạc nhíu lông mày, hỏi:

- Lữ đại nhân, mạt tướng không hiểu.

- Nếu như người bị hắn ý kiến, người đó phải lập tức rời đi, bị hắn bắt đi xuống, cũng phải đi xuống, vậy có ai ở trong thành này giám sát hắn?

Sắc mặt vị tướng mặc áo vải bình thường lại, nhìn tướng lãnh mặc giáp bạc, cười khẽ:

- Cho nên, càng là như vậy chúng ta càng phải tôn kính hắn, phải tỏ ra là nhờ hắn để bò lên trước, phải thần phục với hắn. Bình thường trước mặt người khác, chúng ta tuyệt đối không thể tỏ ra khó chịu, để cho bất cứ ai cũng cảm thấy rằng chúng ta luôn trung thành với hắn.

Tướng lãnh mặc giáp bạc ngẩn ngơ, một hồi sau lại cười cười, nhưng cuối cùng lại tỏ vẻ đau khổ và khó chịu:

- Nhưng việc này tựa như lại quá khó với mạt tướng.

- Khó cũng phải làm, cho dù bị người khác chửi vào mặt.

Vị tướng mặc áo vải tỏ ra lạnh nhạt, nói:

- Nhưng sẽ có một ngày, người khác sẽ biết ai mới là người thật sự vì Vân Tần.

Sau khi dừng lại một hồi, vị tướng Trung Châu vệ này nheo mắt lại, kiên định:

- Trương viện trưởng đã nói thời gian cuối cùng sẽ chứng minh tất cả.